Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 784: Kẻ lông mi sâu cạn hợp thời không

Chương 784: Kẻ lông mày đậm nhạt hợp thời không
Lần trước Đường Yêu Yêu thua cược cho Đường Ninh, trong lòng nàng tràn đầy mong chờ, chờ xem hắn sẽ đưa ra yêu cầu không an phận gì, kết quả hắn lại bảo nàng học tiếng heo kêu ba tiếng. Nàng thề, lần này nếu hắn còn bắt nàng học tiếng heo kêu, nàng sẽ đánh hắn thành đầu heo.
Nhưng chờ rất lâu, nàng cũng không thấy Đường Ninh nói tiếp, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi muốn ta cái gì?"
Đường Ninh nói: "Muốn ngươi làm nương tử của ta, sau này sinh con cho ta."
Đường Yêu Yêu kinh ngạc nhìn hắn, môi anh đào khẽ hé mở, mặt thoáng chốc liền đỏ bừng.
Đường Ninh nhìn nàng, hỏi: "Ngươi có bằng lòng không?"
Đường nữ hiệp xưa nay không sợ trời không sợ đất, giờ phút này lại như con chim cút nhút nhát, vùi đầu vào trong chăn, run giọng nói: "Ta, ta còn chưa chuẩn bị..."
Đường Ninh nhìn chăm chú nàng, hỏi: "Vậy có nghĩa là bằng lòng?"
Nàng đã chờ câu nói này không biết bao lâu rồi, Đường Yêu Yêu khẽ gật đầu, hai tay trong chăn vặn vào nhau, mặt đỏ bừng không tả nổi, nhỏ giọng nói: "Bằng lòng..."
Thiếu nữ chưa trải sự đời luôn thẹn thùng, dù Đường yêu tinh ngày thường không hề sợ hãi, nhưng khi gặp phải chuyện này, nàng cũng chỉ là một nữ tử, có sự thận trọng bẩm sinh của thiếu nữ.
Đường Ninh trong chăn nắm chặt tay nàng chờ một lát, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ chuẩn bị xong chưa?"
Đường Yêu Yêu ngẩng đầu, mặt càng thêm đỏ, chưa kịp mở miệng thì đã bị hôn lên môi.
Đôi mắt đẹp của nàng chậm rãi khép lại, thân thể đột nhiên cứng đờ, gò má xinh đẹp ửng hồng dần lan xuống cổ.
Một chiếc chăn gấm không che nổi cả căn phòng xuân sắc, tất chân lưới mảnh, trâm cài nghiêng rơi, thề non hẹn biển, mây tía chấp chới, tiếng rên rỉ hoàn toàn vang vọng, không dứt bên tai…
...
Đến đúng giữa trưa, mặt trời lên cao, Tú Nhi đứng ngoài viện, ngó vào trong quan sát, kinh ngạc nói: "Đã giữa trưa rồi, cô gia và tiểu thư sao còn chưa rời giường..."
Nàng rón rén bước vào, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, cửa phòng cũng không khóa, khi nàng đi vào, Đường Yêu Yêu đang đứng bên giường, luống cuống giấu vật gì đó vào trong ngực.
Tú Nhi ngạc nhiên hỏi: "Tiểu thư, người đang làm gì vậy?"
Đường Yêu Yêu liếc nàng một cái, nói: "Ngươi ra ngoài trước đi, lát nữa vào sau."
Tú Nhi ngơ ngác quay người, nhưng ngay giây sau lại đột ngột quay lại, bước nhanh đến bên giường, chỉ vào chỗ ga giường thiếu một mảng, rồi nhìn Đường Yêu Yêu, kinh hãi nói: "Tiểu, tiểu thư, người và cô gia, hai người..."
Mặt Đường Yêu Yêu đỏ bừng không tả nổi, nói: "Cấm được nói!"
Tú Nhi mặt cũng đỏ bừng, nói: "Tiểu thư, ta đi lấy nước cho người rửa mặt."
"Không cần." Đường Ninh bưng một chậu nước nóng đi tới, làm ướt khăn đưa cho Đường Yêu Yêu, liền bị nàng giận hờn lườm một cái.
Đường Ninh vui vẻ nhận cái liếc mắt đó, từ bốn năm trước, khi Đường yêu tinh thay Chung Ý ném quả tú cầu kia, bọn họ đã trải qua biết bao chuyện, mãi đến đêm qua mới trở thành vợ chồng chính thức, vì thế việc nàng lườm hắn một cái thì có đáng gì.
Đường Yêu Yêu rửa mặt xong, ngồi vào bàn trang điểm, cằn nhằn: "Giúp ta kẻ lông mày."
Người xưa coi việc kẻ lông mày là chuyện tình thú số một trong khuê phòng, ngày thường Đường Ninh cũng không ít lần kẻ lông mày cho bọn nàng, đến giờ phút này, về trình độ trang điểm, ngoài việc không bằng Tú Nhi, hắn đã vượt qua mấy nha hoàn Tình Nhi và Tiểu Đào kia.
Khi Đường Ninh giúp nàng kẻ lông mày, trong lòng tự trách mình ngu ngốc, nếu biết Đường yêu tinh đã chờ câu nói kia của hắn rất lâu rồi, hắn cần gì phải đợi đến bây giờ?
Sau khi chính thức bước thêm một bước, Đường yêu tinh vốn là hiệp nữ cũng trở nên quấn quýt, Đường Ninh phải mất gần nửa canh giờ mới giúp nàng trang điểm xong, sau đó hai người liền chuẩn bị ra ngoài.
Mấy ngày trước Lục Nhã hẹn các nàng đến nhà Tiêu gia làm khách, hiện giờ nàng đang mang thai, đi lại bất tiện, thường xuyên mời các nàng đến chơi cho đỡ buồn.
Đường yêu tinh mới thành vợ người, thân thể còn có chút khó chịu, Đường Ninh đỡ nàng lên xe ngựa, nàng đưa tay nhẹ nhàng véo lưng Đường Ninh một cái, nói: "Đều tại ngươi, tối qua cứ để mình ta ngủ."
Nói xong nàng lại có chút hối hận, khó khăn lắm mới có thời gian riêng hai người, nàng không nỡ để Đường Ninh ngủ một mình, liền sửa lời: "Ngủ cùng ta cũng được, nhưng không được chạm vào ta..."
Đường Ninh nói: "Được được, tất cả nghe theo nàng."
Đường Yêu Yêu liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Tối có muốn để Tú Nhi hầu hạ ngươi không?"
Đường Ninh lắc đầu, nói: "Sao lại thế được..."
"Sao lại không được?" Đường Yêu Yêu nói: "Tú Nhi vốn dĩ là nha hoàn động phòng, ngươi không cần nàng, nàng chỉ có thể cô đơn cả đời, ngươi muốn nhìn nàng cô đơn cả đời sao?"
Đường Ninh nghĩ nghĩ, nói: "Nàng mới 19, đợi qua hai năm nữa đi..."
Mặt Đường Yêu Yêu lộ vẻ giận dữ, nói: "Được, quả nhiên ngươi vẫn đánh chủ ý lên người Tú Nhi, nói đi, có phải ngươi ngay cả Tình Nhi và Tiểu Đào cũng nhắm tới..."
Trời đất chứng giám, nếu Đường Ninh để ý tới các nàng, thì Tình Nhi và Tú Nhi đã sớm không còn là thiếu nữ nữa rồi, hắn chỉ là thuận theo nàng thôi.
Sau đêm qua, Đường yêu tinh xem ra càng khó đối phó, chẳng lẽ thiếu nữ sau khi trở thành phụ nữ, trí thông minh cũng tăng lên trong một đêm?
Cũng may việc Tú Nhi là nha hoàn động phòng là sự thật, Đường yêu tinh véo hắn một cái rồi dựa vào đệm nhắm mắt dưỡng thần, tối qua giày vò đến khuya, không chỉ mình nàng, Đường Ninh hiện tại cũng có chút mệt mỏi.
Khi bọn họ đến Tiêu gia, bất ngờ phát hiện Hoài Vương và Hoài Vương phi cũng có mặt.
Đường Ninh từng nghe Tiêu Giác nhắc qua, khi Hoài Vương còn nhỏ, Dương phi đã qua đời, một thời gian, Tiêu hoàng hậu đã mang theo nuôi dưỡng hắn.
Chỉ có điều cũng không lâu sau, Tiêu hoàng hậu cũng vì bệnh mà qua đời, nhưng Hoài Vương vẫn nhớ rõ ân tình này, thường đến phủ Tiêu gia thăm hỏi Tiêu lão công gia.
Tiêu lão công gia hôm nay không có ở phủ, Lục Nhã, Đường Yêu Yêu và Hoài Vương phi đang nói chuyện trong phòng, Đường Ninh, Tiêu Giác và Hoài Vương thì ngồi uống trà trong đình.
Tiêu Giác ực một ngụm trà, nói: "Phụ nữ mang thai thật khó hầu hạ a, mứt hoa quả quá ngọt thì trách ta, mứt hoa quả không ngọt cũng trách ta, sáng nay mặt trời mọc chậm thôi mà nàng cũng có thể trách ta, các ngươi có hiểu được cảm giác này không?"
Đường Ninh và Hoài Vương không nói gì, hắn như chợt nhớ ra điều gì đó, phẩy tay, tự nói: "Thôi được rồi, nói các ngươi cũng không hiểu đâu, dù sao nương tử của các ngươi lại chưa từng mang thai."
Đường Ninh có thể nghe ra, Tiêu Giác tuy miệng đang oán thán, nhưng trong lòng lại tràn đầy tự hào.
Dù sao trong ba người đang ngồi, hắn là người kết hôn muộn nhất, nhưng lại là người sớm nhất có con, đây là chỗ hiếm hoi mà hắn có thể hơn Đường Ninh và Hoài Vương.
Sau khi vô hình đả kích Đường Ninh và Hoài Vương, Tiêu Giác vẫn chưa thỏa mãn, nhìn hai người một lượt, nói: "Hai người các ngươi thành thân lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa có động tĩnh gì, hai người sẽ không có vấn đề gì thật đấy chứ, có cần ta truyền cho chút kinh nghiệm không?"
"Không cần."
"Câm miệng!"
Hoài Vương và Đường Ninh đồng thời lên tiếng.
Tiêu Giác tội nghiệp nhìn hai người bọn họ, nói: "Hai ngươi nói xem, Nhã nhi lần này sinh là con trai hay con gái, ta thì hy vọng là con gái, nhưng cũng không sao, dù sao sau này bọn ta cũng vẫn phải sinh thêm vài đứa..."
Đường Ninh hít sâu một hơi, cố nén xúc động muốn đánh hắn, nâng chén trà lên, ra hiệu với Hoài Vương một chút, nói: "Trà này không tệ..."
Hoài Vương nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, nói: "Bản vương cũng thấy vậy."
...
Trong phòng, Lục Nhã nhìn Đường Yêu Yêu, kinh ngạc nói: "Sao ta cảm giác, Yêu Yêu càng ngày càng xinh đẹp hơn trước..."
Đường Yêu Yêu ngượng ngùng nói: "Có sao..."
"Thật đó." Lục Nhã nhìn nàng, nói: "Nhất là lông mày của ngươi hôm nay, kẻ đẹp thật, là Tú Nhi vẽ sao, hôm nào để nàng đến nhà ta, dạy cho Xảo Nhi nhà ta với."
Đường Yêu Yêu đỏ mặt nói: "Là tướng công nhà ta giúp ta vẽ."
Lục Nhã kinh ngạc nói: "Hắn còn biết kẻ lông mày giúp ngươi?"
Hoài Vương phi cười nói: "Cái này có gì lạ, điện hạ mỗi ngày đều sẽ kẻ lông mày cho ta, người thường nói, thú vui trong khuê phòng, không gì bằng việc người kẻ lông mày cho."
Ngoài đình, Tiêu Giác vẫn thao thao bất tuyệt: "Các ngươi không biết đâu, phụ nữ mang thai vô lý đến mức nào đâu, sáng nay nàng thế mà còn muốn ta giúp nàng kẻ lông mày, đường đường nam nhi bảy thước, sao lại đi làm mấy việc này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận