Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 677: Hạt giống

Trần Hoàng uống xong dược thiện, cũng không dùng đến Đại Hoàn Đan kia, mà vẫn cảm thấy tinh thần rất nhiều, tán thán nói: "Tôn thần y quả nhiên là thần nhân, dược thiện này hiệu quả thật nhanh chóng, trẫm đã lâu không có cảm giác như vậy..."
Ngụy Gian cười nói: "Nhuận Vương điện hạ cũng rất vất vả, lão nô ba canh giờ trước đi một chuyến Ngự Thư phòng, khi đó Nhuận Vương điện hạ đang đích thân chế biến dược thiện này cho bệ hạ."
Vẻ vui mừng trên mặt Trần Hoàng càng thêm tăng lên, nói: "Viên nhi có hiếu tâm, các hoàng tử không ai có thể so sánh, chỉ có hắn, chân chính xem trẫm là phụ thân, cũng chỉ có hắn xem bọn họ là anh chị em ruột."
Trong đầu hắn linh quang chợt lóe lên, bỗng nhiên hỏi: "Nếu người kế vị là Viên nhi, với tính tình của hắn, chắc chắn sẽ không làm chuyện tuyệt tình, hắn và Thành nhi, Minh nhi, tính cách rất khác nhau..."
Ánh mắt Ngụy Gian lóe lên, cười nói: "Nhuận Vương điện hạ hiện tại vẫn còn nhỏ..."
Như vô ý, ông nhấn mạnh hai chữ "hiện tại".
"Bây giờ hắn còn nhỏ, chẳng phải sẽ trưởng thành sau mấy năm nữa?" Trần Hoàng nói một câu, lại tự lắc đầu, nói: "Bất quá, tính hắn thì tốt thật, nhưng quá nhu, không thích hợp làm hoàng đế, nay Trần quốc bên ngoài thì kẻ địch bao vây, không phải thời thái bình, làm hoàng đế, tính tình không thể quá nhu nhược..."
Ngụy Gian cười cười, nói: "Bệ hạ không cần quá lo lắng thảo nguyên cùng Tây Vực, nay trong quân có vô số lương tướng, trong triều đình cũng không thiếu bậc năng thần trị thế, lão nô khẳng định, loạn lạc ở thảo nguyên và Tây Vực, trong mười năm sẽ lắng xuống..."
"Hi vọng đúng như lời ngươi nói." Trần Hoàng cười, nói: "Nếu hai mối họa ngoại bang này có thể được giải quyết trong mười năm, Viên nhi kế vị, quả thật là sẽ phù hợp hơn bất cứ ai trong bọn chúng..."
Hắn nhìn lại Ngụy Gian, nói: "Trẫm hiện tại cảm thấy thân thể tràn đầy sức lực, phái người đến Thượng Thư tỉnh, lấy cho trẫm 100 phong sổ con..."
Lúc này, Nhuận Vương Triệu Viên đã rời đi, ngoài Trần Hoàng và Ngụy Gian, không ai nghe được mấy lời này, Trần Hoàng tựa hồ chỉ nhất thời nổi hứng, nói ra vài câu rồi không hề đề cập đến chuyện này nữa.
Chỉ là, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không nhận ra, sau ngày hôm nay, trong lòng hắn đã chôn xuống một hạt giống, đang lặng lẽ mọc rễ nảy mầm...
...
Đường Ninh cũng đang ăn dược thiện, Tôn thần y tự mình nấu món dược thiện này.
Nghe nói dược thiện này có tác dụng cường thận cố nguyên, tư âm bổ dương, Tôn thần y nấu rất vất vả, Đường Ninh cũng không từ chối, ăn liền hai bát lớn.
Phần thận này, hắn ngày thường đã rèn luyện cẩn thận, vốn không cần tư âm bổ dương, nhưng dược thiện này vị ngoài ý muốn lại rất ngon, hơn nữa thận thì cứ bồi bổ thêm một chút, dù sao cũng chẳng có gì là xấu.
Triệu Mạn đưa Đại Hoàn Đan cho Trần Hoàng, rất được lòng ông, trực tiếp ban cho nàng một khu vườn, lâm viên hoàng gia ở kinh sư đều thuộc về hoàng đế, chỉ có hoàng tử được sủng ái nhất mới được ban tặng, nàng là vị công chúa duy nhất trong triều đình nhận được vinh hạnh đặc biệt này.
Đương nhiên, Triệu Viên đi theo con đường ôn hòa cũng không bị bỏ lại, ngay cả Tôn thần y còn được Trần Hoàng thưởng, đồ ban cho mẹ con Triệu Viên lại càng vô số kể.
Mấy ngày gần đây, số lần hai mẹ con Thục phi nhận thưởng cũng ngày càng nhiều.
Triệu Viên dần dần tiếp cận Trần Hoàng bằng một phương thức khác, kế hoạch của Đường Ninh cũng đang từng bước một tiến lên.
Thời gian luôn trôi qua trong thinh lặng, lúc Đường Ninh còn chưa chuẩn bị xong, đã đến lúc Tô Mị rời đi.
Đêm nay, Tiểu Như cùng Tiểu Ý đi ngủ, cửa phòng Đường Yêu Yêu đóng kín, Đường Ninh chỉ có một nơi để đi.
Đường Ninh đến phòng nàng, nói: "Đồ đạc đã thu dọn xong chưa, tốt nhất nên kiểm tra lại một lượt, viên Đại Hoàn Đan cất kỹ rồi, chủy thủ chém sắt như chém bùn kia cũng phải giấu cẩn thận, chiếc trâm nàng thích nhất cũng nhớ mang theo..."
Cuối cùng Đường Ninh vẫn không yên tâm nàng đi, nếu không phải Đại Hoàn Đan chỉ có tác dụng ít khi ăn hai viên trong thời gian ngắn, Đường Ninh còn muốn Tôn thần y luyện cho nàng cả mười, tám lò mang đi.
"Đã thu dọn xong rồi." Tô Mị bước tới, đóng cửa phòng lại, nói: "Chỉ đợi ngươi thôi."
Đường Ninh bước lên trước, nắm tay nàng kéo xuống giường ngồi, nói: "Ta đã làm một ít bánh ngọt nàng thích nhất, ngày mai lúc ra đi cùng nhau mang theo."
Tô Mị lắc đầu, nói: "Ta không thích bánh ngọt nhất."
Đường Ninh hỏi: "Vậy nàng thích cái gì nhất?"
Tô Mị ôm cổ hắn, khẽ nói: "Trước đây ta thích nhất là bạc trắng bóng, thích nhất là son phấn Điểm Trang các, thích nhất là trang sức Kim Ngọc các, thích nhất là nhảy dây dưới cây trong tiểu viện Thiên Nhiên Cư, hiện tại, ta thích ngươi nhất..."
Đêm đã quá nửa, tiếng giường kẽo kẹt vang lên khe khẽ trong phòng, sóng hồng cuộn trào, ngoài cửa sổ mây đen che trăng, tiếng côn trùng kêu dần im bặt...
...
Kinh sư, bên ngoài cửa thành phía Tây.
Chung Ý, Tô Như cùng Đường Yêu Yêu đứng bên cạnh cáo biệt Tô Mị, cách đó xa một chút, Công Tôn Ảnh và Bạch Cẩm dắt ngựa, mặc áo choàng đứng ở đằng xa.
Đường Ninh bước tới, nhìn hai người họ, khẽ nói: "Tranh giành hay không tranh được vị Thánh Nữ không quan trọng, nhưng nếu nàng xảy ra nửa phần sơ xuất, ta sẽ dẫn binh san bằng Kiềm Trung, xóa sổ vùng đất cũ của Lương quốc, các ngươi cả đời cũng đừng nghĩ phục quốc."
"Ngươi đây là đang uy hiếp chúng ta sao?" Bạch Cẩm nhíu mày, tay vừa mới giơ lên đã bị Công Tôn Ảnh kéo xuống.
Công Tôn Ảnh nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: "Đường đại nhân cứ việc yên tâm, chuyến này chúng ta nhất định sẽ đặt sự an nguy của Tô sư điệt lên trên hết, không để nàng phải chịu nửa phần tổn thương..."
Xe ngựa từ từ chuyển bánh, Công Tôn Ảnh cùng Bạch Cẩm nhảy lên ngựa, Tô Mị quay đầu nhìn lại, trong mắt đầy vẻ không nỡ, lát sau, mới cố gượng quay mặt đi, nhẹ nhàng kéo dây cương, một đoàn ba kỵ bắt đầu chạy, chậm rãi biến mất trên quan đạo.
Trên quan đạo, Công Tôn Ảnh nhẹ nhàng ghìm ngựa, quay đầu ngựa lại, chặn ngựa của Bạch Cẩm, để Tô Mị đi một mình ở phía trước.
Bạch Cẩm cau mày nói: "Ngươi làm gì vậy?"
"Để nàng một mình yên tĩnh." Công Tôn Ảnh lườm nàng một cái, hỏi: "Ngươi có biết vì sao không có người đàn ông nào thích ngươi không?"
Bạch Cẩm nhìn nàng, hỏi: "Ngươi thì có?"
Công Tôn Ảnh không thèm để ý câu này của nàng, nhìn nàng, nói: "Đừng quên thế tử đã chết thế nào, nếu Tô sư điệt xảy ra chuyện gì, việc san bằng Kiềm Trung, hắn sẽ làm được."
Nghĩ đến cái chết của thế tử, Bạch Cẩm nghiến răng nói: "Hắn đúng là một kẻ điên."
"Đó là tên điên mà chúng ta không trêu vào được." Công Tôn Ảnh nhìn nàng một cái, nói: "Nhìn rõ tình thế đi, chúng ta muốn phục quốc, không thể không dựa vào đồ đệ của ngươi, việc nàng có làm Thánh Nữ hay không không quan trọng, nếu nàng xảy ra chuyện gì, bao nhiêu công sức nhiều năm qua của chúng ta đều đổ sông đổ bể..."
...
Trước khi Tô Mị rời đi, Đường Ninh ngày nào cũng tràn đầy tinh thần, sau khi nàng đi, ngược lại hắn có cảm giác như thân thể bị móc rỗng, làm gì cũng không có tinh thần.
Hắn tiện tay cầm lấy một phong tình báo gián điệp trên bàn, ánh mắt lướt qua.
Lục Nhã vừa tìm đến Chung Ý các nàng trò chuyện, mang đến một tin tức tốt.
Tiêu Giác đã tích lũy được chiến công đáng sợ ở phương bắc, cứ giữ tốc độ như vậy, không quá một năm, sẽ đủ để hắn từ Tiêu trung lang tướng biến thành Tiêu tướng quân.
Phong tình báo gián điệp này cũng nói một chuyện, Tiêu Giác căn bản không để lời của hắn vào lòng, ngược lại làm cho tình hình càng thêm nghiêm trọng.
Trần quốc quả thật có bố trí đại lượng binh lực ở Tây Bắc, nhưng đó là để phòng thủ là chính, những binh mã đó đủ để khiến người Tây Vực cùng thảo nguyên không chiếm được chút lợi lộc nào trên đất Trần quốc.
Nhưng nếu là ở trên thảo nguyên, sức chiến đấu của họ không thể so sánh với kỵ binh Túc Thận, dù cho hắn thắng trăm trận, nhưng chỉ cần một lần thất bại, chiến công tích lũy trước đó đều biến thành truy tặng.
Khi Lục Nhã đi ra, Đường Ninh bước lên trước, nhắc nhở nàng: "Ngươi đích thân viết một bức thư, bảo người đưa cho hắn, bảo hắn về Thắng Châu trước, không cần xâm nhập vào thảo nguyên nữa."
Lục Nhã gật đầu, nói: "Ta hiểu rồi."
Đường Ninh thở dài, Tiêu Giác không nghe hắn, ít nhất cũng phải nghe lời Lục Nhã, không nghe lời Lục Nhã, hắn không chịu đựng nổi hậu quả đâu.
Lục gia.
Lục Nhã viết xong thư, cho vào phong thư, đứng dậy, định lấy ra bảo người đưa đi, cổ tay không cẩn thận va vào góc bàn.
"Đùng!"
Tay phải của nàng vòng ngọc đập vào góc bàn, vỡ thành mấy mảnh.
Nàng ôm lấy cổ tay đang rỉ máu, có chút đau lòng nhìn chiếc vòng tay vỡ nát, nhìn ra phía cửa, nói: "Xảo Nhi, vào dọn dẹp một chút chỗ này, tiện thể tìm người, giúp ta mang phong thư này đi ra ngoài..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận