Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 381: Quỷ kế đa đoan

Hà Thụy cảm thấy khó chịu trong người, viện cớ đi vệ sinh, Trần Chu bước lên trước nói: "Đại nhân, để ta đi."
Đường Ninh nhìn Lục Đằng, hỏi: "Được chứ?"
"Đường đại nhân cứ yên tâm." Trần Chu vỗ ngực, nói: "Ta tin vào tiễn pháp của Lục thống lĩnh."
Trên đường đi, Đường Ninh cũng đã thấy Lục Đằng thể hiện tiễn pháp mấy lần, biết tài bắn tên của hắn phi thường, nhưng ở khoảng cách 30 bước, bắn trúng quả táo trên đầu người, thì không chỉ là khảo nghiệm về tiễn pháp mà còn về tâm lý nữa, tay mà run một cái thì tay nghề của Trần Chu có lẽ sẽ thất truyền.
Lục Đằng cầm lấy một cây cung, tùy ý kéo dây, nói: "Yên tâm."
Trần Chu đi đến chỗ cách 30 bước, đặt quả táo lên đầu, đứng vững, lớn tiếng nói: "Lục thống lĩnh, ta đã chuẩn bị xong."
Lời vừa dứt, Lục Đằng liền giương cung bắn tên, ngay tức khắc sau đó, Trần Chu quay người, nhặt mũi tên xuyên qua quả táo lên, chạy chậm lại.
Mũi tên đó xuyên qua chính giữa quả táo, không khác gì mũi tên vừa rồi của tên hán tử thảo nguyên.
Vẻ mặt Nhị vương tử hiện lên vẻ kinh ngạc, khen ngợi: "Vị tướng quân này có tiễn thuật siêu phàm, không ngờ người Hán cũng có người tinh thông bắn tên."
Đường Ninh cười nói: "Người thảo nguyên giỏi cưỡi ngựa bắn tên là thật, nhưng người giỏi cưỡi ngựa bắn tên không chỉ có ở thảo nguyên."
Người thảo nguyên giỏi kỵ xạ là thật, gần như toàn dân đều là lính, nhưng Lục Đằng cũng coi như là tinh anh trong tướng môn của Trần quốc, trận này xem như là Trần quốc vãn hồi thể diện, nếu để mất mặt trong trường hợp này, chẳng mấy chốc chuyện sẽ lan ra, cho dù có trở về Trần quốc, cũng không gột rửa hết được vết nhơ.
Nhị vương tử nhìn hắn, hỏi: "Thắng bại chưa phân, hay là chúng ta so thêm một trận nữa, lần này, so 50 bước thì sao?"
Đường Ninh gật nhẹ đầu, đáp: "Được."
Nhị vương tử ném một quả táo cho tên đại hán kia, nói: "Hồ Lý Hãn, ngươi đi đi, trận này bản vương sẽ đích thân so tài."
Tên đại hán kia nhận lấy quả táo, đang định rời đi, Đường Ninh giơ tay ra, nói: "Chờ đã."
Nhị vương tử nhìn hắn, hỏi: "Đường đại nhân lẽ nào lại hối hận rồi sao?"
Đường Ninh khoát tay áo, đáp: "So kiểu này không có gì thú vị, hay là như vầy, khi so tài, hãy để đối phương đội quả táo, nếu người đội quả táo mà sợ hãi thì xem như bên kia thua, thế nào?"
Hắn nhìn Nhị vương tử, nói: "Ván này vẫn để các ngươi làm trước, Nhị vương tử có thể tùy ý chọn một người trong sứ đoàn Trần quốc ta, không biết Nhị vương tử có dám không?"
"Có gì mà không dám?" Nhị vương tử nhìn hắn, nói: "Hay là chọn Đường đại nhân đi, chẳng hay Đường đại nhân có dám không?"
Đường Ninh không trả lời, mà cầm quả táo từ trong tay tên hán tử kia.
Lục Đằng vội bước lên trước, nói: "Đường đại nhân, không được..."
Đường Ninh phẩy tay, nói: "Không sao, ta cũng tin vào tiễn pháp của Nhị vương tử."
Nhị vương tử Hoàn Nhan bộ, Hoàn Nhan Thao, chính là một trong những người thường xuyên được tiểu man nữu Hoàn Nhan nhắc đến, người này không chỉ giỏi kỵ xạ mà còn tinh thông Hán học, trên đường đi, Đường Ninh đã nghe thấy không ít lần tiểu man nữu bày tỏ sự sùng bái với hắn. "Thiện xạ" là cách mà tiểu man nữu đánh giá hắn, khi đó nàng vừa mới học được thành ngữ này, đủ thấy Nhị vương tử kín tiếng này không phải hạng người tầm thường.
Hoàn Nhan Yên chạy tới, nhìn Đường Ninh, nói với Nhị vương tử: "Nhị ca, để muội đi, ca để hắn quay lưng đi, muội muốn bắn vào mông hắn."
Nhị vương tử giương cung, nói: "Yên Nhi, đừng làm loạn."
Hoàn Nhan Yên nhìn phía trước, lại nói: "Vậy Nhị ca phải cẩn thận đấy, đừng bắn chết hắn, người này quỷ kế đa đoan, trong bụng toàn ý đồ xấu, muội còn muốn bắt hắn về cho chúng ta sai khiến mà!"
Lý Thiên Lan từ trong đám người đi ra, tới trước mặt Đường Ninh, hỏi: "Ngươi bị điên rồi à?"
Đường Ninh nhìn nàng, đáp: "Yên tâm, cho dù hắn có bắn trượt, ta cũng né được."
Một trăm chiêu bảo mệnh học được từ lão ăn mày trước khi đến cũng không phải vô ích, đủ để ứng phó với những chuyện này.
"Thích khoe mẽ." Lý Thiên Lan liếc mắt nhìn hắn, đứng ra xa hắn vài bước.
Có nàng ở bên cạnh, Đường Ninh lại càng thêm yên tâm.
Tín Vương ngẩng đầu lên nhìn, mày nhíu lại, vẻ mặt cuối cùng cũng chỉ còn bất đắc dĩ.
Đường Ninh hướng về phía trước vẫy vẫy tay, ra hiệu rằng hắn đã chuẩn bị xong.
Hoàn Nhan Yên lo lắng nhìn Nhị vương tử, nói: "Nhị ca, nhất định phải cẩn thận đó!"
Nhị vương tử giương cung lắp tên, chậm rãi giơ tay lên, ánh mắt nhìn lại không phải Đường Ninh, mà là Tín Vương ở phía sau nghiêng.
Nữ tử trung niên bên cạnh khẽ ho một tiếng, ánh mắt của hắn mới thẳng tắp nhìn về phía trước, nhịp thở dần bình ổn.
Hoàn Nhan Yên phất phất tay về phía trước, lớn tiếng hô: "Ngươi bây giờ nhận thua vẫn còn kịp."
Đường Ninh không lên tiếng, thực tế lúc này, tinh thần của hắn đang tập trung cao độ, căn bản không nghe thấy Hoàn Nhan Yên nói gì.
Vút!
Nhị vương tử buông tay, một đạo hắc mang thoáng qua trong nháy mắt.
Rầm!
Đường Ninh vỗ vỗ mảnh táo trên đầu, quay người đi hơn mười bước, nhặt mũi tên kia về, bước đến, nói: "Nhị vương tử tiễn pháp rất giỏi."
Nhị vương tử buông cung xuống, đáp: "Đến lượt các ngươi."
"Nên chọn ai thì tốt đây..." Đường Ninh đảo mắt qua đám người thảo nguyên, ánh mắt dừng lại trên người Hoàn Nhan Yên, nàng giật mình, lập tức trốn sau một tên đại hán.
Đường Ninh nói: "Hay là chọn Nhị vương tử đi."
Nhị vương tử hơi nhíu mày, một tên đại hán lập tức tiến lên trước, lo lắng nói vài câu.
"Không sao." Nhị vương tử khoát tay áo, nhìn Lục Đằng, nói: "Tiễn thuật của hắn còn cao hơn ngươi, 50 bước đối với hắn mà nói cũng không xa."
Hắn cầm lấy quả táo, bước về phía trước.
Đường Ninh nhìn Lục Đằng, hỏi: "50 bước, có chắc không?"
Lục Đằng gật nhẹ đầu, đáp: "Không thành vấn đề."
"Vậy thì chẳng còn gì thú vị." Đường Ninh cầm lấy cung tên trong tay hắn, nói: "Hay là ván này để ta thử một chút?"
Lục Đằng giật mình, hỏi: "Đường đại nhân hiểu bắn tên sao?"
Đường Ninh ngay cả kiếm cũng chưa học thành thạo, làm sao biết bắn tên là gì, lắc đầu, đáp: "Hiểu sơ sơ thôi, trước cứ thử xem..."
Hà Thụy vội vàng bước lên, nói: "Đường đại nhân, ngài không biết bắn tên, hay là để Lục thống lĩnh đi, lỡ như bắn trượt..."
Đường Ninh không có vấn đề nói: "Bắn trượt thì bắn trượt, thua một trận thì có sao, thắng bại là chuyện thường của binh gia, ai sống cả đời mà chưa từng bại?"
Hắn giơ cung lên, Hoàn Nhan Yên nhanh chóng chạy đến, hoảng hốt nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Đường Ninh nhìn nàng, đáp: "Bắn quả táo chứ sao."
Hoàn Nhan Yên đứng trước mặt hắn, hai tay chống nạnh nói: "Chẳng phải ngươi không biết bắn tên sao?"
"Bắn nhiều vài mũi tên thì chẳng phải sẽ biết sao..." Đường Ninh giương cung tên lên, hỏi: "Cô thấy góc độ này thế nào, vừa vặn có thể bắn trúng quả táo..."
"Không được!" Hoàn Nhan Yên cản trước mặt hắn, hoảng hốt nói: "Mũi tên mà bắn như vậy sẽ bị rơi xuống, ngươi sẽ bắn trúng người..."
"Không thể nào?" Đường Ninh lắc đầu, đáp: "Ta thử một chút..."
"Không được!" Hoàn Nhan Yên giật lấy cung trong tay hắn, nói: "Không cho ngươi bắn!"
Đường Ninh nhìn Hồng Lư Tự Khanh, giơ hai tay lên, hỏi: "Vậy việc này tính sao đây?"
Hoàn Nhan Yên chỉ vào hắn, lớn tiếng nói: "Ngươi đây là gian lận, không tính!"
Đường Ninh nhìn nàng, hỏi: "Hai ván vừa rồi, các ngươi có hai người ra sân, Lục thống lĩnh vừa mới so tài một ván, ván này đến lượt ta, vì sao lại không tính?"
Hoàn Nhan Yên hai tay chống nạnh, nói: "Tóm lại là không tính!"
Tiểu man nữu quả nhiên vẫn là tiểu man nữu ấy, khi không nói lại được người khác thì bắt đầu không thèm nói lý lẽ, Đường Ninh nhìn nàng, đáp: "Nếu ngươi không muốn ta bắn Nhị vương tử thì thôi, bằng không thì ngươi đi qua đó đứng đi, ta bắn cô thế nào?"
Nhị vương tử từ phía trước bước tới, nhìn Đường Ninh, nói: "Yên Nhi nói không sai, Đường đại nhân quả nhiên thông minh..."
Hoàn Nhan Yên không phục nói: "Ta khi nào nói hắn thông minh, hắn không thông minh chút nào, hắn chỉ là quỷ kế đa đoan!"
Nhị vương tử đáp: "Trận này, chúng ta nhận thua."
Đường Ninh giải thích: "Thật ra thì tiễn pháp của ta cũng được, Nhị vương tử thật sự không thử một chút à..."
Nhị vương tử phất phất tay, đáp: "Không cần."
Giữa người với người là như vậy, Đường Ninh tín nhiệm hắn nên mới đặt mình vào tình thế nguy hiểm, nhưng sự tín nhiệm của hắn chỉ đổi lại được sự nghi ngờ vô căn cứ, đây chính là sự trần trụi của nhân tính...
Người thảo nguyên nổi tiếng dũng mãnh và kỵ xạ, lại thua thảm hại trong hai lĩnh vực mà họ tự hào nhất, không chỉ thua, mà còn thua không nổi, đến tận lúc yến tiệc kết thúc, lúc trở về, ánh mắt của Hoàn Nhan Yên nhìn hắn vẫn còn vô cùng ác cảm, như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Trong dịch trạm.
Vừa mới trở về, Hoàn Nhan Yên nắm chặt tay, nghiến răng nói: "Ta đã nói người họ Đường quỷ kế đa đoan rồi mà, dù sao cũng thua, nhị ca lúc nãy nên bắn vào mông hắn đi!"
Nhị vương tử không để tâm chuyện này, nhìn nàng, đáp: "Yên Nhi, con ra ngoài trước đi, ta muốn nói chuyện riêng với sư phụ con."
Hoàn Nhan Yên bực dọc bước ra ngoài, Nhị vương tử mới quay sang nữ tử trung niên, đáp: "Người bảo vệ xung quanh Tín Vương quá nhiều, không có cách nào ra tay, bỏ lỡ cơ hội lần này, lần tiếp theo không biết phải chờ tới khi nào."
Nữ tử trung niên nói: "Không thể tiếp cận người của hắn, cổ độc chi thuật cũng không phát huy được tác dụng."
Nhị vương tử cúi đầu xuống, lẩm bẩm: "Nói như vậy, nhất định phải mượn sức của thái tử rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận