Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 941: Đại Nguyệt quy thuận

Tây Vực có mười tiểu quốc, dân số chỉ vài trăm ngàn người, không chỉ phải đề phòng các nước lớn xâm chiếm, còn phải lo lắng nạn cướp bóc, việc tìm một nơi có thể che chở cho họ mà không chiếm đoạt, nương tựa vào cũng không hề dễ dàng. Tiểu Uyển sẽ trở thành bá chủ tuyệt đối của Tây Vực trong tương lai, điều này không có gì phải nghi ngờ, đến lúc đó, các quốc gia khác ở Tây Vực đều bị chinh phục, vậy thì Tây Vực liên bang phải xử trí như thế nào? Lựa chọn tốt nhất, chính là trước khi việc này xảy ra, phải sớm quy thuận Tiểu Uyển. Bị Đại Nguyệt hay Ô Tôn chiếm đoạt, quốc gia của họ sẽ diệt vong, dân chúng sẽ trở thành nô lệ, quy thuận Tiểu Uyển vẫn còn có thể bảo toàn đất nước, đây đã là lựa chọn tốt nhất. Đường Ninh cho Từ tiên sinh hoạch định một khu vực trong thành để bố trí chỗ ở cho dân chúng Tây Vực liên bang. Từ đó, các quốc gia lớn nhỏ ở Tây Vực, hoặc bị thôn tính, hoặc chọn quy thuận, toàn bộ Tây Vực triệt để hình thành thế chân vạc. Trong đó, Tiểu Uyển mạnh nhất, nhưng liên quân Đại Nguyệt và Ô Tôn cũng không thể khinh thường, cũng may họ đã chiếm được Đại Nguyệt thành, khiến cho binh tướng Đại Nguyệt tứ cố vô thân, lòng người tan rã, tin tốt lành từ chiến trường truyền về ngày một nhiều. Sau khi Từ tiên sinh sắp xếp xong việc tiếp nhận liên bang, ông lặng lẽ đứng sau lưng Đường Ninh, một lát sau mới mở lời: “Thần cả gan, muốn hỏi quốc chủ một câu.” Từ tiên sinh trước đây là người nước Trần, nghe nói trong nhà gặp nạn, quan phủ không những không bênh vực, mà còn bao che cho những kẻ quyền thế hào trưởng ở nông thôn, ông đi kiện cáo khắp nơi mà không có kết quả, trong cơn phẫn nộ liền đến Tiểu Uyển. Những năm nay, ông đã cống hiến rất nhiều cho Tiểu Uyển, lại dấn thân vào hiểm nguy, làm nội ứng bên cạnh Khang Vương nhiều năm, lần này trở về liền nhanh chóng ngồi vào vị trí tể tướng. Đường Ninh rời khỏi Tây Vực rồi, nơi này còn cần nhờ ông quản lý, hắn cười nói: "Từ tiên sinh cứ nói, đừng ngại." Từ tiên sinh nhìn hắn, trầm mặc một hồi, mới hỏi: “Sau khi thống nhất Tây Vực, quốc chủ dự định đối đãi với Trần quốc như thế nào?” Lúc ông hỏi câu này, cũng không nhắc đến Đại Nguyệt hay Ô Tôn, dường như trong mắt ông, việc Tiểu Uyển thống nhất Tây Vực, hai nước này không thể cản bước chân của Tiểu Uyển. Bây giờ Tiểu Uyển và Trần quốc là đối địch, Trần quốc bố trí 400.000 quân ở biên giới để đề phòng Tiểu Uyển xâm lược. Câu nói này của Từ tiên sinh khiến Đường Ninh trầm tư. Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chiến tranh là nguyên tội, các tướng sĩ của Tiểu Uyển cũng có cha mẹ, vợ con, không nên vì chút ân oán mà xem tính mạng của họ không ra gì.” Đường gia và Trần Hoàng, triều đình Trần quốc, có một số ân oán chưa rõ ràng, nhưng người cầm đầu việc này cũng đã trở về với cát bụi, ba người trong gia đình của bọn hắn cũng phải được đoàn tụ. Đường Ninh đối với Trần quốc, trước sau vẫn có một tình cảm đặc biệt, hắn không làm được việc vì chút ân oán sinh tử không đáng mà đẩy mấy triệu người vào chiến loạn. Từ tiên sinh đã nhận được câu trả lời cho vấn đề này, nhẹ gật đầu, nói: "Thần đã hiểu.” Sau đó, ông cung kính cúi người với Đường Ninh: “Tiểu Uyển có quốc chủ, đó là phúc của dân chúng….” ... Ô Tôn thành. Từ khi tin tức Đại Nguyệt thành bị công chiếm truyền đến, toàn bộ nước Ô Tôn rơi vào một nỗi khủng hoảng lớn. Đại quân Đại Nguyệt đã không còn nơi nương tựa, thành Ô Tôn là nơi cuối cùng trên đại mạc chưa bị Tiểu Uyển chinh phục. Thế nhưng, cái ngày Ô Tôn thành bị công phá, dường như đã có thể thấy được. Mấy ngày nay, đã xảy ra hơn chục cuộc chiến lớn nhỏ, liên quân hai nước không có lấy một trận thắng, đến bây giờ, đại quân chỉ có thể cố thủ trong thành, không dám nghênh chiến. Dưới áp lực lớn của quân đội Tiểu Uyển, Ô Tôn đã trở thành một tòa cô thành, dân chúng trong thành cùng liên quân hai nước chỉ có thể co ro trong thành, người ngoài không thể vào thành, bọn họ cũng không thể ra ngoài. Tiểu Uyển có hậu phương không ngừng tiếp viện, nhưng lương thực trong thành Ô Tôn cứ tiêu hao một phần thì lại càng ít đi một phần. Bây giờ Ô Tôn không chỉ phải nuôi mấy chục vạn dân thường mà còn phải gánh lương thảo cho liên quân hai nước, đối với một thành lớn có kho lương dồi dào mà nói, dù có thể gồng gánh được trong thời gian ngắn, nhưng cứ thế mãi thì Ô Tôn chắc chắn sẽ đối mặt với tình cảnh cạn kiệt lương thực. Trong thành, trong quân doanh Đại Nguyệt. Một tên lính nhìn bát cháo loãng, tức giận mắng: "Sao lại ít hơn hôm qua thế này!" Mấy người đồng đội bên cạnh lắc đầu, trong lòng đều thở dài. Bọn họ, những quân sĩ Đại Nguyệt này, đã trở thành những kẻ mất nhà, Đại Nguyệt thành đã bị công phá, họ đã mất lương thảo và quân viện trợ, chỉ có thể nương nhờ Ô Tôn cứu tế tạm thời, nhưng đối với những người phải ra chiến trường chém giết mà nói, chút cháo loãng này sao đủ? Quân doanh, trong soái trướng, mấy viên tướng vây quanh thống soái Đại Nguyệt, trên mặt đều lộ vẻ phẫn nộ, một người tức giận đập bát xuống bàn nói: “Tướng quân nhìn xem, Ô Tôn đối đãi quân bạn như vậy đó, lương thực mà bọn họ đưa đến hôm nay đã ít hơn ba thành so với hôm qua rồi!” Vị tướng quân Đại Nguyệt mặt bình tĩnh, nói: "Bản tướng quân biết, các ngươi xuống trước đi." Chờ đám người rời đi, vẻ bất đắc dĩ mới thoáng hiện trên mặt của hắn. Liên quân hai nước, cùng nhau đối kháng Tiểu Uyển, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, theo lý mà nói Ô Tôn tuyệt đối không dám làm ra chuyện bạc đãi quân bạn, nhưng với tình hình hiện tại của Ô Tôn, bản thân họ còn không đủ lương thực, mà vẫn còn phải chăm lo cho quân đội Đại Nguyệt, như vậy đã là cố hết sức rồi. Từ khi biết tin Đại Nguyệt thành bị công phá, mỗi ngày trong quân đội Đại Nguyệt đều xảy ra rất nhiều náo loạn. Ở nơi này, người nhà của bọn họ đều ở Đại Nguyệt thành, lúc này ai cũng không biết tình hình trong thành như thế nào. Điều này khiến mọi người không còn lòng dạ nào mà chiến đấu, dù là hắn, cũng đang lo lắng cho vợ con ở Đại Nguyệt thành. Nhưng thế công của Tiểu Uyển càng lúc càng mãnh liệt, khiến họ vừa mệt mỏi chống đỡ, vừa bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Đối mặt với kẻ địch mà bản thân biết không có cách nào thắng nổi thì ai cũng sẽ sinh ra cảm giác như vậy. Hắn ngồi trơ trong doanh trại cả ngày, khi đứng lên, dường như đã hạ quyết tâm chuyện gì đó. Hắn đi đến cửa, phân phó với hai tên thân vệ: “Triệu tập tất cả tướng lĩnh đến soái trướng nghị sự…”. ... Lại một tháng nữa trôi qua, giờ đã là đầu tháng mười một, còn hai tháng nữa là đến cuối năm. Hôm qua, lão Trịnh lại một lần nữa báo tin vui, Tiểu Uyển trên chiến trường đã hoàn toàn chế ngự được Đại Nguyệt và Ô Tôn, còn mấy vị trưởng lão lẻn vào Ô Tôn thành, cũng đã thuận lợi liên lạc được với nội ứng của Tiểu Uyển ở Ô Tôn, với sự phối hợp từ trong ra ngoài, không có gì bất ngờ xảy ra, Ô Tôn sẽ bị đánh bại trong nửa tháng. Đường Ninh tính toán một chút thời gian, nếu bọn họ có thể hạ được Ô Tôn trong vòng nửa tháng, rồi dùng nửa tháng còn lại để cùng các đại thần bàn bạc về chính sách và phương hướng sau khi thống nhất Tây Vực, thì có khả năng trở về Kiềm địa đón năm mới. Đường Yêu Yêu nhìn Đường Ninh rồi hỏi: "Có phải sắp về rồi không?" Đường Ninh khẽ gật đầu, đáp: "Cùng lắm là một tháng nữa thôi, chúng ta sẽ có thể về Kiềm địa.” Đường Yêu Yêu chỉ "ừ" một tiếng, không nói gì thêm, trông có vẻ không vui. Tiểu Tiểu bên cạnh cũng có vẻ mất hết hứng thú. Đường Ninh hơi lạ, hai người họ đã than phiền về thời tiết Tây Vực từ lâu, không muốn ở lại đây thêm chút nào, nhưng sau khi nghe tin sắp được về nhà, lại không hề tỏ vẻ vui mừng. Hắn nghi hoặc nhìn Đường Yêu Yêu và Tiểu Tiểu, hỏi: "Sao vậy, các ngươi không muốn về à?" Đường Yêu Yêu tất nhiên không thể nói cho hắn biết, nàng vì biết khi về Kiềm địa rồi sẽ không còn những ngày hai người như thế này mà thất vọng, nhưng nghĩ đến những ngày qua, nàng đã chiếm đoạt Đường Ninh rất nhiều, trong lòng áy náy vì suy nghĩ vừa mới nảy ra, nàng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, tươi cười nói: "Muốn chứ, ta sớm đã muốn gặp Tiểu Ý và các nàng rồi…” Tiểu Tiểu thì ngẩng đầu nhìn Đường Ninh, hỏi: "Ca ca, ở Kiềm địa có nhiều côn trùng không?" Đường Ninh có chút nhịn không được cười, sao lại có thể ngờ được rằng một người võ công đỉnh tiêm như nàng lại sợ mấy con côn trùng này chứ? Nhưng dù sao con gái mà, sợ những thứ này cũng là chuyện thường, thảo nào nàng không muốn học cổ thuật, hóa ra là vì lý do này. Đường Ninh xoa đầu cô bé, nói: "Chờ khi về đến Kiềm địa, ta sẽ bảo các trưởng lão rắc thuốc đuổi côn trùng quanh phòng của con, sẽ không có côn trùng đến gần đâu...” Tiểu Tiểu khẽ gật đầu, nhưng vẫn có chút ủ rũ. Đường Ninh định an ủi cô bé thêm thì Từ tiên sinh gõ cửa bước vào sân, nhìn hắn nói: “Quốc chủ, Đại Nguyệt đầu hàng….”
Bạn cần đăng nhập để bình luận