Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 932: Tiểu Uyển quốc thư

Chương 932: Tiểu Uyển quốc thư Lão Trịnh đã đích thân dẫn quân xuất phát, Vu Điền và Cô Mặc có 10.000 liên quân, thêm vào đám mã tặc, binh lực trong tay hắn cũng có hơn một vạn. Với trình độ đại chiến này, Đường Ninh căn bản không cần lo lắng.
Chiến trường mới là sân nhà của lão Trịnh. Đại Nguyệt phái quân đi thảo phạt với 30.000, 50.000 quân, có lẽ cần phải nghiêm túc đối đãi, chứ 10.000 quân thì hắn chỉ cần ở đây chờ tin tức tốt của lão Trịnh là được.
Thành Ô Tham Tí mới đang được xây dựng, chờ khi hoàn thành, bên trong ít nhất có thể chứa được một vạn người. Đến lúc đó, trung tâm thành mới sẽ xây dựng một tòa cung điện rộng lớn, dù so với hoàng cung nước Trần thì vẫn còn keo kiệt, nhưng so với việc ở trong những phòng đất hiện tại đã tốt hơn gấp mười gấp trăm lần rồi.
Đường Ninh nghe Ba Cáp Nhĩ nói, Tây Vực không phải chỉ toàn nghèo nàn, nóng bức, nơi đây cũng có những hòn đảo phong cảnh tươi đẹp, phong quang không hề thua kém bất kỳ nơi nào.
Hắn quay đầu nhìn Đường Yêu Yêu đang ăn nho, hỏi: “Kỳ thật Tây Vực cũng không tệ, về sau nếu ở Kiềm địa thấy phiền, có thể đến nơi này ở một thời gian ngắn.” Đường Yêu Yêu cho hắn vào miệng một quả nho, liếc hắn một cái, hỏi: “Ngươi thật sự định ở chỗ này làm hoàng đế à?” Đường Ninh nhìn bầu trời trong xanh, nói: “Ta bây giờ mới phát hiện, làm hoàng đế cảm giác thật ra cũng không tệ…” Đường Yêu Yêu hừ nhẹ một tiếng, hỏi: “Bệ hạ thân yêu, ngươi có định ở đây xây thêm một cái hậu cung lớn không đấy?” Đường Ninh trầm tư một lát, lắc đầu, nói: “Thôi được rồi, làm hoàng đế mệt lắm, phải giải quyết chính sự, cải thiện quốc kế dân sinh, còn phải lo lắng ngoại tộc xâm lấn, ta tình nguyện cùng các ngươi sinh sống trên núi...” Những lời này đều là Đường Ninh nói từ đáy lòng, nếu không phải vì đến Tiểu Uyển đón mẹ và biểu tỷ, hắn chẳng hề muốn làm cái chức thủ quân liên bang Tây Vực này chút nào.
Không những trên vai gánh trách nhiệm nặng nề, mà còn phải luôn thấp thỏm, lo lắng những siêu cường quốc kia đánh chủ ý lên người bọn họ, không chỉ có vậy, việc tranh giành quyền lực cũng rất phiền phức, nếu gặp phải tình huống giống như Trần Hoàng, hắn sợ mình sẽ bị một đám nghịch tử làm tức chết mất… Hắn chẳng hề lưu luyến quyền thế của thủ quân liên bang, chỉ là mong Tát Địch Khắc có thể sớm gửi tin tức về, để lão Trịnh sớm giải quyết xong liên quân Vu Điền và Cô Mặc...
Lúc này, trên đại mạc mênh mông, một đội quân vạn người đang gian nan tiến lên.
Liên quân Vu Điền và Cô Mặc lần này phụng mệnh của Đại Nguyệt, đi thảo phạt liên bang Tây Vực, xuất chinh đã được nửa tháng.
Hành quân trên đại mạc vô cùng khó khăn, ban ngày phải chịu cái nắng gay gắt, ban đêm lại phải chống chọi với giá lạnh. Nếu chẳng may gặp phải bão cát, toàn bộ quân đội có thể bị hủy diệt.
Vận khí của bọn họ coi như không tệ, tuy thời tiết rất tàn khốc, nhưng không gặp phải tai họa lớn nào. Dù vậy, sau khi đi liền một mạch hơn nửa tháng, mọi người đều đã mệt mỏi rã rời, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ phong trần.
Một viên tướng đi đến phía sau, nhìn quốc chủ Vu Điền đang đi cùng quân, nói: "Phía trước trăm dặm, chính là nước Thả Mạt."
Đi một quãng đường dài như vậy, cuối cùng cũng đã tiếp cận mục tiêu, quốc chủ Vu Điền thở phào nhẹ nhõm, nói: "Truyền lệnh toàn quân, dừng lại chỉnh đốn, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai tấn công Thả Mạt..."
Đại quân hạ trại, đêm nay trăng không sáng, trăng trốn sau lớp mây đen dày đặc, trên đại mạc hoàn toàn tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại có tiếng sói hú, làm cho màn đêm yên tĩnh càng thêm lạnh lẽo.
Trong bóng đêm mờ mịt, ngay cả thám tử trong quân cũng không chú ý rằng, ở phạm vi mười dặm xung quanh, bốn phương tám hướng, vô số thân ảnh đang âm thầm đến gần dưới sự yểm trợ của bóng đêm… ... Thành Ô Tham Tí, trong hoàng cung, các quốc chủ đang ngồi phía dưới, Đường Ninh cầm trong tay một phần chiến báo.
Đêm hôm trước, lão Trịnh chỉ huy hơn vạn quân minh quân cùng mã tặc, tại địa điểm cách nước Thả Mạt một trăm dặm, đã đánh úp trại địch, liên quân Vu Điền và Cô Mặc bị đánh bất ngờ không kịp trở tay, lương thảo bị đốt, nguồn nước bị cắt, trong đêm tối, các trưởng lão đã dùng loại độc tiễn đặc chế bắn vào đại doanh, làm dấy lên làn khói độc cuồn cuộn, tiêu diệt gần một nửa quân địch.
Số còn lại hoảng sợ, căn bản không thể kết trận, dưới sự tấn công lớp lang trật tự của minh quân, rất nhanh liền tan tác. Trong loạn cục, quốc chủ Vu Điền và Cô Mặc dẫn quân cũng bị minh quân bắt sống, đại quân bên đối phương mất đầu, cuối cùng bị minh quân bắt sống năm ngàn người, những kẻ còn lại thì mạnh ai nấy chạy tứ tán...
Đường Ninh nhìn những quốc chủ phía dưới đang vừa lo lắng bất an vừa mong chờ, đưa phần chiến báo kia xuống dưới, nói: "Chư vị xem một chút đi..."
Tuy chiến báo này viết bằng chữ Hán, nhưng không ít các quốc chủ này hiểu tiếng Hán, có mấy người khi còn trẻ đã từng học ở quốc tử giám, nên tự nhiên hiểu được chữ Hán.
Những người không hiểu, sau khi được người khác giải thích, trên mặt cũng lộ vẻ vui mừng như điên.
“Thắng rồi!” “Chúng ta thế mà đánh thắng Vu Điền và Cô Mặc!” “Đây là lực lượng phòng thủ mà Đại Nguyệt để lại phía sau, trước khi thắng được Tiểu Uyển, bọn chúng không thể phân lực lượng để đối phó chúng ta…” … Các vị quốc chủ vẻ mặt kích động, ánh lên nét đỏ ửng, Vu Điền và Cô Mặc, đối với những nước nhỏ này mà nói, có thể xem như là tiếng sấm bên tai, bọn họ chưa từng nghĩ tới, có một ngày những nước lớn hạng giáp này sẽ thua trên tay của họ… Nhưng mọi người đều hiểu rõ, vì sao có sự thay đổi lớn trên người bọn họ, ánh mắt hướng về bóng dáng đứng phía trên, trong mắt tràn đầy sự sùng kính.
Đường Ninh chờ mọi người bình tĩnh lại, mới nói: “Bây giờ mối uy hiếp của Cô Mặc và Vu Điền đã được giải trừ, ta có một ý tưởng, muốn cùng chư vị thương nghị một chút.” Quốc chủ Thả Mạt đứng dậy, nói: “Thủ quân cứ nói, đừng ngại.” Đường Ninh đưa mắt nhìn mọi người, nói: “Mọi người đều biết, Vu Điền và Cô Mặc là thuộc hạ của Đại Nguyệt, lần này tuy chúng ta đánh bại liên quân Vu Điền và Cô Mặc, nhưng cũng làm cho Đại Nguyệt càng thêm phật ý. Chờ bọn họ kết thúc giằng co với Tiểu Uyển, rảnh tay rồi, thế nào cũng sẽ ra tay đối với liên bang chúng ta.” Lời của Đường Ninh vừa dứt, đợi đến khi các quốc chủ dịch nghĩa xong, trên mặt của bọn họ đều lộ ra vẻ lo lắng.
Bọn họ có thể đánh bại Vu Điền và Cô Mặc, nhưng không thể nào là đối thủ của Đại Nguyệt. Chỉ một nước Đại Nguyệt thôi, thực lực cũng đủ mạnh bằng mười lần Vu Điền và Cô Mặc cộng lại.
Đợi đến khi Đại Nguyệt rảnh tay, đi thảo phạt liên bang, chắc chắn sẽ không chỉ có một vạn quân, mà phải đến 100.000 quân.
Đường Ninh nhìn sắc mặt lo lắng của mọi người, nói tiếp: "Bất quá chư vị cũng không cần lo lắng, Đại Nguyệt bây giờ đang bị Tiểu Uyển kiềm chế, không rảnh để quan tâm đến chuyện khác, trong thời gian ngắn sẽ không đến đối phó chúng ta, nhưng dù vậy, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết. Ta cảm thấy, bây giờ đại quân Đại Nguyệt đang ở bên ngoài, trong nước trống rỗng, đây đúng là cơ hội của chúng ta. Nếu như có thể nhất cử đánh phá được thành Đại Nguyệt, bắt sống quốc chủ Đại Nguyệt, thì có thể vĩnh viễn trừ bỏ mối họa này…” Lời của Đường Ninh vừa dứt, mấy vị quốc chủ hiểu tiếng Hán đã há hốc mồm, kinh ngạc tột độ.
Đánh bại Vu Điền và Cô Mặc vẫn chưa đủ, hắn thế mà còn muốn ra tay với Đại Nguyệt?
Phải biết, Đại Nguyệt là một siêu cường quốc với 100.000 binh mã, nhân khẩu mấy chục vạn người đó!
Những quốc gia này của bọn họ, nhân khẩu chẳng qua vài trăm vài ngàn người, nằm mơ cũng không dám có ý nghĩ như vậy, cho dù là liên bang Tây Vực hiện tại, cũng kém xa so với Đại Nguyệt. Tấn công Đại Nguyệt chẳng phải là trứng chọi đá, tự tìm đường chết sao?
Đường Ninh nhìn bọn họ, nói: "Theo tin tức đáng tin, phần lớn quân lính Đại Nguyệt đã bị Tiểu Uyển kiềm chế, Vu Điền và Cô Mặc cũng đã bị chúng ta đánh bại. Trong thành Đại Nguyệt bây giờ chỉ có vài ngàn quân đồn trú, chỉ cần chúng ta phái cao thủ lẻn vào thành Đại Nguyệt, rồi nội ứng ngoại hợp, công hãm Đại Nguyệt chắc không phải chuyện gì khó.” Dứt khoát chiếm luôn cả Đại Nguyệt, đây là ý nghĩ của Đường Ninh vừa mới nảy ra. Dù sao thì liên bang đã đắc tội với Đại Nguyệt, về sau Đại Nguyệt chắc chắn sẽ ra tay. Những nước nhỏ này sẽ gặp phải đại phiền toái.
Chi bằng thừa dịp lúc hắn bệnh đòi mạng hắn, nhân lúc quân Đại Nguyệt đang ở bên ngoài, trong nước trống rỗng mà đoạt lấy quyền của chúng, để trừ bỏ mối họa về sau.
Hơn mười vị quốc chủ đã kịch liệt thảo luận một hồi, trên mặt bắt đầu xuất hiện vẻ sáng láng.
Hiển nhiên, bọn họ cũng ý thức được đây là cơ hội ngàn năm có một. Quân mã của Đại Nguyệt phần lớn đều ở bên ngoài, lực lượng ở lại trong nước tuy không yếu, nhưng cũng không phải là đối thủ của liên bang Tây Vực bây giờ.
Nếu như có thể nội ứng ngoại hợp, thật sự có rất lớn cơ hội đánh phá Đại Nguyệt...
Đây chính là Đại Nguyệt, một trong những quốc gia mạnh nhất Tây Vực, nếu liên bang có thể chiếm đoạt được Đại Nguyệt, thì sẽ nhảy lên thành một trong những siêu cường quốc cùng tồn tại với Tiểu Uyển, Ô Tôn. Đây quả thực là vinh quang và sự huy hoàng bậc nào!
Quốc chủ Thả Mạt ánh mắt lấp lánh tinh quang, nói: “Thủ quân nói rất đúng, đây là cơ hội ngàn năm có một của chúng ta, theo ta được biết, hai năm nay Đại Nguyệt đã chiếm đoạt không ít quốc gia, và chia những dân của quốc gia kia thành những dân đen hạ đẳng để mặc cho người Đại Nguyệt chèn ép. Những người này nhân số không hề ít, nếu như chúng ta có thể phái gián điệp bí mật trà trộn vào thành Đại Nguyệt, kích động những người này thì chắc chắn có thể gây ra không ít hỗn loạn ở thành Đại Nguyệt..."
“Đại quân của Đại Nguyệt bị Tiểu Uyển kiềm chế không thể rời đi, cho dù minh quân có đánh vào thành Đại Nguyệt, thì bọn chúng cũng không kịp cứu viện, đến lúc đó, một khi chúng ta đã nắm trong tay thành Đại Nguyệt, thì bọn chúng sẽ mất tiếp tế, ngoại trừ đầu hàng, sẽ không có lựa chọn nào khác.”...
Đường Ninh đưa ra đề tài này, rõ ràng đã dẫn dắt cho bọn họ không ít. Mọi người thảo luận một hồi, thật sự đã bàn bạc ra được một phương án chi tiết.
Đường Ninh nhìn bọn họ, thầm nghĩ bọn họ có thể ngồi lên vị trí quốc chủ, quả thật không phải người bình thường. Theo như kế hoạch của bọn họ, thậm chí còn không cần đến lão khất cái và lão Trịnh ra tay, thì Đại Nguyệt có thể bị tan rã từ trong ra ngoài cùng một lúc.
Trong lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, Ba Cáp Nhĩ bỗng nhiên từ ngoài cửa bước nhanh vào, nhìn Đường Ninh, cung kính đưa lên một vật, trịnh trọng nói: “Quốc chủ, thư của nước Tiểu Uyển…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận