Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 684: Ván cờ

Chương 684: Ván cờ Vương tướng nhìn mấy bóng người trong viện, vẻ mặt kinh ngạc.
Trong triều, các Thượng thư Lục bộ, hôm nay lại có tới bốn vị, hai nhà tướng môn mạnh nhất kinh thành là Lăng gia và Lục gia, thế nên ngay cả hai vị lão tướng quân cũng tới.
Tiêu gia dù gần suy tàn, nhưng nhờ có ân huệ của hoàng gia che chở, vẫn không thể coi thường.
Không hề khoa trương, mấy bóng người đứng trong sân nhỏ này, đã bao gồm cả các văn thần võ tướng giữ vị trí cao, chiếm hơn nửa triều đình.
Đây là còn chưa tính đến vị trí đương triều tể tướng của hắn.
Cũng chỉ có thân phận đặc thù của Tôn thần y, người trong kinh không ít quyền quý đều từng mang ơn hắn, bản thân hắn lại không liên quan đến tranh đấu triều chính, ngoài hắn ra, đổi thành bất kỳ ai, tập hợp nhiều văn võ đại thần như vậy một chỗ, e là lập tức sẽ bị bệ hạ nghi kỵ.
Phương Hồng thấy Vương tướng đứng ở cửa sân, bước lên phía trước nói: "Vương tướng cũng đến rồi, mau vào đi..."
Vương tướng cười tiến lên, chắp tay với Tôn thần y, nói: "Hơn mười năm không gặp, phong thái tiên sinh vẫn như cũ..."
Tôn thần y cười cười, nói: "Hơn mười năm rồi, Vương lão thái phó thân thể vẫn tốt chứ?"
Vương tướng nói: "Tiên sinh không biết, phụ thân ta đã qua đời từ năm năm trước rồi."
Tôn thần y chắp tay, áy náy nói: "Lão phu thất lễ."
Vương tướng cười cười, nói: "Tiên sinh tuyệt đối không được nói vậy, nếu không có tiên sinh, phụ thân ta đã xuống Quỷ Môn quan từ hơn mười năm trước rồi, ân đức của tiên sinh, Vương gia vĩnh thế không quên."
Phụ thân Vương tướng từng mắc trọng bệnh, hơn mười năm trước, may mắn được Tôn thần y ra tay cứu giúp, mới kéo ông từ Quỷ Môn quan về, mọi người đều biết chuyện này, cũng không hề ngạc nhiên về thái độ khách khí của Vương tướng đối với Tôn thần y.
Y thuật của Tôn thần y xuất thần nhập hóa, mấy vị thái y trong Thái Y viện đều là đệ tử của hắn, không ai không muốn thiết lập quan hệ với người như vậy, không nói đến ân tình ngày trước, chỉ cần có hắn bên cạnh trong thời khắc mấu chốt, coi như tự nhiên có thêm một cái mạng, có ai không muốn có thêm một cái mạng?
Tôn thần y hiển nhiên cũng không thích những dịp như thế này, mọi người cũng nhận ra điểm này, không ở lại trong viện lâu, chỉ một lúc sau liền lần lượt cáo từ.
Lúc Vương tướng cáo từ Tôn thần y đi ra khỏi sân, vừa hay thấy Triệu Viên cùng ba cô bé đang nô đùa trong viện.
Một cô bé nhìn thấy hắn, vui mừng chạy tới, nói: "Ông nội, sao ông cũng đến đây..."
Thượng thư Lễ bộ Trương Diên đi theo phía sau Vương tướng, một cô bé khác bước lên trước, ngoan ngoãn nói: "Cha."
Vương tướng xoa đầu cháu gái, cười hỏi: "Có muốn cùng ông nội trở về không?"
Cô bé nhà Vương gia lắc đầu, nói: "Ông nội về trước đi, cháu còn muốn chơi với Viên ca ca một lát."
Vương tướng bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái, nói: "Vậy cháu về sớm nhé."
Một cô bé khác thấy mấy người từ bên trong đi ra, cười chào hỏi: "Tiêu gia gia, Lăng gia gia, Lục bá bá..."
Vương tướng nhìn nàng một cái, bước ra khỏi phủ Đường, chợt nghĩ ra một chuyện, nhìn về phía Thượng thư Binh bộ Lục Đỉnh, hỏi: "Vừa rồi cô bé kia nhìn không quen mặt, không biết là thiên kim nhà nào?"
Lục Đỉnh cười cười, nói: "Đó là cháu gái của Bạch đại tướng quân Đông Môn Vệ, thoáng cái đã lớn như vậy..."
"Đông Môn Vệ, Bạch gia..." Vương tướng khẽ gật đầu, rồi cáo biệt mấy người, lên một cỗ kiệu.
Vương gia.
Một người đàn ông trung niên thấy Vương tướng trở về, lập tức bước lên, hỏi: "Phụ thân, thế nào rồi, Tôn thần y nói sao, thân thể người có ổn không?"
Vương tướng cúi đầu suy tư, thuận miệng nói: "Thân thể ta không sao."
Mặc dù ngoài miệng hắn nói vậy, nhưng biểu hiện của hắn lại không giống như không có chuyện gì, trong lòng người đàn ông trung niên có cảm giác nặng nề, liền vội nói: "Nếu thật sự có chuyện gì, xin phụ thân cứ nói, tuyệt đối không nên giấu diếm chúng con."
Vương tướng ngẩng đầu, nói: "Hiểu lầm cả thôi, lão phu không sao, Tôn thần y đã xem qua cho ta rồi."
Người đàn ông trung niên nhìn ông, kinh ngạc nói: "Vậy có phải phụ thân đã gặp chuyện gì rồi..."
"Không có gì." Vương tướng khoát tay, nói: "Yên Nhi cũng đang ở phủ Đường, con phái người sớm đi đón nó về."
Người đàn ông trung niên gật đầu, nói: "Con đã biết."
Hắn nghĩ đến một chuyện, nhìn Vương tướng, nói: "Hài nhi có một chuyện, muốn hỏi ý kiến của phụ thân."
Vương tướng nói: "Chuyện gì?"
Người đàn ông trung niên nói: "Yên Nhi cùng Nhuận Vương thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ nhỏ, lần trước Thục phi mời mấy mệnh phụ vào cung thưởng hoa, phu nhân cũng được mời đi, lời Thục phi nói dường như có ý muốn kết thân với Vương gia..."
Vương tướng nhướng mày, hỏi: "Thục phi, kết thân?"
Người đàn ông trung niên gật đầu, nói: "Nếu Thục phi nương nương nói vậy, e là thật sự có ý đó, Nhuận Vương cùng Yên Nhi lại là thanh mai trúc mã, hài nhi thấy, chuyện này cũng không phải không thể..."
Vương tướng khoát tay nói: "Chuyện này hãy bàn sau, Nhuận Vương từ nhỏ đã là người đa tình, người thanh mai trúc mã với hắn không chỉ có mỗi Yên Nhi nhà ta, mà còn có cả các cô nương nhà Trương gia và Bạch gia, chẳng lẽ Thục phi muốn kết thân với cả ba nhà?"
Nói rồi, ông đi thẳng vào phòng.
Người đàn ông trung niên lắc đầu, đang định rời đi thì bỗng quay đầu lại, thấy Vương tướng dừng bước, đứng ở cửa, chậm chạp không bước vào.
Hắn nhìn Vương tướng, ngạc nhiên hỏi: "Cha, sao vậy?"
Vương tướng ánh mắt ngưng lại, lẩm bẩm: "Con nói xem, Thục phi có khi nào thật sự muốn kết thân với cả ba nhà không?"
"Chuyện đó sao có thể..." Người đàn ông trung niên lắc đầu, nói: "Bạch gia và Trương gia sao có thể gả con gái cho hắn, trừ phi Nhuận Vương có thể lên ngôi đại thống, nhưng chuyện này sao có thể?"
Vương tướng nhìn hắn, hỏi ngược lại: "Bệ hạ thân thể vẫn khoẻ, Nhuận Vương đợi thêm năm năm nữa, đã có thể tự mình gánh vác một phương, vì sao lại không thể?"
Người đàn ông trung niên tiếp tục lắc đầu, nói: "Đoan Vương có Huệ phi, có Đường gia, trong triều còn không ít cánh chim, sau lưng Nhuận Vương chỉ có Thục phi, Nhuận Vương dù trưởng thành rồi, thì lấy cái gì tranh giành với hắn chứ?"
Ánh mắt Vương tướng hơi khác thường, hỏi ngược lại: "Ai nói sau lưng Nhuận Vương chỉ có Thục phi?"
Ông nhìn người đàn ông trung niên, nói: "Hai vị cậu của hắn, một người là Thượng thư Lại bộ, một người là Thị lang Hộ bộ, tiên sinh của hắn là Tả Kiêu Vệ tướng quân, thượng thư tả thừa, có quan hệ mật thiết với Lục gia Binh bộ, Tống gia Hình bộ, Tiêu gia Tả Kiêu Vệ, Lăng gia Vũ Lâm Vệ, nếu Thục phi cố ý muốn kết thân với ba nhà chúng ta, sau lưng hắn sẽ có thêm Trương gia Lễ bộ, Bạch gia Đông Môn Vệ, Vương gia Thượng Thư Tỉnh, đến lúc đó hắn sẽ thâu tóm hết văn võ trong triều, Đoan Vương lấy gì tranh giành với hắn, dựa vào cái gì mà tranh?"
Người đàn ông trung niên trợn mắt há mồm, kinh ngạc nói: "Ý của phụ thân là..."
"Nhuận Vương còn nhỏ tuổi, tạm thời chưa thể lọt vào mắt bệ hạ và các triều thần." Vương tướng lộ vẻ suy tư, chậm rãi nói: "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, có người mượn cơ hội này, hạ một ván cờ lớn..."
Người đàn ông trung niên nói: "Là ai?"
"Thục phi, Phương gia, Đường gia..." Vương tướng nhìn ông, dừng một chút mới nói: "Có lẽ, còn có cả Vương gia chúng ta..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận