Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 203: Độc chiếm ân sủng

"Xin nghỉ?" Tiêu Giác hai tay khoanh lại nhìn hắn, hỏi: "Ngươi cứ nói thử xem?"
Đường Ninh thở dài, nói: "Ta cảm thấy chắc là không được."
Quy tắc là do người đặt ra, tại Quỳnh Lâm Yến cũng không phải là không thể xin nghỉ, đáng tiếc hắn không tìm được lý do nào tốt, nếu như gãy vài chiếc xương sườn thì còn có thể, cái việc nghỉ ngơi này cũng dễ dàng xin hơn.
Đường Ninh cúi đầu nhìn xuống, tiểu ăn mày đang cúi đầu, nhích lại gần bên cạnh hắn.
Hắn nắm tay nàng đi vào bên giường, nói: "Ta ra ngoài làm chút việc, con ăn chút gì trước đi, rồi ngủ một giấc, đợi con tỉnh lại, ta sẽ quay về."
Đường Ninh để nàng nằm trên giường, giúp nàng đắp chăn, dùng phương pháp Đường yêu tinh đã dạy, điểm vào một huyệt đạo nào đó trên vai nàng, không lâu sau, mắt nàng từ từ nhắm lại, tiếng thở đều đều vang lên.
Lúc ngủ nàng giống như Tô Mị, mắt đều hé mở, nắm tay nhỏ nắm chặt, thân thể cuộn tròn, tựa như lúc nào cũng có thể tỉnh giấc.
Xem ra muốn làm tiêu tan sự đề phòng của nàng với người ngoài, với môi trường bên ngoài, không phải là chuyện một sớm một chiều.
Đường Ninh bảo Tình Nhi đốt An Thần Hương bên giường, sau đó mới ra hiệu cho Tiêu Giác rón rén đi ra ngoài.
"Nàng là ai, muội muội của ngươi?" Tiêu Giác vừa ra khỏi phòng, quay đầu lại nhìn thoáng qua, nghi hoặc hỏi.
Đường Ninh nhẹ nhàng đóng cửa phòng, nói: "Trước đây thì không phải, sau này thì là."
"Ngươi thật là được đó, chuyện này cũng có thể nhặt được một muội muội." Tiêu Giác nhìn hắn, nói: "Bây giờ ngươi tốt nhất nên suy nghĩ thật kỹ, vừa rồi ngươi cứ vậy mà chạy, một hồi nữa thì làm sao ăn nói với bệ hạ đây."
Ánh mắt Đường Ninh nhìn Tiêu Giác, hỏi: "Chẳng phải ngươi cũng chạy sao?"
Tiêu Giác nghĩ nghĩ, nhìn hắn hỏi: "Ngươi cũng là em vợ của bệ hạ sao?"
Đường Ninh thật đúng là không giống Tiêu Giác có quyền thế, có bối cảnh, lại càng không phải em vợ của hoàng đế, cho nên khi đi ngang qua y quán, hắn tiện tay quấn một đầu vải trắng.
Đoàn tiến sĩ muốn diễu hành khắp kinh thành một vòng, hai bên đường phố đều là người dân vây xem, tốc độ tiến lên cực kỳ chậm, lúc Đường Ninh cùng Tiêu Giác vượt qua đội ngũ thì họ vẫn chưa đi tới cửa cung.
Thấy bọn hắn tới, một quan viên trong đội chạy lên trước, vội vàng nói: "Ai da, quan trạng nguyên, tiểu công gia, các ngươi xem như trở về rồi, mau lên ngựa đi!"
Những năm qua cưỡi ngựa dạo phố, nhưng chưa từng có quan trạng nguyên nào cưỡi được một nửa lại bỏ chạy, còn tiện thể mang theo một người nữa, cả hai đều đội mũ miện, trước ngực mang hoa hồng lớn, ai không biết thì còn tưởng bọn họ bỏ trốn chứ. . .
Hơn 200 tiến sĩ diễu hành một vòng quanh kinh thành, sau khi vào cung sẽ được an vị tạm thời tại một gian đại điện.
Ước chừng đợi thêm một canh giờ, bệ hạ sẽ ban quan chức cho các tiến sĩ, sau đó, chính là Quỳnh Lâm Yến mà mọi người mong đợi từ lâu.
Đường Ninh cùng Tiêu Giác đợi trong điện chưa được bao lâu, thì có hoạn quan tới, nói: "Quan trạng nguyên, tiểu công gia, bệ hạ cho triệu kiến."
"Không biết bệ hạ sẽ xử phạt bọn họ như thế nào?"
"Cơ hội tốt như vậy mà bọn họ không cần, thật không biết trong đầu bọn họ nghĩ cái gì!"
"Bất quá, một người là tiểu công gia, một người là quan trạng nguyên, chắc bệ hạ sẽ không xử phạt nặng đâu. . ."
Trong điện rất nhiều tiến sĩ thấy hai người bị gọi đi, không ít người lộ vẻ hả hê trên mặt.
Vừa rồi khi diễu hành, tất cả mọi người đều nhìn thấy hai người bọn họ nhảy xuống ngựa bỏ chạy, đây đúng là thất lễ lớn, bệ hạ cho gọi bọn họ đi, chắc là muốn hỏi tội.
Cũng không biết rốt cuộc hai người họ mắc phải cái chứng bệnh gì, cưỡi ngựa dạo phố trước sự chứng kiến của toàn thành bách tính, đây là vinh quang bực nào, thế mà lại bỏ qua cơ hội mặt dài này, phải biết rằng, hai con ngựa đi đầu kia, ngoài bọn họ ra thì tất cả các tiến sĩ khác đều muốn lên đấy. . .
Trần Hoàng triệu kiến họ ở Ngự Thư phòng, lúc Đường Ninh và Tiêu Giác đến, thấy trong điện còn có vài vị quan viên lạ mặt.
"Học sinh tham kiến bệ hạ."
"Tiêu Giác tham kiến bệ hạ."
Đường Ninh và Tiêu Giác đồng thời cúi người.
"Miễn lễ." Trần Hoàng nhìn lướt qua hai người bọn họ, đi thẳng vào vấn đề: "Có ngự sử tố giác hai ngươi, khi ngự mã dạo phố thì bỏ ngựa chạy, thật mất lễ nghi, có đúng vậy không?"
"Hồi bệ hạ, quả thật có việc này." Tiêu Giác cung kính cúi người, nói tiếp: "Bất quá, sự tình khẩn cấp nên mới phải như vậy, chúng ta làm vậy, đều là có nguyên nhân."
Trần Hoàng tựa vào ghế, liếc mắt nhìn hai người bọn họ, nói: "Vậy nói thử xem, rốt cuộc là nguyên nhân gì mà khiến cho các ngươi ngay cả ngự mã dạo phố cũng không màng?"
Tiêu Giác nhìn Đường Ninh, Đường Ninh chắp tay nói: "Hồi bệ hạ, muội muội của học sinh một năm trước bị người bắt cóc, không biết tung tích, một năm qua này, học sinh luôn lo lắng cho người nhà, đêm không ngủ được, chưa bao giờ ngừng tìm kiếm, vừa rồi nghe tin muội muội, lại biết nàng đang gặp nguy hiểm, trong lòng vô cùng lo lắng, nên mới thất lễ. . ."
Trần Hoàng nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Ngươi còn có muội muội à?"
"Cái đó. . ." Đường Ninh bĩu môi, nói: "Muội muội nuôi."
Trần Hoàng dời ánh mắt sang Tiêu Giác, hỏi: "Hắn là vì cứu muội muội, vậy ngươi là vì cái gì?"
"Ta. . ." Tiêu Giác đương nhiên sẽ không nói hắn vì xem náo nhiệt, ngẩn người một lúc, nói sang chuyện khác: "Bệ hạ, ta và quan trạng nguyên ở kinh sư đã phát hiện một đám chuyên bắt cóc trẻ em, bọn chúng bắt những đứa trẻ này từ khắp nơi đưa đến kinh sư, để chúng giả dạng làm ăn xin, lợi dụng lòng thương của người dân để lừa tiền tài, thật sự là tội ác tày trời, xin bệ hạ xét rõ!"
Trần Hoàng gật nhẹ đầu, nói: "Vụ án này, trẫm đã cho Lăng Vân đi điều tra nghiêm ngặt."
Nói xong hắn lại nhìn Đường Ninh, nhìn tay hắn đang quấn vải trắng, hỏi: "Tay ngươi bị sao vậy?"
Đường Ninh nghĩ nghĩ, nói: "Học sinh vừa rồi trong quá trình vật lộn với kẻ ác, bị chút thương. . ."
"Vật lộn?" Trần Hoàng nhìn hắn, hỏi: "Trẫm nghe nói là ngươi đá người ta văng xa hơn một trượng, làm sao lại bị thương tay?"
Đường Ninh khập khiễng đi hai bước, nói: "Thật ra chân của học sinh cũng bị thương."
Một vị quan viên đứng ra nói: "Bệ hạ, vô lễ bất lập, lễ không thể bỏ, cho dù là trạng nguyên, cũng phải giữ lễ!"
Một vị quan viên khác phụ họa: "Quan trạng nguyên xem thường lễ pháp, đáng phải bị phạt!"
Trần Hoàng nhìn họ một cái, nói: "Quan trạng nguyên tuy không tuân thủ lễ, nhưng lòng lo cho người nhà cũng đáng cảm thông, lại phá được đại án, công tội tương đương, các ngươi không cần nhiều lời nữa."
Hai tên ngự sử liếc nhau, đều cúi đầu xuống im lặng.
Chuyện này có thể lớn, có thể nhỏ, rốt cuộc là xử phạt nặng hay nhẹ đều do bệ hạ quyết định, vị quan trạng nguyên này từ trước đến giờ đều được bệ hạ ưu ái, chắc hẳn sẽ không vì chuyện này mà xử phạt nặng hắn, huống chi còn liên quan đến Tiêu gia vị kia, việc này, coi như là qua loa cho xong.
Trần Hoàng nhìn bọn họ một cái, hỏi: "Nghe nói, trong đó các ngươi đã gặp Đường Chiêu của Đường gia?"
Tiêu Giác cúi người đáp: "Bệ hạ minh xét, chúng thần hoài nghi Đường nhị ngốc... Đường gia nhị thiếu gia Đường Chiêu, có liên quan đến vụ việc này, xin bệ hạ minh xét!"
Trần Hoàng gật nhẹ đầu, nói: "Việc này, trẫm đã giao cho Lăng Vân đi làm."
Hắn nhìn Tiêu Giác, lại hỏi: "Lần này ngươi thi đình một giáp theo lệ có thể vào Hàn Lâm viện, ngươi muốn vào Hàn Lâm viện, hay vào cung nhậm chức?"
Tiêu Giác nghĩ ngợi, nói: "Bệ hạ, Tiêu gia vốn là tướng môn, thần muốn vào cung nhậm chức."
Trần Hoàng gật nhẹ đầu, lại nhìn Đường Ninh, hỏi: "Trẫm muốn để ngươi vào Hàn Lâm viện trước, học tập hai năm, ngươi có ý kiến gì không?"
Đường Ninh cúi người nói: "Học sinh toàn bằng bệ hạ sắp xếp."
Đường Ninh và Tiêu Giác đi ra khỏi Ngự Thư phòng, chuyện này, coi như được bỏ qua.
Định quốc công vừa mới có con, Trần Hoàng thật đúng là ưu ái với vị em vợ Tiêu Giác này, Đường Ninh cảm thấy mình hẳn là được thơm lây từ Tiêu Giác.
Về phần chuyện hắn vào Hàn Lâm viện, cũng không có gì ngoài ý muốn.
Trạng nguyên hàng năm thường được bổ nhiệm vào chức quan biên soạn ở Hàn Lâm viện, dù chỉ là sửa sách, giảng khóa, không có thực quyền gì, nhưng coi như một chiếc cầu để hai ba năm thực tập trôi qua, sẽ chính thức bước chân vào quan trường kinh sư.
Hắn cùng Tiêu Giác trở lại đại điện kia, Cố Bạch liền tiến lên trước hỏi: "Sao rồi, bệ hạ không có phạt các ngươi à?"
Tiêu Giác liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Bệ hạ sao lại phạt chúng ta?"
Cố Bạch nghi ngờ hỏi: "Vậy bệ hạ gọi các ngươi đến làm gì?"
Tiêu Giác thuận miệng nói: "Bệ hạ cho gọi chúng ta qua, hỏi xem chúng ta muốn làm quan gì, Đường Ninh nói hắn muốn vào Hàn Lâm viện, ta thì muốn vào cung nhậm chức."
"Chỉ có vậy thôi?"
"Chỉ có vậy thôi."
Rất nhiều tiến sĩ trong điện nhìn về phía bọn họ, ánh mắt lập tức trở nên ai oán.
Cùng là tiến sĩ, đãi ngộ khác biệt này sao mà lớn đến vậy, hai người bọn họ cưỡi ngựa dạo phố được một nửa đã bỏ chạy, trái với lễ pháp, bệ hạ chẳng những không phạt còn hỏi họ muốn làm quan gì, cái nào khoa cử mà không phải bệ hạ cho sao thì làm vậy, còn có lựa chọn gì nữa?
Dù là được ân sủng thì cũng nên có mức độ chứ, thánh ân mà các tiến sĩ ở đây cộng lại, có khi còn không bằng bọn họ. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận