Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 261: Trong các đối thoại

Thân ảnh phía trước dừng bước, chậm rãi xoay người, nhìn Đường Ninh, vẻ mặt từ đầu đến cuối không có bất kỳ gợn sóng nào.
Đường Ninh nhìn Phương Triết, giống như đang nhìn một bộ xác không hồn.
Ở trước mặt hắn, không phải một người sống sờ sờ, chỉ là một cái thây ma vô thức hành tẩu.
Thậm chí ngay cả khi hôm qua Đường Ninh động thủ với hắn, hắn cũng không hề có bất kỳ hành động phản kháng nào, giờ phút này lại càng không, chỉ dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn.
Thấy hắn như vậy, Đường Ninh bình tĩnh lại, nói: "Phương học sĩ hiện tại có tiện tìm chỗ ngồi xuống nói chuyện không?"
Phương Triết vô hồn nhìn sang hướng khác, không đáp lời.
Đường Ninh không nhìn hắn nữa, trực tiếp đi về phía trước.
Một lát sau, Hồng Tụ các.
Cô nương Sở Sở rót hai chén trà, nhìn hắn, nói: "Ta ở đằng kia, công tử có gì dặn dò cứ gọi ta."
Đường Ninh không uống trà, nhìn sang đối diện, nói: "Tân Nguyệt quen biết ta từ rất sớm, ta xem nàng như muội muội, chỉ không biết Phương đại nhân là cha của nàng, nhất thời xúc động, mong Phương đại nhân thứ lỗi."
Tuy nói vậy có hơi chủ động để Phương Triết chiếm tiện nghi, nhưng hắn cũng không thể nói từ trước đến nay đã xem Phương Tiểu Nguyệt như con gái ruột, nên cũng không so đo thiệt thòi nhỏ này.
Phương Triết nhìn chén trà trên bàn, cuối cùng cũng mở miệng: "Nếu ta không thứ lỗi thì sao?"
Đường Ninh nghĩ nghĩ, nói: "Vậy chúng ta công bằng đánh một trận, ta có thể chấp ngươi một tay."
Phương Triết nhìn sang nơi khác, thản nhiên nói: "Muốn nói gì cứ nói thẳng, không cần vòng vo."
Đường Ninh nhấp một ngụm trà, nói: "Ngươi là cha của Tân Nguyệt, ai cũng không được khi dễ nàng, ngươi cũng không được khi dễ nàng."
Phương Triết nâng chén trà lên, nói: "Chính ngươi còn lo chưa xong, còn có tâm tư quản chuyện người khác?"
Đường Ninh đặt chén trà xuống, hỏi: "Phương đại nhân có ý gì?"
"Trên đời này không có chuyện gì là thiên y vô phùng." Phương Triết nhìn vào chén trà, nói: "Ngươi có biết bệ hạ vì sao dung túng ngươi như vậy không?"
Đường Ninh nghĩ nghĩ, nói: "Vì hắn không muốn thấy một Đường gia độc đại."
"Không hổ là tam giáp trạng nguyên..." Phương Triết nhấp một ngụm trà, nói: "Ngươi không làm bệ hạ thất vọng."
"Tam giáp trạng nguyên thì sao, Phương đại nhân chẳng phải cũng vậy?" Đường Ninh khoát tay áo, nói: "Chuyện người khác ta lười quản, cũng sẽ không đi quản, nhưng ai bảo nàng gọi ta một tiếng "Đường Ninh ca" đâu?"
Phương Triết ánh mắt không có chút gợn sóng, nói: "Để Đường gia thua thiệt, là bệ hạ, không phải ngươi, nhưng Đường gia ghi hận lại là ngươi, đừng tưởng rằng, chỉ bằng hai cuốn sách, vài ba lời đồn đãi, là có thể đánh bại Đường gia, ngươi rắc rối, chỉ mới bắt đầu."
"Chuyện này không quan trọng, cũng không liên quan đến Phương đại nhân." Đường Ninh nhìn hắn, nói: "Ta đã hứa với Tân Nguyệt, không động thủ với ngươi nữa, nhưng ta quen biết nhiều cao thủ lắm, loại rất cao rất cao đó, về sau ngươi đừng có khi dễ nàng."
Phương Triết không trả lời thẳng, đặt chén trà xuống, đứng lên, nói: "Cáo từ."
Đường Ninh nhìn bóng lưng hắn rời đi, đột nhiên hỏi: "Bất kể ngươi vì lý do gì mà thành ra như vậy, nàng có tội tình gì?"
Thân ảnh kia khựng lại một chút, nhưng chỉ là một thoáng, rất nhanh liền cất bước đi, biến mất ở Hồng Tụ các.
Đường Ninh nâng chén trà lên, uống cạn một hơi, vẻ mặt có chút bực bội.
Với Phương Triết người này, hắn tuy tức giận, nhưng lại có chút bất đắc dĩ.
Đối phương là vị tam giáp trạng nguyên đầu tiên trong lịch sử Trần quốc, thông minh không phải loại nhị hóa như Tiêu Giác có thể sánh được, người này cũng không dễ bị thuyết phục, từ tình hình trước mắt, Phương Triết này mềm không được cứng không xong, Phương Hồng đại nhân là người thấu tình đạt lý, Phương Thục phi cũng hiền lương thục đức, sao nhà họ Phương lại có cái của nợ thế này. . .
Hắn ngồi ở Hồng Tụ các một lát, trò chuyện với cô nương Sở Sở một hồi, mới rời đi.
Trên đường phố, một bé gái ngồi trên cổ một tráng hán, giọng nói trong trẻo kêu lên: "Cha, con muốn ăn mứt quả!"
Tráng hán cao lớn, mặt mày dữ tợn, nhưng lại không hề hung ác, quay đầu lại nhìn bé gái, nói: "Sáng không phải ăn rồi một cái sao, sao còn muốn? Mứt quả ăn nhiều không tốt cho răng đâu, nghe lời, cha mai mua cho con thêm."
Bé gái lắc đầu, bĩu môi, ưỡn ẹo người nói: "Không nha không nha, con muốn!"
"Được được, đừng lắc, lắc nữa cha bị con lắc chóng mặt mất." Đại hán vội vàng cầu xin, nói: "Vậy ăn thêm một cái nữa, nhưng con về không được nói với mẹ, không thì mai không có mứt quả đâu..."
Bé gái reo hò, cưỡi trên người tráng hán, hướng người bán mứt quả rong mà đi.
Ở góc đường, một bóng người đứng yên tại đó, mãi đến khi hai bóng người một lớn một nhỏ biến mất, vẫn kinh ngạc nhìn theo hướng kia.
...
Phương gia.
Một phụ nhân nhìn Phương Hồng, nói: "Ngươi không thể khuyên Tứ đệ một chút sao, lần này đến cả nương nương cũng giận, Tân Nguyệt dù sao cũng là con ruột của hắn, ngươi nhìn hắn mà xem."
Phương Hồng thở dài, bất đắc dĩ nói: "Hắn nếu chịu nghe ta, mười mấy năm qua cũng sẽ không sa sút tinh thần đến vậy."
Phụ nhân nghĩ nghĩ, nói: "Hay là để mẹ nói một chút?"
"Tính hắn ngươi còn không biết sao, ai nói cũng không nghe." Phương Hồng lắc đầu, nói: "Nếu không có chuyện năm đó, thật tốt biết bao..."
Một người hầu từ bên ngoài đi tới, nói: "Lão gia, phu nhân, Tứ lão gia đã về."
"Biết rồi." Phương Hồng gật đầu, nhìn phụ nhân kia, nói: "Ta sẽ tranh thủ thời gian nói chuyện với hắn."
Phương gia, một nơi trong sân.
Phương Triết vào phòng, người phụ nữ đang đợi ở trước bàn liền đứng dậy, nói: "Về rồi, mau ăn cơm thôi."
Nàng đem thức ăn còn nóng mang ra, bày lên bàn, sau đó định rời khỏi phòng.
Phương Triết trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: "Ở lại cùng ăn đi."
Bước chân người phụ nữ dừng lại, thân thể hơi cứng đờ, có chút không tin vào tai mình.
Phương Triết ngẩng đầu nhìn nàng, lặp lại: "Ở lại cùng nhau ăn cơm đi."
"Dạ... được..." Phụ nhân giật mình, xác nhận mình không nghe lầm, lúc này mới từ từ di chuyển lại, ngồi xuống đối diện hắn.
"Mẹ, con với Tiểu Như tỷ vừa học được một món bánh ngàn lớp!" Có giọng nói trong trẻo từ ngoài cửa truyền vào, Phương Tân Nguyệt tươi cười chạy vào, nhìn thấy Phương Triết cũng trong phòng, bước chân lập tức khựng lại, gói giấy trong tay cũng rơi xuống đất, bánh ngọt bên trong rơi ra.
Nàng hai tay đan vào nhau, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Cha."
Phương Triết đứng lên, đi tới, xoay người nhặt bánh ngọt lên, chọn hai chiếc bánh rơi khỏi gói, thổi thổi, bỏ vào miệng.
"Ngon." Hắn nói một câu, đem chiếc còn lại cũng bỏ vào miệng.
...
Từ khi vào Hàn Lâm viện, thời gian thức dậy của Đường Ninh trở nên rất quy củ.
Hắn vẫn thức dậy lúc 6 giờ, mặc quần áo rửa mặt, ăn cơm, đến Hàn Lâm viện thì cũng gần 7 giờ, điểm danh xong, lại trở về phòng làm việc, pha một tách trà, bắt đầu một ngày nhàn nhã.
Sau giờ Mão, các quan viên khác của Hàn Lâm viện bắt đầu công việc bận rộn thường nhật.
Học sĩ Khang cũng rót một chén trà xanh, nâng chén lên, thấy bóng người từ ngoài cửa đi vào, thuận miệng nói: "Phương đại nhân, sớm."
Phương Triết nhìn ông ta, mỉm cười: "Khang đại nhân, sớm."
Tay học sĩ Khang run lên, một chén trà nóng đổ hết lên người, ông ta giật mình vì nóng, chiếc chén tử sa cũng rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận