Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 600: Đóng cửa đánh chó

Chương 600: Đóng cửa đánh chó
Lão già nhìn vết máu đen chảy ra từ bàn chân của Kiềm Vương thế tử, kinh hãi nói: "Tử Kim Hạt Vương chỉ có thể tự mình luyện chế, không thể cho tặng, nàng còn nhỏ tuổi, đã có thể đạt đến bước này, trên Cổ Đạo thiên phú, còn vượt qua Công Tôn sư muội năm đó, thảo nào Bạch Cẩm coi nàng là hi vọng của mạch bọn họ..."
Kiềm Vương thế tử nhíu mày hỏi: "Hi vọng gì?"
"Trở thành Thánh Nữ Vạn Cổ giáo, có thể hiệu lệnh ngàn vạn giáo chúng." Lão già nhìn hắn, giải thích: "Nếu có thể có được sự ủng hộ của đám giáo chúng này, thu phục Kiềm Địa, có thể không cần phí một binh một tốt..."
Giáo chúng Vạn Cổ giáo trải rộng Kiềm Địa, trong giáo không có quá nhiều ràng buộc đối với giáo chúng, họ có thể lựa chọn phục vụ triều đình, cũng có thể chiếm núi xưng vương, mỗi một nhánh đều độc lập, chỉ có Thánh Nữ mới có thể hiệu lệnh tất cả giáo chúng.
Chỉ là vị trí Thánh Nữ Vạn Cổ giáo đã trống hơn mấy chục năm, mãi chưa có người đủ tư cách tiếp nhận vị trí Thánh Nữ, Vạn Cổ giáo cũng biến thành năm bè bảy mảng, sau khi Lương quốc diệt vong, có người chọn ẩn cư thâm sơn, có người chọn giúp đỡ Tiêu thị di tộc, các nhánh làm theo ý mình, giữa các bên cũng có nhiều ma sát, ngấm ngầm nhòm ngó vị trí Thánh Nữ, càng nhiều không đếm xuể...
"Ta có Giang Nam trong tay, thuế ruộng không ngừng, còn sợ không thu phục được một Kiềm Địa nho nhỏ sao?" Kiềm Vương thế tử lạnh giọng nói: "Cho dù nàng là Thánh Nữ Vạn Cổ giáo, cũng không dám đối xử với bản thế tử như vậy, huống chi nàng còn chưa phải..."
Hắn nhìn lão già kia, hỏi: "Có cách nào để nàng nghe theo bản thế tử không?"
Lão già trầm tư một lát, gật đầu nói: "Không phải không có, chỉ là cần chút thời gian chuẩn bị..."
...
Đường Ninh từ Tiêu phủ điều tra tình hình địch trở về, Đường Yêu Yêu vẫn chưa ngủ.
Nàng tựa đầu vào đầu giường ngủ gà gật, nghe thấy tiếng động trong phòng, liền mở to mắt, thấy Đường Ninh thì che miệng ngáp, hỏi: "Sao đi lâu vậy, người kia đâu?"
"Nàng không đến." Đường Ninh sửa sang lại giường chiếu, nói: "Chúng ta nghỉ ngơi thôi."
"Không đến thì thôi..." Đường Yêu Yêu bĩu môi, cởi giày, leo lên giường chui vào chăn.
Hình như nàng thật sự buồn ngủ, nằm trên giường chưa được bao lâu đã an tĩnh ngủ say.
Đường Ninh ngồi bên cạnh nàng, quay đầu nhìn nàng ngủ yên bình, trên mặt không khỏi nở một nụ cười.
Năm đó lúc nàng ném tú cầu kia, chắc không ngờ rằng, trong khoảnh khắc ấy, hạnh phúc của chính mình cũng đã bị đập vào.
Đường Ninh nhìn nàng ngủ, không nhịn được vươn tay, vuốt ve mấy sợi tóc mai lòa xòa của nàng, Đường Yêu Yêu đột nhiên mở mắt, hỏi: "Làm gì?"
Đường Ninh nhìn nàng, hỏi: "Ngươi có còn nhớ, ngươi còn nợ ta một điều kiện không?"
"Nhớ kỹ..." Đường Yêu Yêu tỉnh táo trong chốc lát, ánh mắt lại mông lung, mơ hồ nói: "Ngươi muốn ta làm gì..."
Nói xong nàng lại nhắm mắt, không động đậy.
Đường Ninh nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Đã gả rồi, chi bằng... cả đời làm Tam phu nhân Đường gia đi..."
"Ừm..." Đường Yêu Yêu nhắm mắt, trong cơn mơ ngủ mông lung, khẽ gật đầu.
...
Sáng sớm Đường Ninh tỉnh lại, ngoài ý muốn phát hiện Đường Yêu Yêu vậy mà đã dậy sớm hơn hắn.
Trước đây lúc hắn tỉnh, nàng đều ôm hắn ngủ rất say.
Đường Yêu Yêu hình như cũng vừa mới tỉnh, còn hơi mơ màng, hỏi: "Đêm qua ngươi về lúc nào?"
Đường Ninh nghĩ ngợi, nói: "Trước giờ Tý thì phải..."
Đường Yêu Yêu xoa đầu, nghi ngờ hỏi: "Trước khi ngủ ta có nói gì với ngươi không?"
Đường Ninh nhẹ gật đầu, nói: "Ngươi nói muốn cả đời làm Tam phu nhân Đường gia, còn nói phải sinh con cho ta..."
Mặt Đường Yêu Yêu thoáng cái liền đỏ bừng, "Ai, ai nói muốn sinh con cho ngươi!"
Đường Ninh nhìn nàng, nói: "Chỉ đùa chút thôi, ngươi khẩn trương gì..."
Vẻ thẹn thùng của Đường Yêu Yêu nhanh chóng chuyển thành xấu hổ, xoay người một cái leo lên người hắn, hai tay véo hông hắn, nghiến răng nói: "Ta cho ngươi nói đùa, ta cho ngươi nói đùa!"
Đường Yêu Yêu vừa véo vừa véo, chợt kinh hô một tiếng, ném gối vào Đường Ninh, rồi vội vàng chui tọt vào chăn.
Đường Ninh chỉnh tề quần áo, một mình đi ra khỏi phòng, rửa mặt bằng nước lạnh, mới có thể kìm nén cơn nóng nảy trong lòng.
Thời tiết Giang Nam ấm áp, vốn mặc rất mỏng, không giống ở kinh thành, hơn nữa bây giờ lại là buổi sáng, chắc chắn sẽ có chút phản ứng vào buổi sáng, người đàn ông bình thường đều không chịu được loại kích thích này.
Lúc Đường Yêu Yêu từ trong phòng đi ra, mặt vẫn còn ửng đỏ, nhưng không nhắc lại chuyện vừa rồi, chỉ hỏi Đường Ninh sau khi ăn điểm tâm xong sẽ đi đâu chơi.
Tình hình Nhuận Châu và Giang Nam, Đường Ninh không hề tiết lộ cho Đường yêu tinh, đến bây giờ nàng vẫn cho rằng Đường Ninh đến Giang Nam chỉ là khảo hạch thêm du ngoạn mà thôi.
Sở dĩ không nói cho nàng biết, thứ nhất là không muốn để nàng lo lắng, thứ hai là cảm thấy không cần thiết phải cho nàng biết, đến bây giờ hắn không ra tay tiêu diệt Tiêu gia, chỉ là đang đợi Công Tôn Ảnh trở về.
Một khi Công Tôn Ảnh trở về, nguy cơ các châu Đông Đạo Giang Nam sẽ được giải trừ, giấc mơ đẹp của Kiềm Vương thế tử cũng kết thúc.
Trước lúc này, nhiệm vụ duy nhất của hắn chính là thỏa mãn yêu cầu của Đường yêu tinh, cùng ăn cùng đi dạo, ngủ cùng, để nàng chuyến Giang Nam này không hối tiếc.
Mà trong những ngày này, lấy hào phú nông thôn ở Nhuận Châu làm gốc, một nỗi lo lắng mơ hồ dần lan rộng ra đến dân nghèo bách tính, đồng thời cũng đang từ từ tăng lên.
Lời đồn nói triều đình muốn xẻo thịt ở Giang Nam, nhưng những hào phú nông thôn bách tính này, không một ai muốn trở thành dê chờ thịt, lúc này, chỉ cần người có tâm dẫn dắt, tâm tình này rất nhanh sẽ được tụ tập lại, một khi tụ tập đến một mức độ nào đó, sẽ bộc phát ra sức mạnh khó tưởng tượng.
Tiêu phủ.
Các gia chủ tứ đại gia tộc một lần nữa tụ họp, Tô Triết gia chủ Tô gia nhìn về phía Kiềm Vương thế tử, nói: "Thế tử điện hạ, ngoài thành tất cả đã sắp xếp xong xuôi, chỉ cần cửa thành mở ra, bọn họ sẽ tấn công vào trong thành, bắt giữ các quan nha trong thành..."
"Rất tốt..." Kiềm Vương thế tử khẽ gật đầu, nói: "Chờ thêm ba ngày, ba ngày nữa chính là thời điểm khởi sự..."
Người hắn phái đến các châu Đông Đạo Giang Nam, nhiều nhất cần ba ngày sẽ trở về báo cáo, đến lúc đó, chỉ cần chiếm được Nhuận Châu, các châu còn lại sẽ nhất hô bá ứng, chớp nhoáng khống chế Giang Nam Đông Đạo, tiếp đến là toàn bộ Giang Nam...
Gia chủ Bạch gia mặt lộ vẻ nghi hoặc, nhìn Kiềm Vương thế tử, nói: "Điện hạ, nếu cửa thành không mở, với chút dân loạn kia, không thể nào tấn công vào thành được..."
Kiềm Vương thế tử cười cười, nói: "Việc này bản thế tử tự có an bài..."
Gia chủ Bạch gia nghĩ nghĩ, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ..."
"Không sai." Kiềm Vương thế tử nhìn hắn, nói: "Phó trách cửa thành đông đô úy tuần tra là người của chúng ta..."
Mặt gia chủ Bạch gia lộ vẻ sùng kính, chắp tay nói: "Điện hạ quả thật tính toán không bỏ sót, Bạch mỗ bội phục, bội phục..."
...
"Cửa thành đông, Trần đô úy..."
Các quan lớn quân chính Nhuận Châu, Đường Ninh đều đã để Công Tôn Ảnh điều tra, nơi đây là yếu địa Giang Nam, triều đình hết sức coi trọng, bọn họ rất khó nhúng tay.
Những cao quan này không có vấn đề, hắn lại bỏ sót tiểu đô úy phụ trách giữ thành, vì để cho gia chủ Bạch gia giống như thật, hắn cũng không để Bạch gia làm trái lại với Kiềm Vương thế tử, những dân loạn kia, cũng thực sự là dân loạn, để bọn họ vào thành cũng thực sự hơi phiền phức.
Hắn nhìn về phía Lưu Đồng, nói: "Sắp xếp hai người, đi theo dõi tên Trần đô úy này."
Lưu Đồng ôm quyền nói: "Đại nhân yên tâm, ta sẽ cho người theo dõi hắn, đến lúc đó, chúng ta cho bọn chúng một màn đóng cửa đánh chó!"
Lưu Đồng vừa trả lời không lâu thì Trần Chu từ bên ngoài đi vào, nói: "Đại nhân, Công Tôn thủ lĩnh đã trở về..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận