Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 885: Hắc thủ phía sau màn

Sau khi hoàn hồn từ thông tin khiến người ta kinh sợ này, Đường Ninh một lần nữa nhìn về phía Tứ trưởng lão, hỏi: "Ngươi xác định không ngửi nhầm, có muốn ngửi lại chút không?"
Bát trưởng lão đi tới, nói: "Tân Y có ngoại hiệu là bà tử độc, nàng nói là An Thần Hương, thì nhất định là An Thần Hương."
Thật hiếm khi Bát trưởng lão lại chịu nói giúp Tứ trưởng lão, xem ra tài nghệ về độc thuật của Tứ trưởng lão thật sự rất cao.
Đường Ninh biết Trần Hoàng bị mất ngủ hành hạ nhiều năm, nhưng hắn không xác định, việc Trần Hoàng dùng lượng lớn An Thần Hương để dễ ngủ, rốt cuộc là do bản thân ông không biết rằng vật này quá liều là độc chứ không phải thuốc, hay là do bị người cố ý hạ độc.
Nếu là trường hợp trước, vậy thì có lẽ ông là vị hoàng đế có cái chết bi thảm nhất của Trần quốc từ trước đến nay.
Các vị hoàng đế khác không phải chết già thì cũng chết bệnh, chỉ có ông là tự mình tìm đến cái chết.
Chẳng qua trước mắt mà nói, việc ông trúng độc vì nguyên nhân gì không quan trọng, quan trọng là độc này có thể giải hay không.
Đường Ninh nhìn về phía Tứ trưởng lão, có chút gấp gáp hỏi: "Độc của An Thần Hương có thể giải không?"
"Còn phải xem trúng độc sâu đến đâu." Tứ trưởng lão nói: "An Thần Hương vốn là thuốc không phải độc, nhưng thuốc có ba phần độc, bất kỳ loại dược vật nào, dùng quá liều đều có thể gây chết người, nếu trúng độc còn nhẹ thì không cần chữa trị cũng có thể tự khỏi, nếu trúng độc quá lâu, độc đã ngấm vào tận xương tủy, thì dù có dùng thuốc giải cũng khó có thể phục hồi như tình trạng trước khi trúng độc..."
Đường Ninh nghĩ ngợi một lát, nói: "Trúng độc nửa năm, trong nửa năm này ngày đêm đều dùng An Thần Hương thì sao?"
Tứ trưởng lão nhìn Đường Ninh một chút, nói: "Vậy thì hẳn là ông ta đã chết từ lâu rồi."
Đường Ninh nói: "Còn chưa chết, nhưng cũng sắp rồi."
Tứ trưởng lão nói: "Thời gian nửa năm, An Thần Hương dù mỗi ngày chỉ dùng với liều lượng nhỏ nhất, cũng có thể khiến người ta mất mạng, ông ta đến giờ còn chưa chết, hoặc là đã từng gián đoạn, hoặc là trong An Thần Hương có lẫn tạp chất khác..."
Việc Trần Hoàng dùng loại hương này để chìm vào giấc ngủ đã lâu, rất khó có khả năng gián đoạn, vậy thì chắc là do An Thần Hương mà ông dùng không được tinh khiết, không ngờ lại mua phải hàng giả, hóa ra cũng có cái lợi này, nếu không thì có lẽ Trần Hoàng căn bản không thể gắng gượng được cho đến khi Đường Ninh trở về.
Đường Ninh một lần nữa nhìn về phía Tứ trưởng lão, hỏi: "Ta chỉ hỏi một câu, có thể cứu được không?"
"Có thể." Tứ trưởng lão nhẹ gật đầu, nói: "Chỉ cần còn chưa chết, thì đều có thể cứu."
An Thần Hương vốn là do Tứ trưởng lão tự phối chế ra, tự nhiên không ai hiểu rõ hơn bà, Đường Ninh biết được từ Tứ trưởng lão, chỉ cần ngưng dùng An Thần Hương, cơ thể Trần Hoàng sẽ không tiếp tục chuyển biến xấu, tiếp theo chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt, thân thể sẽ từ từ hồi phục.
Bất quá, ông trúng độc đã lâu, các cơ quan trong cơ thể đều đã bị tổn hại nặng nề, muốn hồi phục lại tình trạng khỏe mạnh, chạy nhảy tưng bừng như trước khi trúng độc thì đương nhiên là không thể.
Nhưng Trần Hoàng là ai, là quân chủ một nước, xung quanh ông toàn là thái y, ai nấy đều là cao thủ dưỡng sinh, dùng đủ mọi thủ đoạn để giúp ông kéo dài tính mạng thêm mười năm tám năm vẫn không thành vấn đề lớn.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Trần Hoàng phải chịu buông bỏ triều chính, nếu ông cứ liều mạng xử lý chính sự như trước, thì với tình trạng cơ thể hiện giờ, chẳng bao lâu nữa ông thật sự sẽ băng hà.
Việc điều chế thuốc giải phải nhanh lên, cũng phải mau chóng báo cho Trần Hoàng để ngừng dùng An Thần Hương.
Đường Ninh đang định lần nữa tiến cung, Tình Nhi từ bên ngoài chạy vào, đưa một phong thư cho Đường Ninh, nói: "Cô gia, có một phong thư gửi cho người, người gác cổng nói là do một cô nương đưa đến..."
"Cô nương?" Đường Ninh nhận thư, cũng không trực tiếp mở ra, kiểm tra một lượt, thấy không có vấn đề gì, mới mở thư ra.
Chữ trên thư rất thanh tú, Đường Ninh rất quen thuộc.
Đêm trước khi Khang Vương tạo phản, hắn cũng nhận được một phong thư như thế này, chủ nhân lá thư nói cho hắn biết, Khang Vương muốn tạo phản trong lễ tế điển.
Lần này, người kia nói cho hắn biết, Trần Hoàng trúng độc, người hạ độc là Đường gia và Đường Huệ phi.
Đường Ninh không hề nghi ngờ về tính chân thật của lá thư này, thật ra ngay vừa rồi hắn đã nghĩ tới, Trần Hoàng vừa chết, người được lợi lớn nhất hiển nhiên là Đoan Vương và Đường Huệ phi.
Nhuận Vương còn nhỏ tuổi, Trần Hoàng không yên lòng giao hoàng vị cho cậu ta, trừ phi phải chờ Nhuận Vương lớn lên.
Nhưng nếu Trần Hoàng không thể chờ đến ngày Nhuận Vương lớn, thì Đoan Vương tự nhiên sẽ lại lọt vào mắt xanh của Trần Hoàng.
Nếu có người hạ độc Trần Hoàng, muốn ông ta sớm băng hà, thì người này ngoài Đường Huệ phi ra không thể là ai khác.
Hắn không biết ai là người viết hai phong thư này, cũng không biết Khang Vương và Đoan Vương làm những chuyện cơ mật trọng đại như vậy, người kia đã biết bằng cách nào, càng không biết vì sao người đó mỗi lần đều tìm đến hắn, nhưng hắn biết, chủ nhân của lá thư này không chỉ đơn thuần là muốn nhắc nhở hắn.
Thời điểm người đó gửi hai lá thư đều quá khéo, đêm trước khi Khang Vương tạo phản, khi Đoan Vương sắp thành công hạ độc Trần Hoàng...
Khi Đường Ninh nhận được hai lá thư này, hắn cũng không thể ngăn cản kịp thời việc Khang Vương tạo phản, cũng không thể thay đổi sự thật Đoan Vương hạ độc Trần Hoàng...
Hắn có thể làm được duy nhất, chính là kịp thời ngăn chặn tổn hại, cứu sống Trần Hoàng vào thời khắc sống còn.
Mục đích của người này đã quá rõ ràng, không muốn Trần Hoàng chết, cũng không muốn Đoan Vương và Khang Vương có đường lui, ngày mai Khang Vương sẽ tạo phản, làm sao có thể thay đổi ý định vào đêm trước đó được, kế hoạch hạ độc Trần Hoàng của Đoan Vương chỉ còn nửa tháng là thành công, sớm đã không còn đường lui nữa.
Đương nhiên, cũng có thể là do Đường Ninh lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, người khác có thể chỉ là trùng hợp biết hai việc lớn này, lại không muốn đặt mình vào nguy hiểm, để mình bị cuốn vào vòng xoáy này, nên chỉ có thể cầu cứu ở Đường Ninh...
Trước khi sự thật lộ ra ánh sáng, mọi khả năng đều có thể xảy ra, chẳng hiểu sao, trong đầu Đường Ninh, bỗng hiện ra bóng dáng của một người.
Khang Vương tạo phản bị tống giam, Đoan Vương hạ độc Trần Hoàng, một khi chuyện xảy ra, đều sẽ không có kết cục tốt đẹp, vậy thì trừ hai vị hoàng tử đó ra, hoàng tử còn lại tự nhiên là người được lợi lớn nhất.
Nhưng nếu Hoài Vương ngay cả những chuyện bí mật như của Khang Vương và Đoan Vương đều biết, thì cũng có chút quá kinh khủng, hai vị hoàng tử đang tranh đoạt ngôi vị dường như đều là quân cờ trong tay Hoài Vương để mặc hắn bày bố, thậm chí trên bàn cờ này, ngay cả Đường Ninh và Trần Hoàng, đều bị hắn tính kế mưu hại... nghĩ kỹ lại thì thật đáng sợ.
Mặc dù Đường Ninh có suy đoán này, nhưng bản thân hắn cũng thấy chuyện này không đáng tin cậy, trong lòng chỉ chôn xuống một mầm nghi ngờ, trước mắt chuyện quan trọng nhất vẫn là giúp Trần Hoàng giải độc, chậm trễ thêm vài ngày nữa, thì e là ông thật sự sẽ mất mạng mất người nhạc phụ này.
Hôm nay trời đã tối, tiến cung e là không còn kịp nữa, huống hồ việc Tứ trưởng lão điều chế thuốc giải cũng cần thời gian, sớm nhất cũng phải chiều mai mới có thể vào cung.
Xem tình trạng cơ thể Trần Hoàng hôm nay, ông cũng không đến mức không qua khỏi nổi đêm nay.
Trăng sáng vằng vặc, trong thư phòng của mình, Đường Ninh cẩn thận xem xét ba bức thư có cùng nét chữ, rồi rơi vào trầm tư.
Trong Hoài Vương phủ, cũng tại thư phòng, Hoài Vương nhìn bóng người trong chỗ tối, nói: "Không phải ngươi đã đến Kiềm địa rồi sao?"
"Kiềm địa xảy ra chút biến cố." Người kia khàn khàn lên tiếng: "Chúng ta muốn dừng chân lại ở kinh đô một thời gian."
Hoài Vương trầm mặc một lúc, hỏi: "Độc của An Thần Hương có thể giải được không?"
"Không thể." Bóng tối lên tiếng: "Nếu lúc này ngưng dùng, ông ta có lẽ còn sống được nửa năm."
Sắc mặt Hoài Vương không hề thay đổi, nhưng thân thể lại ngồi thẳng hơn, nắm tay trong tay áo nắm chặt, trong mắt hiện lên một tia đau đớn.
Những thay đổi đó của ông đều không lọt qua mắt người trong bóng tối.
"Không phải ngươi mong ông ta chết sớm sao?" Người kia nhìn Hoài Vương, hỏi: "Sao vậy, không nỡ à?"
Hoài Vương nhắm mắt lại, đến khi mở ra thì ánh mắt đã trở lại vẻ hờ hững, nói: "Hơn 20 năm trước, ông ta đã chết rồi, ông ta chết đi thì ta sẽ rất vui."
"Vậy ngươi chắc chắn sẽ thất vọng thôi." Người kia chuyển giọng, nói: "An Thần Hương là do Tứ trưởng lão Tân Y sáng chế ra, bây giờ bà ta đang ở bên cạnh Đường Ninh, có bà ta ở đó thì người kia ít nhất vẫn còn sống thêm mười năm nữa."
Vẻ mặt Hoài Vương vẫn không thay đổi, nắm tay trong tay áo cũng lặng lẽ thả ra.
"Cũng tốt." Ông ta lạnh nhạt lên tiếng, nói: "Cứ để ông ta chết như vậy thì cũng quá tiện cho ông ta, có những lúc, còn sống thì còn đau khổ hơn chết..."
Người trong bóng tối nghe được ý tứ lạnh lẽo trong lời ông ta, cũng không khỏi thấy lạnh sống lưng.
Hồi lâu, người đó mới kìm nén được nỗi sợ trong lòng, mở miệng nói: "Ta giúp ngươi nhiều năm như vậy, sau khi mọi việc thành công, đừng quên chuyện ngươi đã hứa với ta..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận