Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 155: Thủy Nhi tỷ

Chương 155: Thủy Nhi tỷ
Tiểu nhị quán bánh bao không hề phân biệt đối xử vì khách là người ăn mày, nhận một đồng tiền kia, lấy một cái bánh bao nóng hổi gói cẩn thận đưa cho hắn.
Tiểu ăn mày nhét bánh bao vào trong ngực, không ăn ngay, quay người biến mất trong dòng người tấp nập.
Đường Ninh trở về Hồng Tụ các thì bánh bao trong tay vẫn chưa ăn xong, thật ra hắn không thích ăn bánh bao nhân cải trắng, chỉ biết bánh bao nhân cải trắng là rẻ nhất, một đồng có thể mua một cái, các loại nhân khác ít nhất cũng hai đồng.
Hắn về đến phòng, đóng cửa lại, đi đến trước cửa sổ, định đóng cửa sổ lại thì hơi do dự, vẫn để lại một khe hở.
Dù khả năng Tô Mị đêm khuya chạy đến ngủ cùng hắn rất nhỏ, nhưng không thể loại trừ hoàn toàn, nếu nàng chỉ muốn đánh bài thì tốt, nếu nàng muốn ngủ cùng hắn, hắn nhất định sẽ thẳng thừng từ chối.
Không có gì phải bàn cãi.
Lúc này còn lâu mới tối, đi ngủ còn quá sớm, Đường Ninh định nghỉ ngơi một lát rồi dậy đọc sách.
Hắn nằm trên giường, ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt.
Mùi thơm này tràn ngập trong không gian nhỏ bé, nhất là trên chăn nệm, nghĩ đến trước đó Tô Mị đã quấn trong chăn này, lòng Đường Ninh luôn cảm thấy kỳ lạ.
Quan trọng hơn, hắn đang định ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại, nghe mùi hương này liền có ảo giác Tô Mị đang ngủ bên cạnh, như vậy còn sao ngủ được?
Đường Ninh đành cất chăn nệm kia vào tủ, lấy một bộ chăn nệm mới ra dùng.
Tuy vẫn còn ngửi được mùi hương của Tô Mị, nhưng đã nhạt hơn nhiều.
Hắn nhắm mắt, giây sau đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Đường Ninh đành phải xuống giường mở cửa, thấy Tiêu Giác đứng đó.
Lần này Tiêu Giác cuối cùng đã biết gõ cửa, hắn liếc vào phòng hỏi: “Ta không làm phiền các ngươi đấy chứ?”
“Trong phòng chỉ có một mình ta.”
“Nàng đi rồi?” Tiêu Giác nhìn hắn rồi lắc đầu: “Người trẻ tuổi tuy tinh lực dồi dào, nhưng cũng phải chú ý tiết chế, giữ gìn sức khỏe.”
Đường Ninh nhìn hắn, nói: “Nếu ngươi không có chuyện gì, ta vào phòng ngủ đây.”
“Trời chưa tối ngủ gì mà ngủ?” Tiêu Giác nhìn hắn nói: “Ta đưa ngươi đến một nơi, giới thiệu vài người bạn mới cho ngươi làm quen.”
“Không đi.”
Đường Ninh quay người định về ngủ, Tiêu Giác đã chen vào trước khi hắn kịp đóng cửa: “Ngươi suốt ngày nhốt mình trong phòng đọc sách… rồi lại chơi với Tô cô nương, cũng không phải kế lâu dài, coi như không vì sức khỏe thì cũng phải nghĩ cho tương lai chứ.”
“Tính toán gì?”
“Muốn lập nghiệp ở kinh đô, ngươi cho rằng chỉ cần đọc sách là đủ à?” Tiêu Giác liếc hắn, nói: “Kinh đô quan trọng nhất là giao hảo bằng hữu, một mình lẻ loi, rất khó đi, kết giao nhiều bạn sẽ có lợi cho ngươi.”
Kết giao bạn bè không phải là giới thiệu tên tuổi, chào hỏi vài tiếng "Huynh đài" là được, phải địa vị tương xứng, chung sở thích hoặc có một vài điểm chung nào đó, mới có thể trở thành bạn, ở kinh đô đâu phải ai cũng dễ dãi như Tiêu Giác.
Đương nhiên đây là Tiêu Giác tự cho là.
Đường Ninh biết hắn có ý tốt, nhưng ít nhất hiện tại hắn không muốn bị cuốn vào vòng xoáy quyền quý kinh đô.
Hắn lắc đầu: “Hôm nay ta hơi mệt, không đi được.”
Tiêu Giác dường như có chút tức giận: “Ngươi xem thường ta đây sao?”
Nếu người khác nói với hắn câu này, Đường Ninh sẽ không để tâm, hắn vốn chẳng có mấy bạn, ngoại trừ Đường yêu tinh, Lý Thiên Lan, Tô Mị miễn cưỡng tính nửa người... còn Bành Sâm thì câm như hến, bình thường chẳng nói gì, nghĩ kỹ lại thì, sao bạn bè hắn toàn là nữ nhân vậy?
Tuy không tính là tâm giao với Tiêu Giác, nhưng không thể phủ nhận hắn là một tên hoàn khố đáng để kết giao, một dòng nước trong giữa đám công tử bột kinh thành.
Dù sao, không có công tử nhà giàu nào sẽ ngủ ở thanh lâu, gọi mười cô nương chỉ để cho muỗi đốt.
Thật lãng phí, mười cô nương đấy, gọi thêm một người nữa là có thể đánh ba bàn mạt chược.
Đường Ninh nghĩ một hồi rồi hỏi: “Đi đâu vậy?”
Tiêu Giác tươi cười: “Một tư viên trong thành, tối nay chủ nhân là An Dương quận chúa, mời rất nhiều người, các danh viện thiên kim chắc chắn không ít, có thể mở rộng tầm mắt, biết đâu Tô Mị cô nương của ngươi cũng đến…”
Đường Ninh lắc đầu: “Người ta có mời ta đâu…”
Tiêu Giác đưa một thiệp mời, nói: “Thiệp mời nàng trực tiếp đưa cho ta, không chỉ có ngươi, lần này các giải nguyên châu phủ cũng đều được mời, trong số các ngươi, đa phần đều muốn ở lại kinh đô sau kỳ thi, đây là lệ cũ hàng năm, cũng để các ngươi làm quen với nhau…”
Tiêu Giác đã nói vậy, hắn không tiện từ chối, Đường Ninh gật đầu: “Ta thay y phục đã.”
Tiêu Giác nhìn hắn rồi lắc đầu: “Hóa ra mặt mũi của Tô cô nương lớn thật…”
Đường Ninh đổi ý, một là không muốn làm mất mặt Tiêu Giác, hai là cảm thấy đây là cơ hội tốt, vừa vặn để Tiêu Giác giới thiệu tình hình vòng quyền quý ở kinh đô.
Vườn trong kinh thành không ít, hễ có tiền là mua được, nhưng muốn mua vườn trong thành, không chỉ có tiền, giống như Thiên Nhiên Cư chiếm cả một khu vườn làm tửu lâu, cả kinh thành cũng chỉ có một nhà này.
Nghe nói Thiên Nhiên Cư có chỗ dựa vững chắc, Đường Ninh không nhìn ra được điểm này từ Tô Mị, Tô Mị có nhiều điểm bí ẩn, nhưng làm bạn đánh bài, hiểu rõ đến đây là đủ.
Đường Ninh cùng Tiêu Giác đưa thiệp mời, vừa mới vào thì sau lưng đã vang lên một giọng ngạc nhiên.
“Đường huynh, là ngươi sao?”
Đường Ninh quay lại, thấy Từ Thanh Dương và Trương Viêm Sinh sánh vai đi tới.
“Quả nhiên là Đường huynh, đã lâu không gặp.” Từ Thanh Dương chắp tay với hắn: “Mấy ngày trước đã nghe tin Đường huynh đến kinh đô, định đến thăm mà không biết Đường huynh ở đâu, nghĩ rằng tối nay thế nào Đường huynh cũng sẽ đến, quả nhiên gặp nhau ở đây.”
Đường Ninh nhìn Từ Thanh Dương, lại nhìn Trương Viêm Sinh, không nhịn được hỏi: “Từ huynh, Trương huynh, hai người… sao lúc nào cũng xuất hiện cùng nhau vậy?”
Từ Thanh Dương không ngờ Đường Ninh câu đầu tiên lại hỏi vậy, ngớ người một lúc rồi giải thích: “Ta với Viêm Sinh cùng đến kinh, lại ở chung một khách sạn, lần này lại cùng được mời.”
Gặp lại bạn nơi đất khách quê người rất đáng mừng, Đường Ninh nhìn họ, nói: “Cùng vào thôi.”
Từ Thanh Dương và Trương Viêm Sinh tuy không phải giải nguyên, nhưng đến kinh sớm hơn, tham gia không ít buổi tụ họp nên dần có danh tiếng, lần này cũng được mời.
Tiêu Giác dẫn họ xuyên qua vườn, đến một lầu các, hướng đến một chiếc bàn bên cạnh.
Ở đó đã có người chờ sẵn, thấy hắn tới thì nhao nhao đứng dậy, người phía trước nhìn hắn hỏi: “Trước khi đến ngươi có ghé Tiêu gia, người làm nói ngươi đã đi rồi, sao lại đến trễ hơn bọn ta?”
“Có chút việc trì hoãn.” Tiêu Giác nhìn Đường Ninh, giới thiệu: “Đây là Đường Ninh mà ta đã nói với các ngươi.”
Hắn lại chỉ vào ba người kia, nói với Đường Ninh: “Đây là Lưu Tuấn, đây là Mục Vũ, đây là Hoàng Dục Long.”
“Đây là thi phong tử?”
“Là người cùng Tô Mị cô nương ở riêng một canh giờ kia?”
“Có phải ngươi đã cho người cắt chân Từ Thọ Chân không, bội phục bội phục, ta đã muốn làm thế từ lâu, tiếc là không có cơ hội.”
Vật họp theo loài, người phân theo nhóm.
Trong lòng Đường Ninh có chút hối hận, bạn bè Tiêu Giác giới thiệu đều cùng một tính cách, nhìn rất không đáng tin cậy.
Lầu các có hai tầng, nam ở tầng dưới, nữ ở trên, khi Đường Ninh bị ba người kia vây quanh hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, trên lầu, có vô số ánh mắt liếc xuống dưới.
“Này, các ngươi thấy không, người vừa đến kia là Giang Châu giải nguyên đấy!”
“Còn người bên cạnh là Minh Châu giải nguyên.”
“Giang Châu, Minh Châu... đều là Giang Nam, vậy theo các ngươi, năm nay Trạng Nguyên sẽ rơi vào tay người Giang Nam hay người kinh thành?”
“Ngươi hỏi thế làm gì, lẽ nào là định đến lúc đó bắt con rể?”
“Xí, ta thấy người có tính toán đó là ngươi thì có!”
Các danh viện thiên kim kinh thành tụ tập lại, không ai giữ vẻ thục nữ trước mặt người khác, họ thường xuyên nhìn xuống phía dưới, xì xào bàn tán.
Ở một chiếc bàn, một nữ tử trẻ tuổi rót chén trà, vô tình liếc xuống phía dưới.
Khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, tay nàng khựng lại, ánh mắt không thể rời đi.
Một nữ tử khác nhìn nàng, nghi ngờ hỏi: “Thủy Nhi tỷ, tỷ sao vậy?”
Nàng không trả lời, ánh mắt vẫn nhìn về hướng đó.
Nữ tử kia thấy vậy, trên mặt lộ vẻ kỳ lạ, cũng nhìn theo ánh mắt của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận