Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 891: Tâm thần có chút không tập trung

Chương 891: Tâm thần có chút không tập trung
Trữ Tuệ cung, cửa điện thiền điện đóng chặt, mười mấy tên cấm vệ canh giữ ở cửa đại điện, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào.
Hôm nay phát sinh ở hậu cung sự tình, thật sự là quá mức rợn người, dạng này thí quân mưu phản đại sự, liên lụy đến Đường huệ phi, Đoan Vương cùng bệ hạ, Hoài Vương ở trong điện hỏi han, cũng nhất định là những sự tình bí ẩn nhất của hoàng thất, ngoại trừ người hoàng tộc ra, người khác mà nghe được những bí mật này, chắc chắn sẽ dẫn tới họa sát thân.
Nhưng mà không ai biết, ở trong thiền điện này, hai bóng người sánh vai mà ngồi, hung thủ mưu hại bệ hạ, cung nữ Tử Châu, giờ phút này đang quay đầu, đem đầu tựa vào vai Hoài Vương.
Giống hệt như hơn mười năm trước.
Chỉ là khi đó vị trí của bọn họ ngược lại, lúc đó hai người một người là tiểu cung nữ vừa mới tiến cung, không nơi nương tựa, người còn lại là hoàng tử đã mất đi mẫu phi, thường xuyên bị ức hiếp, vì có sự tương đồng về hoàn cảnh mà kết thành tình bạn trong mắt người khác nhìn thì không thể tưởng tượng nổi.
Tử Châu nghiêng đầu nhìn Hoài Vương, nói: "Về sau điện hạ phải tự chiếu cố bản thân thật tốt."
Hoài Vương cười cười, nói: "Ta còn muốn để Tử Châu tỷ chiếu cố đâu, hạ nhân trong vương phủ đều vụng về, một chuyện đơn giản cũng làm không xong."
Trên mặt Tử Châu tươi cười, nhưng không nói thêm gì.
Nụ cười trên mặt Hoài Vương lại dần dần biến mất, biểu lộ trở nên nghiêm túc, nói: "Hứa với ta, đừng làm chuyện điên rồ."
Tử Châu cười, nói: "Ta chết đi, bọn họ sẽ không thể nào tra được điện hạ nữa."
Hoài Vương nói: "Ngươi chết, thù này ta sẽ không báo."
Sắc mặt Tử Châu đột nhiên biến đổi, vội vàng nói: "Sao có thể như vậy được, đây là chuyện điện hạ cần làm từ nhỏ."
Hoài Vương nhìn nàng, hỏi: "Nếu như điều kiện tiên quyết để báo thù là phải trả bằng cái chết của ngươi, vậy ta khác gì hắn?"
Tử Châu cúi đầu, im lặng không nói.
Hoài Vương vỗ nhẹ vai nàng, nói: "Ngoan, nghe lời, ta rất nhanh sẽ cứu được ngươi ra ngoài."
Cửa thiền điện.
Thấy Hoài Vương đi ra, vị tướng lĩnh cấm vệ lập tức khom người nói: "Điện hạ."
Hoài Vương liếc hắn một cái, nói: "Nàng là người làm chứng quan trọng nhất trong vụ án này, canh giữ cẩn thận, đừng để nàng tự sát, nếu nàng có chuyện gì, bản vương và tất cả các ngươi đều không thoát khỏi liên quan."
Thủ lĩnh kia rùng mình, lập tức nói: "Điện hạ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ canh giữ cẩn thận nàng!"
Hoài Vương rời khỏi Trữ Tuệ cung, đi đến Dưỡng Thần điện, gặp Ngụy Gian đứng ở ngoài điện, hỏi: "Phụ hoàng tỉnh chưa?"
Ngụy Gian nói: "Bẩm điện hạ, bệ hạ vừa tỉnh."
Hoài Vương nói: "Cung nữ Tử Châu đã khai hết tất cả sự tình, bản vương phải bẩm báo với phụ hoàng."
Ngụy Gian lắc đầu, nói: "Bệ hạ nói, xin Hoài Vương điện hạ hãy nể tình Đoan Vương mà cho hắn một mạng, chuyện còn lại, đều có thể cùng đại nhân Đường bàn bạc xử lý, không cần bẩm báo bệ hạ nữa."
Hắn thở dài, nói: "Bệ hạ không muốn nghe thêm bất kỳ tin tức nào liên quan đến vụ án này nữa."
Hoài Vương liếc nhìn cánh cửa Dưỡng Thần điện đang đóng chặt, nói: "Bản vương đã rõ."
...
Phủ Đường.
Đường Ninh đã trở về nhà, mọi người Chung Ý thấy hắn bình an trở về, cuối cùng cũng yên tâm, chỉ có Tô Mị thấy biểu hiện khác thường của hắn, vào thư phòng hỏi: "Đã có chuyện gì xảy ra?"
Đường Ninh nói: "Đường huệ phi đã thừa nhận việc hạ độc bệ hạ, trong cung hiện tại đang phong tỏa tin tức, chậm nhất ngày mai, Đoan Vương và người Đường gia tham dự việc này, sẽ bị bắt hết."
Tô Mị kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: "Đây chẳng phải là tin tức tốt sao?"
"Tứ trưởng lão nói, An Thần Hương dù ở Kiềm địa cũng không phổ biến, lúc trước nàng ấy không điều chế bao nhiêu, trừ thập đại trưởng lão, người khác không thể có." Đường Ninh lắc đầu, lẩm bẩm: "Vậy thì Đường gia và Đường huệ phi lấy được bằng cách nào?"
Tô Mị nhìn hắn, hỏi: "Ngươi nghi ngờ người đứng sau Đường gia là sư phụ ta?"
Đường Ninh nói: "Có khả năng làm chuyện này, hơn nữa lại ở kinh thành, chỉ có nàng ta."
Tô Mị lắc đầu, nói: "Ta có thể khẳng định, sư phụ ta không có bất cứ liên hệ gì với Đường gia và Đoan Vương."
Vẻ nghi ngờ trên mặt Đường Ninh càng đậm, khó hiểu nói: "Vậy thì là ai?"
Vụ án này do Hoài Vương tự mình làm, trong đó chi tiết sẽ không có sơ hở nào, đến lúc đó Đường Ninh chỉ cần xem xét hồ sơ vụ án là có thể biết được nơi xuất xứ của An Thần Hương.
Việc này xảy ra quá đột ngột, Đường Ninh cùng Hoài Vương vì không đánh rắn động cỏ, nên phong tỏa tin tức trong hậu cung, Đoan Vương cùng Đường gia cũng không biết được sự thật âm mưu của bọn họ đã bại lộ.
Cuộc đời Đoan Vương, có thể xem như đầy màu sắc, thăng trầm không yên, sau khi trải qua vài lần biến cố thì cuối cùng đã chờ được một tờ chiếu thư sắc phong thái tử.
Nhưng đêm nay cũng là đêm đắc ý cuối cùng của hắn, sáng sớm ngày mai, hắn sẽ phải đối mặt với hiện thực tàn khốc mà cả đời này hắn không muốn đối mặt nhất.
Trong Đoan Vương phủ.
Dù hôm nay Đoan Vương bị hữu tướng Đường Ninh truy đánh như chó nhà có tang, làm mất hết mặt mũi trước mắt bao người, nhưng đối với Đoan Vương phủ, đối với Đường gia, hôm nay vẫn là một ngày đại hỉ.
Chiếu thư sắc phong thái tử của bệ hạ đã được ban xuống, ba ngày sau là đại điển sắc phong, nghi lễ vừa kết thúc, Đoan Vương sẽ có thể đặt chân vào Đông Cung, nhập chủ triều đình, trở thành chủ nhân thật sự của nước Trần.
Đến lúc đó, tất cả kẻ thù của hắn sẽ đều bị vùi lấp bởi quyền lực trong tay hắn.
Trong Đoan Vương phủ, ban ngày khách khứa đều đã ra về, hai huynh đệ Đường Kỳ và Đường Hoài ở lại.
Đường Kỳ nói: "Lúc sớm rời đi, Huệ phi đã truyền tin đến, vì chuyện Đường Ninh ẩu đả Đoan Vương, bệ hạ đã quyết ý khu trục hắn ra khỏi nước Trần, đời này không được đặt chân đến kinh sư."
Quyết định này của bệ hạ, không nằm ngoài dự tính của bọn họ.
Một bên là thừa tướng, một bên là tân quân, từ bỏ bên nào, chẳng lẽ bệ hạ còn có lựa chọn thứ hai sao?
Chỉ là việc bệ hạ không lưu hắn vĩnh viễn ở lại kinh thành mà loại hắn đi, vẫn có chút vượt quá dự tính của Đường Kỳ.
Lấy tính tình sát phạt quyết đoán của đương kim bệ hạ, có thể đưa ra quyết định như vậy, đủ thấy được vị trí của Đường Ninh trong lòng bệ hạ, quả thực không phải là người thường như bọn họ có thể sánh bằng.
Đường Hoài lộ vẻ khác thường, nói: "Bệ hạ thật nhân từ."
Đoan Vương nằm vật ra giường, trên mặt lộ ra vẻ oán độc, nói: "Phụ hoàng tha mạng cho hắn, còn ta thì muốn hắn chết!"
Đường Kỳ nhìn hắn, nói: "Đường Ninh bây giờ không còn là đối thủ của điện hạ, đợi đến khi điện hạ ngồi vững vị trí thái tử, sau khi hắn rời khỏi kinh thành, điện hạ muốn làm gì chẳng được?"
"Bản vương không đợi được lâu như vậy!" Trên mặt Đoan Vương sát khí hiển hiện, nói: "Bản vương không chờ được một khắc nào, bản vương hiện tại liền muốn hắn chết!"
Hôm nay ở trong Đoan Vương phủ chịu nhục nhã, tựa như dao khắc, đã khắc sâu vào trong lòng của hắn, trở thành một khúc mắc khó vượt qua.
Đường đường thái tử, hoàng đế tương lai, thế mà bị người đánh đến bài tiết không kiềm chế trước mặt bao người, đó sẽ là một vết nhơ mãi mãi không tẩy xóa được trên người hắn, Đường Ninh không chết, nỗi oán hận trong lòng hắn sẽ vĩnh viễn không thể lắng lại.
Đường Hoài nhìn hắn, nói: "Điện hạ, việc nhỏ không nhịn được thì sẽ loạn đại sự, không bằng chờ thêm một chút thời gian…"
"Bản vương nói, bản vương không chờ thêm một ngày nào nữa!" Mắt Đoan Vương đầy tơ máu, nắm chặt ga giường dưới thân, nói: "Phụ hoàng đã bỏ mặc hắn, vậy thì bản vương còn gì mà phải nhịn?"
Thấy Đoan Vương đã mất hết lý trí, Đường Hoài mở miệng, nhưng lại nuốt những lời khuyên can vào trong.
Ánh mắt Đường Kỳ chợt lóe lên, nói: "Điện hạ nói cũng không phải không có lý, hôm nay hành động của hắn, cả kinh thành ai cũng biết, điện hạ nếu cứ bỏ qua cho hắn như vậy, cho dù có ngồi lên vị trí thái tử, trở thành hoàng đế, cũng sẽ bị người coi thường, chẳng bằng lấy hắn để lập uy, làm cho những kẻ khác khiếp sợ, để cho bọn chúng biết, kết cục của những kẻ làm nhục điện hạ là thế nào!"
Câu nói này của Đường Kỳ chạm vào đáy lòng của Đoan Vương, trên mặt hắn lộ ra một tia khát máu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu nói đúng, gọi Từ Vệ đến, tối nay bản vương muốn tên họ Đường kia nợ máu phải trả bằng máu!"
Từ Vệ là hộ vệ thủ lĩnh của Đoan Vương phủ, thống lĩnh 500 hộ vệ, số lượng này đã là cực hạn tư quân mà một thân vương có thể có.
Đường Kỳ nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đường Hoài, nói: "Đại ca, bệ hạ đã tỏ thái độ rồi, huynh còn có gì mà không yên lòng, chẳng lẽ bệ hạ sẽ vì chuyện điện hạ giết Đường Ninh mà phế truất vị trí thái tử của điện hạ?"
"Không phải vậy." Đường Hoài lắc đầu, bệ hạ sao có thể vì một đứa con rơi mà đi trừng phạt một nước trữ quân, mắt của hắn nhìn về phía hoàng cung, thấp giọng nói: "Nhưng không biết vì sao, ta cứ cảm thấy trong lòng có chút không tập trung..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận