Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 616: Đoạt vợ mối thù, không đội trời chung!

Chương 616: Thù đoạt vợ, không đội trời chung! Đường gia có bốn vị phu nhân, nhưng có một chuyện, Tam phu nhân Đường Yêu Yêu là không tham dự. Đối với Đường Ninh mà nói, đây không phải là điều tiếc nuối, mà là sự giải thoát. Từ Giang Nam hồi kinh trong ba ngày này, hắn không thể không bắt đầu nghiêm túc cân nhắc một vấn đề ------ nữ chủ nhân trong nhà thật sự không thể nhiều hơn nữa. Đương nhiên, sở dĩ hắn nghĩ như vậy, chỉ là vì cân nhắc cảm nhận của mấy vị phu nhân hiện tại, tuyệt đối không phải lo lắng thân thể hắn không chịu nổi. Tính cả Lý Thiên Lan và Triệu Mạn còn chưa qua cửa, đã là sáu vị phu nhân, không phải là ít, ba vị đã như vậy rồi, sáu vị... Đường Ninh không dám nghĩ thêm về những chuyện đáng sợ đó nữa, bây giờ hắn chỉ muốn cùng Đường Yêu Yêu ngủ một giấc, đơn thuần ngủ một giấc, theo đúng nghĩa đen là ngủ một giấc. Hắn đóng cửa phòng, quay người nhìn thấy ba bóng người đứng trong phòng Đường Yêu Yêu, hai chân không khỏi như nhũn ra. Đường Yêu Yêu đỡ hắn dậy, ân cần hỏi: "Sao vậy?" Chung Ý đi tới, vịn Đường Ninh, nhìn Đường Yêu Yêu nói: "Yêu Yêu, đêm nay con ngủ ở phòng ta nhé." Chung Ý tuy không biết võ công, nhưng vợ cả chính là vợ cả, trong nhà này, dù lợi hại như Tô Mị, cũng phải nghe nàng. Đường Yêu Yêu ngạc nhiên gật đầu, cũng không hỏi lý do, liền tự giác đi ra ngoài. Chung Ý nhìn Đường Ninh, cười như không cười nói: "Tướng công, trời không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi sớm thôi." Đường Ninh nghĩ nghĩ, nói: "Ta chợt nhớ ra còn có một việc quan trọng chưa bẩm báo với bệ hạ, ta ra thư phòng viết sớ, các ngươi ngủ trước đi, không cần chờ ta." Chung Ý kéo tay hắn lại, nói: "Viết sớ thôi mà, không cần gấp gáp vậy, trễ nhất thì sáng mai dậy sớm một canh giờ là được rồi..." Đường Ninh ngày hôm sau vẫn không có dậy sớm, mà là ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao. Nếu ngủ thư phòng là hình phạt tàn nhẫn, hắn tình nguyện bị phạt liên tục nửa tháng, đáng tiếc với hắn mà nói, ngủ thư phòng đã thành một điều xa vời. Hắn âm thầm thề trong lòng, về sau dù có cô gái khác lột sạch quần áo đứng trước mặt, hắn cũng sẽ không thèm liếc nhìn, không, nửa con mắt cũng không nhìn. Chung Ý rửa mặt xong, từ trong phòng đi ra, oán trách liếc nhìn hắn một cái, nói: "Xem ngươi sau này còn dám ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt không!" Đường Ninh thành khẩn, phát ra từ nội tâm nói: "Lần sau sẽ không." Chung Ý liếc hắn, nói: "Nếu còn có lần sau nữa, ta sẽ gọi thêm cả Yêu Yêu và Tiểu Mạn!" Mặc dù nàng miêu tả một tràng cảnh rất hấp dẫn, nhưng Đường Ninh đã là người từng trải, có thể nhìn thấu lớp vỏ mỹ miều bên ngoài, thấy rõ ẩn chứa bên trong sát khí. Đường Yêu Yêu đi đến, hiếu kỳ hỏi: "Gọi ta làm gì?" Chung Ý nhìn nàng một cái, nói: "Ngươi đi Giang Nam mà, sao không để ý tướng công?" "Ta..." Đường Yêu Yêu hết đường chối cãi, không thể làm gì hơn đành nói: "Dù sao nàng ấy cũng không phải người ngoài, sớm muộn gì cũng vậy mà..." Chung Ý nhìn nàng, bất đắc dĩ nói: "Ngươi còn muốn thêm mấy em gái nữa sao?" Đường Yêu Yêu nghĩ nghĩ, nói: "Cũng không có ai nữa mà..." Chung Ý ngạc nhiên nhìn nàng, hỏi: "Sao ngươi lại che chở hắn hơn cả Tiểu Như vậy?" "Đâu có, đâu có..." Đường Yêu Yêu đỏ mặt nói: "Tóm lại chị cứ yên tâm, sẽ không có lần sau."... Đường Ninh ngồi ở đình trong sân hóng mát, trên tay cầm một xấp hồ sơ đã chỉnh lý xong, phía trên ghi những chuyện lớn xảy ra ở kinh thành trong những ngày hắn rời đi. Trong số đó, chuyện lớn nhất đương nhiên là Phùng tướng từ quan, Giang Nam nhất hệ quan viên bị trừng phạt, những chuyện khác đều không liên quan, Đường Ninh chỉ liếc qua mấy cái là bỏ qua. Khách quan mà nói, mấy chuyện xảy ra trong những ngày này đã gây ra không ít tranh luận trong triều cũng như dân gian. Trong đó, chuyện thứ nhất chính là đương kim thiên tử miễn thuế mười năm cho hai đạo ở Tây Bắc, từ nay về sau, người dân hai đạo này có thể yên tâm nghỉ ngơi dưỡng sức. Việc trực tiếp miễn thuế hai đạo là một đại bút, cho dù hai đạo này vốn cằn cỗi, nhưng mỗi năm tiền thuế cũng tương đương với hơn một trăm vạn lượng bạc. Mười năm tiền thuế, cũng phải lên đến hàng chục triệu lượng, tương đương với một năm thu thuế của quốc khố, lại bị Trần Hoàng tuỳ ý miễn đi bằng một đạo thánh chỉ. Chuyện thứ nhất liên quan đến bách tính, chuyện thứ hai liên quan đến quan viên. Bổng lộc của quan viên nước Trần, từ khi khai quốc đã được quy định, mấy chục năm không hề thay đổi. Nhưng vào hai ngày trước, Trần Hoàng đã tăng bổng lộc cho quan viên trong triều một bậc, từ nay về sau, tòng ngũ phẩm nhận lương chính ngũ phẩm, chính ngũ phẩm nhận lương từ tứ phẩm, không nên xem thường một bậc này, mỗi cấp bổng lộc của quan viên sai biệt vốn không nhỏ, một bậc nhỏ này cũng đủ làm thay đổi cuộc sống của một số quan viên nghèo khó. Mà trước đó mấy ngày, hắn vừa chi năm triệu lượng bạc cho quân nhu ở Tây Bắc… Mấy chuyện này, chuyện nào cũng không thể tách rời tiền bạc, nhìn kiểu gì cũng ra cái vị tài đại khí thô của một tên nhà giàu mới nổi. Đương nhiên, những số tiền này đổ xuống, cũng không phải không có tác dụng. Mười năm không cần đóng thuế, người dân hai đạo ở Tây Bắc chắc chắn mang ơn bệ hạ, kiên quyết ủng hộ triều đình, điều này có tác dụng cực lớn đối với sự ổn định của khu vực Tây Bắc. Cộng thêm năm triệu lượng bạc quân nhu quân bị, Tây Bắc chắc chắn càng vững chắc, Tây Vực và thảo nguyên muốn đánh vào cũng không dễ dàng như vậy. Còn việc tăng lương cho quan lại, tất cả đều tràn đầy nhiệt tình, bởi vì ngoài việc tăng lương, hàng năm nội phủ còn xuất ra một triệu lượng bạc để ban thưởng cho các quan viên có chiến tích xuất sắc, tham ô nhận hối lộ tuy có thể kiếm tiền nhanh hơn, nhưng số tiền đó luôn khiến người ta bất an, làm sao so được với triều đình ban thưởng, so với tiền thưởng, họ càng coi trọng vinh dự lớn lao này… Đường Ninh nhìn những tin tức này, mới nhận ra hành vi của Trần Hoàng còn nghiêm trọng hơn so với hắn dự đoán. Nhưng hắn có vốn để mà phá sản, 100 triệu lượng bạc trắng, cho dù hắn có hoang phí thế nào, cũng đủ để phá trong rất nhiều năm… Phía trước truyền đến tiếng bước chân, Đường Ninh ngẩng đầu, thấy Đường Yêu Yêu từ đằng trước đi tới. Đường Yêu Yêu vừa mới bị Chung Ý gọi vào, không bao lâu lại đi đến, vẻ mặt có chút không vui nhìn hắn. Đường Ninh nhìn về phía nàng, hỏi: "Sao vậy?" Đường Yêu Yêu hai tay khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn, hỏi: "Thành thật nói cho ta biết, bên ngoài ngươi còn có mấy hồng nhan?" Đường Ninh lắc đầu, nói: "Một người cũng không có." Lần này là thật không có, tất cả các cô gái hắn quen biết cũng không nhiều, không thể nào mỗi người đều là hồng nhan của hắn được. Đường Yêu Yêu hồ nghi nói: "Thật không có?" "Ta thề." Đường Ninh sờ ngực, nói: "Nếu có nửa câu nói dối, liền để ta bị trời giáng ngũ lôi..." Đường Yêu Yêu che miệng hắn lại, tức giận nói: "Ai bảo ngươi thề..." Đường Ninh thuận thế nắm lấy tay nàng, nhỏ giọng nói: "Tối nay nhớ để cửa." Đường Yêu Yêu hất tay hắn ra, nói: "Biết biết..." Đường Ninh thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày nay, hắn đối với Đường yêu tinh thật là không có một chút tà niệm nào, một cặp vợ chồng thuần khiết như vậy, e rằng trên đời không tìm được đôi thứ hai. Tiêu Giác và Lục Nhã đến vào buổi chiều, hai người bọn họ thời gian trước ra ngoài du ngoạn, hôm qua mới trở về. Lục Nhã đi vào nội viện, Đường Ninh nhìn Tiêu Giác đối diện, hỏi: "Ta bảo ngươi nhớ tên những người đó, ngươi nhớ chưa?" "Nhớ, nhưng mà vô dụng." Tiêu Giác khoát tay áo, nói: "Những quan viên Giang Nam ngươi tố cáo kia, bệ hạ không bỏ qua cho một ai, người thì bị cách chức, kẻ thì lưu vong, có muốn tìm cũng không tìm được." Hắn nhìn Đường Ninh, hỏi với vẻ mặt bát quái: "Tô cô nương thật sự trở thành Tứ phu nhân của nhà ngươi rồi?" Tiêu Giác hôm qua mới trở về, Đường Ninh nhìn hắn, hỏi: "Sao ngươi biết?" "Sao ta không biết?" Tiêu Giác nhếch miệng, nói: "Cả kinh thành ai mà không biết, ngươi có biết người ta sau lưng bàn tán gì về ngươi không?" Đường Ninh hồi kinh mấy ngày nay, đi đi về về giữa thiên đường và địa ngục, ngay cả thời gian ra ngoài cũng không có, tự nhiên không biết những chuyện này, hỏi: "Bàn tán gì về ta?" "Thù đoạt vợ, không đội trời chung..." Tiêu Giác lắc đầu, nói: "Ở kinh thành không biết có bao nhiêu người muốn cưới Tô cô nương, thế mà hết lần này tới lần khác nàng lại thành Tứ phu nhân của nhà ngươi, từ nay về sau, vô số đàn ông trong kinh thành đều sẽ xem ngươi như kẻ thù..." Thù đoạt vợ thì sao, nữ thần cuối cùng cũng muốn trở thành người vợ, Đường Ninh nếu dám cưới, thì không sợ có thêm nhiều tình địch như vậy. Tiêu Giác nhìn hắn, nói: "Sớm biết ngươi đi Giang Nam vui như vậy, ta đã đi theo ngươi rồi." Đường Ninh liếc hắn, hỏi: "Sao, ngươi cùng Lục Nhã chơi chưa đủ vui sao?" "Chơi thì thật sự rất vui..." Tiêu Giác lắc đầu, nói: "Chỉ là mỗi lần cô ấy chọn khách sạn đều chỉ còn một phòng, cô ấy ngủ giường, còn ta chỉ có thể ngủ dưới đất, mà dưới đất vừa cứng vừa mát..." Đường Ninh nhìn hắn, hỏi: "Cô ấy nhẫn tâm để ngươi ngủ dưới đất sao?" "Cũng không hẳn." Tiêu Giác lắc đầu, nói: "Cô ấy sợ ta ngủ dưới đất bị cảm lạnh, nên mới bảo ta lên ngủ chung giường với cô ấy, nhưng chúng ta còn chưa thành thân mà, sao có thể ngủ chung một giường, ta đâu phải người như vậy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận