Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 98: Ngươi là heo sao?

Chương 98: Ngươi là heo sao? Hôm nay phải đến giờ Tuất mới có chuyện náo nhiệt để xem, Đường Ninh cùng Lưu lão nhị hàn huyên một lát, liền đi vào trong cửa hàng của Tiểu Như. Trong cửa hàng có khá nhiều khách, phần lớn là nữ nhân, từng nhóm ba người năm người tụ tập trước kệ hàng, bình phẩm hàng hóa từ trên xuống dưới. Rất nhiều hàng hóa trong cửa hàng đều rất được ưa chuộng, nhưng được ưa chuộng nhất vẫn là quạt tròn. Quạt tròn này có điểm khác so với quạt tròn thông thường, phía trên ngoài phong cảnh nhân vật, hoa, chim, cá, côn trùng ra, còn thêu thêm thơ từ. Thơ từ này đều xuất phát từ tay của Chung Ý, đệ nhất tài nữ Linh Châu, đều là thơ mới mà người khác chưa từng thấy qua. Trong thành Linh Châu, các fan hâm mộ của Chung Ý tự nhiên mỗi người một chiếc, thậm chí mỗi loại một cái, rất có ý định sưu tầm đủ các tác phẩm của Chung Ý. Bất quá, trong cửa hàng cái bán chạy nhất, lại chính là bài "Tài hạ mi đầu, khước thượng tâm đầu" trong «Nhất Tiễn Mai», hầu như mỗi khi có hàng mới về, vừa mới bày lên kệ hàng, liền sẽ bị cướp mua sạch. Chung đại tiểu thư ở Linh Châu có vô số fan hâm mộ, hơn phân nửa việc buôn bán của cửa hàng Tiểu Như đều là nhờ nàng mang tới. Đương nhiên, tình tỷ muội của hai người bọn họ rất thắm thiết, cũng không ai so đo những điều này. Nói về tình tỷ muội, hai người họ xuất thân khác biệt, hứng thú khác biệt, tính cách cũng không hề giống nhau, lại có thể ngày nào cũng dính lấy nhau, cứ như có vô vàn chuyện để nói, điều này khiến Đường Ninh có chút khó hiểu. Hắn nhìn Tiểu Như, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Tiểu Ý có phải đã nói gì với ngươi rồi không?" Tô Như nghe vậy thì giật mình, sau đó sắc mặt liền trở nên ửng hồng cả lên, cúi gằm mặt nhìn mũi chân mình. Xem ra Chung Ý quả thật đã nói gì đó với nàng. Có được người vợ như thế, xem ra lão thiên gia cho hắn vô duyên vô cớ đến thế giới này, cũng không phải không có đền bù gì cả. Đường Ninh nhìn nàng, an ủi nói: "Yên tâm đi, không phải chỉ là trạng nguyên thôi sao, ta nhất định sẽ thi đậu." Tô Như khẽ gật đầu, chỉ là sắc mặt lại càng đỏ hơn. Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng như ánh chiều tà, câu nói "nhỏ ửng hồng trào" đại khái là nói về nàng. Chung Ý xấu hổ cũng rất đáng yêu, Đường yêu tinh thì da mặt quá dày rồi, từ trước tới giờ cũng không biết xấu hổ là gì. Tô Như thấy Đường Ninh cứ nhìn chằm chằm mình, cúi gằm mặt xuống, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Ninh ca, trên mặt ta có gì sao?" Đường Ninh khẽ gật đầu: "Có chút." Tô Như ngẩng đầu, hơi hoảng hốt, sờ lên mặt mình, hỏi: "Có gì?" Đường Ninh nhéo nhéo mặt nàng, cười nói: "Có chút xinh đẹp." Tô Như ngẩn người một chút, sau đó liền đỏ bừng mặt, nhanh chóng chạy ra hậu viện. Đường Yêu Yêu đứng ở cửa ra vào, kinh ngạc nhìn cảnh tượng này. Nàng không muốn thấy bộ dạng tình chàng ý thiếp của Tiểu Ý cùng tên kia, muốn đến đây hỏi Tiểu Như cách thêu uyên ương, học xong rồi thì tên kia sẽ không chế giễu nàng không giống con gái nữa. . . Sau đó nàng liền thấy cảnh vừa nãy. Hóa ra nàng không chỉ khác Tiểu Ý, còn khác cả Tiểu Như nữa. "Phi!" Nàng trừng mắt liếc Đường Ninh một cái, nói: "Không biết xấu hổ!" Đường yêu tinh đang ghen tị, ghen tị một cách lộ liễu, bởi vì bình thường sẽ không có ai khen nàng xinh đẹp, người khác thích đều là đại tài nữ, chứ không phải là ác nữ. Chung Ý lúc không có chuyện gì làm liền sẽ đến cửa hàng, nàng chỉ cần ra khỏi Chung phủ, bên cạnh sẽ có không ít đám người mê muội tụ tập lại, bọn họ tụ tập trong cửa hàng, ít nhiều cũng sẽ mua vài món đồ. Theo tính toán của Đường Ninh, Lý Thiên Lan có lẽ còn phải mấy ngày nữa mới có thể nghĩ ra mấy đạo nan đề lý thuyết trò chơi kia, trước thời gian đó chắc là sẽ không đến tìm hắn, cho nên hắn dứt khoát cứ ở trong phòng đọc sách phía sau cửa hàng, trải qua một thời gian được Chung Ý dạy dỗ, sách luận của hắn tuy còn chưa thể gọi là đặc sắc, nhưng ít nhất cũng có chút ra dáng rồi. Gần đến giờ Tuất, Đường Ninh cất sách xuống, đi đến một con đường lân cận khác. Phố Trường Bình, một con ngõ tối nào đó. Một đám ăn mày hung hăng đi vào ngõ tối, dẫn đầu chính là tên đầu lĩnh ăn mày ở trên con đường này, Kim mặt rỗ. Phía sau hắn, còn đi theo hơn mười tên ăn mày khác, mỗi người trong tay đều cầm gậy gỗ rắn chắc, vẻ mặt hung ác. Một tên ăn mày đi vào ngõ nhỏ, lớn tiếng nói: "Lưu lão nhị, nhanh ra đây, đều đến giờ rồi, chẳng lẽ các ngươi muốn làm rùa đen rụt đầu?" Vừa dứt lời, liền có mấy bóng người từ chỗ ngã rẽ cuối ngõ đi tới, người đi đầu chính là Lưu lão nhị. Kim mặt rỗ cùng người của hắn thấy bên cạnh Lưu lão nhị mà chỉ có mấy người, trong lòng lập tức mừng rỡ, cứ tưởng lần này Lưu lão nhị chủ động ước đấu, là có mai phục hoặc là nắm chắc phần thắng, bây giờ xem ra, hoàn toàn là do bọn hắn đã nghĩ quá nhiều. Kim mặt rỗ nhìn mấy bóng người ở cuối ngõ một chút, rồi vẫy tay với người phía sau, nói: "Đánh cho ta, đánh đến khi nào bọn chúng chịu phục mới thôi!" Hơn mười tên ăn mày cầm gậy gỗ rắn chắc, chậm rãi tiến lên. "Đợi một chút!" Lưu lão nhị bỗng nhiên đưa tay ra, lớn tiếng nói. Kim mặt rỗ nhíu mày, nhìn Lưu lão nhị, hỏi: "Ngươi còn lời gì muốn nói sao?" Lưu lão nhị nhìn bọn hắn, lớn tiếng hỏi: "Các ngươi định một người một người lên, hay là cùng tiến lên?" Kim mặt rỗ giống như đang nhìn đồ ngốc vậy, nhìn hắn, số người của bọn họ còn nhiều gấp đôi Lưu lão nhị, cùng tiến lên mới có lợi, ai sẽ dại dột mà solo từng người? Hắn không thèm để ý tới Lưu lão nhị, phất phất tay, lần nữa nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, cùng tiến lên đi!" "Đợi một chút!" Lưu lão nhị lần nữa đưa tay ra. Kim mặt rỗ không nhịn được nói: "Ngươi còn có chuyện gì nữa?" Lưu lão nhị nhìn về phía sau Kim mặt rỗ, cúi người nói: "Bộ khoái đại nhân, tiểu nhân báo cáo, Kim mặt rỗ cùng đám người bên đường ẩu đả!" Soạt! Một sợi xích sắt bao trùm trên cổ của Kim mặt rỗ, những tên ăn mày còn lại lập tức kinh hãi, nhao nhao quay đầu lại, thấy một tên bộ khoái đang cầm đầu xích sắt một đầu khác, mà bọn họ đã bị hơn mười tên quan sai bao vây lại rồi. Trên cổ sợi xích sắt hơi lạnh, Kim mặt rỗ nhìn Lưu lão nhị một chút, lại nhìn bộ khoái ở đầu hẻm, biểu hiện trên mặt bao hàm sự nghi hoặc, kinh hãi, ngạc nhiên và khó có thể tin, trong nhất thời có chút không bình tĩnh nổi. "Tụ tập ẩu đả trên đường phố, các ngươi thật to gan!" Một tên bộ khoái liếc mắt nhìn bọn họ, nói: "Tất cả đều mang đi!" Đám ăn mày phía sau Kim mặt rỗ cũng nhao nhao bị xích sắt tròng vào, một tên ăn mày chỉ vào mấy người Lưu lão nhị, bi phẫn nói: "Vì sao không bắt bọn chúng?" Lưu lão nhị dang tay ra, hai tay không có gì cả, nói: "Chúng ta không mang gì cả, nói chúng ta ẩu đả, có chứng cứ sao?" Kim mặt rỗ nhìn Lưu lão nhị một chút, lại nhìn đám bộ khoái ở đầu ngõ, cả người ngu ngơ tại chỗ, như bị sét đánh trúng. Đến bây giờ, dù là đồ ngốc cũng có thể nhìn ra, Lưu lão nhị cùng đám quan sai này là một bọn, lần ước đấu hôm nay, chính là cái bẫy nhằm vào bọn hắn! Chỉ có điều, Lưu lão nhị bọn họ chỉ là những tên ăn mày có địa vị thấp kém, sao có thể cấu kết với quan sai từ khi nào? Kim mặt rỗ còn chưa kịp suy nghĩ vấn đề này thì đã bị xích sắt lôi đi rồi. Lưu lão nhị đứng ở đầu ngõ, vẫy vẫy tay với bọn chúng, lớn tiếng nói: "Bảo trọng nhé!" Đường Ninh đến nơi, Bành Sâm cùng đồng bọn của hắn câu cá chấp pháp đã kết thúc, Lưu lão nhị cũng gấp rút đi thu phục địa bàn ở những con phố khác. Trong vòng ăn mày, kết quả của cuộc hẹn chiến quyết định việc phân chia địa bàn, lần này Lưu lão nhị nuốt trọn địa bàn của Kim mặt rỗ, ngày mai sẽ có những tên ăn mày khác tìm đến nương tựa vào bọn hắn. Chờ đến khi Kim mặt rỗ cùng người của hắn được thả ra khỏi đại lao, trước mặt bọn họ cũng chỉ còn hai con đường. Hoặc là quy thuận Lưu lão nhị, hoặc là tìm kiếm địa bàn mới, nếu suy nghĩ kỹ thì bọn họ thật ra chỉ có một con đường, bởi vì chỉ cần bọn họ còn ở Linh Châu, chắc chắn sẽ bị Lưu lão nhị tìm đến lần nữa. Là hộ pháp trưởng lão duy nhất có chín túi của Cái Bang hiện nay, làm lớn mạnh Cái Bang là trách nhiệm của hắn, mà nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn trước mắt, là tập hợp tất cả những tên ăn mày trong phạm vi Linh Châu, thành lập phân đà đầu tiên của Cái Bang, Linh Châu phân đà. Mua chuộc nhân tâm là một việc tốn kém, chỗ Đường Ninh còn thừa lại không ít bạc, hắn cho Lưu lão nhị một chút, xem như là vốn khởi động để thành lập Cái Bang, trong một thời gian ngắn, mục tiêu của hắn là thi tỉnh, những vốn khởi động này, đủ cho bọn họ dùng đến khi hắn thi tỉnh xong. Đêm qua Chung Ý phát hiện cái bàn trong phòng hắn có chút lung lay, hôm nay sai người đưa một cái bàn mới đến, Đường Ninh lượm được mấy cuốn sách cũ nát từ chỗ lão khất cái, ngay cả tác dụng làm đệm góc bàn cũng không có. Hắn cầm nó ở trên tay, tùy ý lật ra, Đường Yêu Yêu đứng ở cửa nhìn hắn, hỏi: "Ngươi đang xem gì đó?" "Bí kíp võ lâm." Đường Ninh thuận miệng trả lời. Nhắc tới "Bí kíp võ lâm", trong đầu Đường Yêu Yêu liền hiện lên vài hình ảnh, trừng mắt liếc hắn một cái, mắng: "Không biết xấu hổ!" "Không phải như ngươi nghĩ đâu!" Đường Ninh đi tới, đưa quyển sách rách trong tay cho nàng xem. "Phi, ta không xem, ngươi tránh xa ta ra một chút!" Đường Yêu Yêu lấy tay che mặt, con mắt lộ ra từ trong khe hở. "A?" Nàng bỗng nhiên bỏ tay ra, từ trong tay Đường Ninh giật lấy quyển sổ kia, cẩn thận nhìn một lượt, trên mặt hiện lên một tia khác thường, nhìn hắn, hỏi: "Thứ này từ đâu ra?" Ánh mắt Đường yêu tinh có chút không đúng, Đường Ninh nhìn quyển sách cũ trong tay, rồi lại nhìn nàng, nói: "Mua." Đường Yêu Yêu lại hỏi: "Sao trước kia không thấy ngươi lấy ra?" "Trước kia phải dùng chúng để chêm chân bàn." Đường Ninh giải thích. Đường Yêu Yêu nhìn hắn, hít sâu một hơi, hỏi: "Ngươi là heo sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận