Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 369: Gặp gỡ

Chương 369: Gặp gỡ
Thái tử Sở quốc ánh mắt nhìn chằm chằm vào nữ tử trung niên, lộ rõ vẻ giận dữ không thể kiềm chế. Hai chữ "Tín Vương" đối với hắn mà nói, là một bóng ma đeo bám từ nhỏ đến lớn. Dù hắn là thái tử một nước, nhưng trên hắn còn có một Nhiếp Chính Vương quyền thế còn lớn hơn, Tín Vương được lòng dân, uy vọng trong triều như núi, hắn đã không nhớ rõ bao nhiêu lần mình giật mình tỉnh giấc trong mơ, chỉ vì mơ thấy nam nhân kia. Hắn chỉ cách ngôi vị hoàng đế một bước chân, nhưng muốn bước một bước nhỏ này, còn phải vượt qua ngọn núi kia.
"Chúng ta biết điện hạ đang lo lắng điều gì." Nữ tử trung niên ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Có lẽ, chúng ta có thể giúp đỡ thái tử một chút chuyện."
Thái tử Sở quốc cố gắng bình tĩnh lại, nhìn nàng, hỏi: "Các ngươi có thể giúp bản cung việc gì?"
Nữ tử trung niên nói: "Nếu kinh đô không có Tín Vương, hẳn điện hạ sẽ rất vui vẻ?"
Thái tử Sở quốc nheo mắt lại, nhìn nàng, hỏi: "Các ngươi muốn bản cung làm gì?"
Nữ tử trung niên nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: "Rất đơn giản, chỉ cần điện hạ giúp chúng ta một chút chuyện nhỏ thôi..."
Động cơ của sứ thần thảo nguyên Sở quốc có điều đáng ngờ, nhưng mục đích của họ cũng không khiến mọi người phải đoán già đoán non bao lâu, chỉ chưa đến nửa ngày đã rõ ràng. Đoàn sứ thần thảo nguyên còn chưa kịp an bài chỗ ở, đã trống giong cờ mở đến bái kiến các quan lớn Sở quốc, trong đó có cả phủ Tín Vương, phủ Thái tử, phủ Tể tướng, các phủ thượng thư lục bộ cũng đều được họ ghé qua vài lần. Hành động có phần ngang ngược, không theo quy tắc này khiến vô số người phải ngỡ ngàng. Nhưng những năm gần đây, thảo nguyên và Sở quốc liên tục có va chạm, hai nước chưa từng điều động sứ thần, lần đầu tiên thảo nguyên phái sứ thần đến mang ý nghĩa đặc biệt với Sở quốc. Nếu hai nước có thể nghị hòa, thiết lập quan hệ ngoại giao thì hiển nhiên sẽ tốt hơn là phát động chiến tranh, triều đình đặc biệt coi trọng những sứ thần thảo nguyên này. Cũng chính vì vậy, đa số những nơi mà họ đến bái phỏng đều không từ chối tiếp đón họ.
Trong Cẩm Tú cung, Hà Thụy vội vã đi tới, nói: "Đường đại nhân, chúng ta đã rõ những người man rợ kia muốn làm gì rồi, chúng muốn cùng Sở quốc thông gia, cầu hôn Trường Ninh quận chúa, lũ mọi rợ này, thế mà lại giành trước chúng ta một bước!"
Đường Ninh nhìn hắn, hỏi: "Điều kiện bọn họ đưa ra chắc là rất phong phú?"
Hà Thụy ngẩng đầu, kinh ngạc nói: "Đại nhân làm sao biết?"
Trần quốc và Sở quốc là nước bạn, còn thảo nguyên là kẻ địch, việc Trần quốc muốn cầu hôn Trường Ninh công chúa cơ hồ ai cũng biết, người thảo nguyên muốn cướp mất cơ hội này thì sao lại không chuẩn bị cho mình thật đầy đủ?
Đường Ninh nhìn hắn hỏi: "Bọn họ dự định bỏ ra cái giá gì?"
Hà Thụy đáp: "Mỗi năm tặng Sở quốc một ngàn chiến mã, cùng Sở quốc không sinh chiến sự trong mười năm."
Người thảo nguyên giỏi cưỡi ngựa bắn cung, chiến mã càng là nhất tuyệt, kỵ binh quét qua không ai ngăn được, đây là điều hai nước Trần Sở vô cùng ngưỡng mộ, nếu hàng năm họ tặng cho Sở quốc một nghìn chiến mã được huấn luyện bài bản, không cần đến vài năm, Sở quốc có thể có một đội kỵ binh dũng mãnh. Về việc không sinh chiến sự trong mười năm, điều kiện này cũng rất hấp dẫn với triều thần Sở quốc. Sở quốc và Trần quốc khác nhau, tuy hai nước bây giờ quốc lực tương đương, nhưng Trần quốc duy trì được quốc lực như hiện tại đã từ lâu rồi, thậm chí còn đang từng năm suy yếu, còn Sở quốc, đang ở trong thời kỳ phát triển đi lên, nếu có mười năm để nghỉ ngơi hồi phục sức lực, không biết sẽ cường thịnh đến mức nào. Đương nhiên, cũng không loại trừ việc họ muốn dùng kế ly gián, phá hoại quan hệ đồng minh của hai nước Trần Sở, triều đình Sở quốc không ngốc như thế, nhưng dù thế nào thì những người đến từ thảo nguyên cũng đã thành công khuấy đục dòng nước này. Điều này cũng cho thấy một điều, phụ nữ muốn không lo chuyện gả chồng, thì vẫn phải tự nâng cao bản thân. Võ công cao cường, kiến thức uyên thâm, dung mạo xinh đẹp, vóc người lại chuẩn, thì mới có nhiều người muốn tranh giành như vậy...
Đường Ninh nhìn Hà Thụy, hỏi: "Phủ Tín Vương có cho sứ giả bộ Hoàn Nhan vào không?"
Hà Thụy lắc đầu, đáp: "Nghe nói Tín Vương không có ở phủ, nên họ không vào được."
Đường Ninh giật mình, hỏi: "Tín Vương không có ở phủ?"
Hà Thụy gật đầu nói: "Nghe nói là đi vào cung."
Đường Ninh bước ra ngoài cửa, nói: "Nếu công chúa muốn tìm ta, cứ nói ta có việc đi ra ngoài rồi."
Hoàng cung.
Điện An Thần.
Tín Vương chắp tay sau lưng bước tới trước cửa, hỏi: "Bệ hạ đã tỉnh chưa?"
Một hoạn quan khom người đáp: "Mới vừa tỉnh lại một lát."
Tín Vương khẽ gật đầu, bước vào trong điện, Sở Hoàng đang tựa người vào đầu giường, nói: "Ngươi đã đến rồi, nghe nói hôm nay lại có chuyện sao?"
Tín Vương phẩy tay, nói: "Chỉ mấy tên tiểu tặc mà thôi, đã bị người bắt lại rồi."
Sở Hoàng lắc đầu, nói: "Nó quá vô dụng rồi...".
"Không sao." Tín Vương đi tới trước cửa sổ ngồi xuống, hỏi: "Hoàng huynh hôm nay cảm thấy trong người thế nào?"
Sở Hoàng không trả lời câu hỏi này, dừng lại một chút mới mở miệng hỏi lại: "Sứ thần Trần quốc đến, phải tiếp đón họ cho tốt... Nghe họ nói, Trần quốc muốn cưới Trường Ninh về, ý của ngươi thế nào?"
Tín Vương lắc đầu, nói: "Triệu Chính cũng coi như có chút tài cán, còn hai đứa con trai của hắn thì chỉ là một lũ bỏ đi mà thôi."
Sở Hoàng nhìn hắn, hỏi: "So với Trực nhi thế nào?"
Tín Vương nghĩ một chút, nói: "So với hắn thì vẫn là hơn một chút."
Sở Hoàng cúi đầu, lại dừng một lúc rồi mới nói: "Người thảo nguyên đến rồi?"
"Dụng ý khó lường, người đến không có ý tốt." Tín Vương giúp hoàng đế kéo lại chăn, nói: "Bộ Hoàn Nhan dã tâm cực lớn, Thạch Hổ cùng Giáp Cốc hai bộ có thể cản được một thời gian, chứ không cản được mãi, sớm muộn gì cũng sẽ đánh. Nhưng lần này để chúng gây rối một phen, ngược lại có thể giúp những kẻ tầm nhìn hạn hẹp làm lỡ nước ở triều đình kia nhảy ra."
"Có dã tâm, đâu chỉ có người thảo nguyên." Sở Hoàng nhìn vào khoảng không, chậm rãi nói: "Trước sau đều là sói lang rình mò, thiên hạ mà ngươi và ta vất vả xây dựng, lại giao vào tay Trực nhi, trẫm cho dù có chết cũng không dám nhắm mắt...
"Sau khi trẫm đi rồi, ngươi phải giúp hắn trông chừng triều đình, nếu nâng đỡ nổi thì tiện tay giúp nó, còn nếu không giúp nổi, thì, thì…" Hoàng đế còn chưa dứt lời thì đã che miệng ho kịch liệt.
Tín Vương nhẹ nhàng vỗ lưng cho hắn, nói: "Hoàng huynh hãy nghỉ ngơi cho khỏe, đừng nghĩ tới những chuyện đau lòng này nữa."
Phủ Tín Vương, thủ vệ trước cửa nhìn Đường Ninh, nói: "Sứ giả đại nhân, Vương gia nhà ta không có ở đây, ngài hôm khác trở lại đi."
Đường Ninh chắp tay, nói: "Vậy xin cáo từ."
Trong phủ, một nơi có sân vườn nhỏ nhắn xinh đẹp.
Một thị nữ bưng khay bước vào trong sân, nói: "Quận chúa, đây là canh thang do Vương phi tự tay nấu cho ngài."
Lý Thiên Lan ngồi bên bàn, nói: "Để đó đi."
Thị nữ kia lui sang một bên, lại nhắc nhở: "Vương phi dặn dò, quận chúa nhất định phải uống lúc còn nóng."
Lý Thiên Lan cầm thìa lên nếm thử một miếng rồi buông xuống.
Nàng từ trong tay áo lấy ra một thẻ thăm, trên thẻ có tám chữ, là "Giờ là khi nào, thấy vậy lương nhân." Nàng nhìn về phía sau, có chút tự giễu cười một tiếng rồi ném qua một bên. Tự giễu vì cười nhạo nàng trước giờ không tin Thần Phật, vậy mà một ngày lại để mấy chuyện hư vô này làm loạn tâm trí, nếu thẻ thăm này là thật thì lúc này nên có người xuất hiện trước mặt nàng. Nàng cầm lại thìa, ánh mắt bỗng nhiên lóe lên, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Một bóng người nhẹ nhàng bay từ ngoài tường vào, vững vàng đáp xuống đất.
Đường Ninh phủi tay, thủ vệ phủ Tín Vương quả nhiên nghiêm ngặt, hai cổng của vương phủ đều có thủ vệ tuần tra, ngay cả thời gian thay ca cũng không có một kẽ hở. Hắn đi một vòng quanh vương phủ, thế mà chỉ tìm được nơi này là phòng bị yếu nhất. Hắn nhìn xung quanh, định tùy tiện tìm một hạ nhân hỏi thăm quận chúa ở đâu thì khi ngẩng đầu lên, hắn khẽ giật mình.
Từ ngoài tường nhảy vào là một tiểu viện, có một nữ tử đang ngồi bên bàn đá trong sân.
Chỉ trong khoảnh khắc, bóng dáng nữ tử đã biến mất trước mắt Đường Ninh. Cùng lúc đó, hắn chỉ cảm thấy phía trước có một luồng gió nhẹ lướt qua.
Đường Ninh hơi biến sắc, gần như ngay tức khắc liền nghiêng người sang trái hơn một thước, nhưng ngay sau đó, hắn cảm thấy cổ lạnh toát, một thanh trường kiếm lạnh lẽo đã gác lên cổ của hắn. Hắn thậm chí còn cảm nhận được độ sắc bén của lưỡi kiếm, Đường Ninh lập tức kéo miếng vải đen xuống, hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
Choang.
Trường kiếm trên tay nữ tử rơi xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận