Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 251: Lần nữa đến nhà

Chương 251: Lần nữa đến nhà Trần Hoàng đang muốn suy nghĩ nên làm gì, nghĩ đi nghĩ lại, lại quay đầu nhìn Ngụy Gian nói: "Không phải việc gì lớn, không cần phải hạ chỉ gì khác, Ngụy Gian, ngươi tự mình đi cùng hắn một chuyến đến Đường phủ, truyền khẩu dụ của trẫm, để Đường Ninh và Nhị tiểu thư Đường gia gặp mặt, không ai được ngăn cản."
Ngụy Gian có chút cúi người: "Lão nô tuân chỉ."
Mặc kệ là thánh chỉ hay khẩu dụ, chỉ cần có thể đạt được mục đích là được, Đường Ninh ôm quyền cúi người, nói: "Thần tạ ơn bệ hạ long ân."
"Chuyện này, là chuyện nhà của các ngươi, trẫm ngược lại không tiện nhúng tay, cũng chỉ có thể giúp ngươi đến mức độ này thôi." Trần Hoàng nhìn hắn một chút, nói: "Được rồi, 18 năm chưa từng gặp mẹ của ngươi, trong lòng nhất định đang rất nóng ruột, mau đi đi."
"Thần cáo lui."
Mặc dù không có thánh chỉ hoành tráng như vậy, nhưng khẩu dụ cũng là khẩu dụ của hoàng đế, nên có phô trương hay không thể thiếu.
Đường Ninh cùng vị kia Ngụy công công một người một kiệu, phía trước kiệu có cấm vệ mở đường, phía sau có hoạn quan đi theo, ra khỏi cung, liền thẳng hướng Đường phủ mà đi.
Trước cửa Đường phủ, so với ngày xưa náo nhiệt hơn rất nhiều, người đi đường qua lại không dứt, nếu cẩn thận quan sát, liền sẽ phát hiện có rất nhiều người cứ đi đi lại lại mấy lần ngang qua Đường gia, dường như là đang chờ đợi cái gì.
Vị trí Đường phủ, cũng không ở khu phố sầm uất, trên thực tế khu vực này đều là nơi ở của quan viên quyền quý trong kinh, hoàn cảnh tương đối thanh u.
Chỉ là gần đây, việc quan trạng nguyên ngày ngày đến Đường phủ, khiến cho lòng hiếu kỳ của không ít người trong kinh tăng lên.
Trong sách có Trầm Hương cứu mẹ, ngoài đời cũng có quan trạng nguyên cứu mẹ, cả hai đều khó khăn trùng trùng, mọi người bắt đầu so sánh trong lòng, lại có một cảm xúc khác biệt.
Nghe nói quan trạng nguyên mỗi ngày đều ăn không ngồi chờ ở Đường phủ, Đường phủ tuy lần nào cũng cho hắn vào, nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai chịu gặp hắn, thậm chí ngay cả chén nước trà cũng không có.
Nghe tin này trong lòng bách tính càng tò mò, muốn đến tận mắt chứng kiến.
"Quan trạng nguyên cũng thật sự đáng thương, cùng mẫu thân ở chung trong một phủ, mà lại không thể gặp mặt..."
"Người Đường gia thật là lòng dạ độc ác..."
"Quan trạng nguyên hôm nay sao vẫn chưa tới, chẳng lẽ đã bỏ cuộc rồi?"
Đám người tụ tập một chỗ, vừa khe khẽ bàn luận vừa không quên hướng về phía Đường gia nhổ hai bãi nước bọt.
Phòng gác cổng Đường phủ bước ra, lớn tiếng nói: "Làm gì đấy, đi chỗ khác đi, nói ngươi đấy, mới sáng sớm đã thấy ngươi lượn lờ ở đây tám lần rồi, nếu ngươi không đi, ta cho người đánh gãy chân ngươi!"
Biểu hiện trên mặt hắn có chút bực bội, Đường gia là đại gia tộc, coi như hắn chỉ là một gác cổng nho nhỏ, nhưng ra ngoài, trên mặt cũng có chút thể diện.
Nhưng dạo gần đây, mấy tên ngày thường nịnh bợ hắn kia, thế mà ngay cả mắt cũng không nhìn hắn, dường như hắn làm gác cổng Đường gia, là một chuyện rất mất mặt vậy.
Hắn tất nhiên là biết nguyên nhân thái độ của những người kia thay đổi, nhưng không cho quan trạng nguyên gặp mẫu thân cũng đâu phải do hắn, hắn chẳng qua cũng chỉ là một gác cổng của Đường gia thôi mà… Trong lòng có nỗi khổ không nói nên lời, hắn chỉ có thể thầm thở dài, tiếp tục xua đuổi những người tụ tập xem náo nhiệt ở Đường gia.
"Các ngươi là cái gì..." Phía trước lại có một đám người đi tới, hắn vừa giơ tay lên, thấy rõ đằng sau, liền nuốt lại những lời sắp nói.
Người tới đều mặc giáp đeo đao, từ xa đã thấy một luồng sát khí xông thẳng vào mặt, xem ra không phải hạng người mà gã gác cổng nhỏ bé có thể đụng vào nổi.
Đám người vây xem cách đó không xa, lại càng thêm xôn xao.
"Ôi chao, đây không phải cấm vệ quân trong cung sao, bọn họ đến Đường gia làm gì?"
"Các ngươi xem, sao quan trạng nguyên lại từ kiệu xuống kìa!"
"Chẳng lẽ là tới đón tiểu thư Đường gia đi, quan trạng nguyên muốn cứu mẹ rồi?"
Vẻ mặt mọi người vừa nghi hoặc lại vừa kinh ngạc, đứng từ xa nhìn về bên này, Đường Ninh và Ngụy công công xuống kiệu, Ngụy Gian cười ha hả nhìn hắn, nói: "Đường đại nhân, xin mời."
Đường Ninh cũng cười đáp lại: "Ngụy công công đi trước."
Gã gác cổng Đường phủ đi lên phía trước, run giọng nói: "Hai, hai vị..."
Ngụy Gian liếc hắn một cái, nói: "Truyền khẩu dụ của bệ hạ, người hiện tại chủ trì Đường phủ là ai, bảo hắn mau ra đây."
"Xin mời, mời vào..." Gã gác cổng vội mời hai người vào, sau đó mới nhìn một tên hạ nhân đang đứng ở cửa một chút, nói: "Còn không mau đi bẩm báo!"
Có da hổ của hoàng gia quả thật là khác, Đường Ninh đến Đường gia bốn lần, một lần cũng không được gặp chủ nhân, lần này vừa mới vào Đường gia, đã thấy một người trung niên bước nhanh đi ra.
Đường Kỳ bước nhanh về phía trước, nhìn Ngụy Gian, vội nói: "Ngụy công công ghé thăm, Đường Kỳ không đón tiếp từ xa được, không đón tiếp từ xa được."
Về phần Đường Ninh đứng một bên, hắn lựa chọn lờ đi.
Một đoàn người đi vào chính sảnh, Đường Kỳ mới nhìn Ngụy Gian, cẩn thận hỏi: "Không biết Ngụy công công đại giá quang lâm, có chuyện gì quan trọng?"
Ngụy Gian cười cười, nói: "Truyền khẩu dụ của bệ hạ, quan trạng nguyên nhớ mẹ ruột đang rất nóng lòng, bệ hạ đặc mệnh ta dẫn hắn đến Đường gia, cho gặp một lần Nhị tiểu thư của quý phủ, không ai được ngăn cản, Đường đại nhân, hay là mau mời Nhị tiểu thư ra đây đi."
Đường Kỳ nhìn Đường Ninh một chút, ánh mắt rất nhanh lại chuyển đi.
Ngụy Gian đích thân đến, lời nói là thật rồi, nếu bệ hạ hạ chỉ để hắn đưa Nhị muội ra ngoài, trong lòng hắn lại sinh nghi, nhưng chỉ là gặp mặt một lần, nghĩ đến chắc là bệ hạ muốn cầu xin gì khác thôi.
Hắn trầm tư một lát, trên mặt liền lộ ra tươi cười, nhìn một tên hạ nhân ở phía sau, nói: "Đi mời Nhị tiểu thư ra đây."
Từ đầu đến cuối, hắn chỉ liếc nhìn Đường Ninh có một lần.
"Dạ!" Tên hạ nhân đáp lời, vội vã chạy ra ngoài.
Ở một tiểu viện nào đó của Đường phủ, Đường Thủy bước ra khỏi cửa, nhìn thấy có một hạ nhân vội vã đi sang tiểu viện bên cạnh, giật mình, hỏi: "Ngươi đi đâu đấy?"
Tên hạ nhân lập tức nói: "Bẩm tiểu thư, có người trong cung đến, lão gia sai con đi mời Nhị tiểu thư ra ngoài."
"Người trong cung đến?" Đường Thủy nhíu mày, hỏi: "Người trong cung đến làm gì?"
"Cùng, cùng với Đường Ninh kia." Tên hạ nhân nhìn nàng, nói: "Nghe nói là bệ hạ hạ chỉ, cho Đường Ninh kia gặp mặt Nhị tiểu thư một lần."
"Bệ hạ hạ chỉ?" Trên mặt Đường Thủy lộ ra vẻ vui mừng, đi theo tên hạ nhân vào sân nhỏ, nói: "Tiểu cô, tiểu cô cô mau ra đây!"
Trong sân không một bóng người, trong phòng cũng không có tiếng đáp lời.
Đường Thủy bước nhanh vào phòng: "Tiểu cô..."
Trong phòng không có một ai, nàng kinh ngạc đứng tại chỗ, lại lần nữa chạy về trong sân.
Sân nhỏ không lớn, có thể nói là nhìn một lượt không sót chỗ nào, sau khi liên tục xác nhận, nàng ngồi xuống băng ghế đá trong sân, nhất thời có chút thất thần, lẩm bẩm nói: "Tiểu cô không thấy!"
Tên hạ nhân kia càng bị dọa mặt tái mét, lục lọi khắp phòng trong ngoài, từng góc từng ngách một, run giọng nói: "Vậy, vậy bây giờ phải làm sao?"
Trong đại đường, Đường Ninh ngồi trên ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa, Ngụy Gian uống chén trà, lần nữa nhìn về phía Đường Kỳ, hỏi: "Đường đại nhân, Nhị tiểu thư ở xa lắm sao, sao đi lâu vậy?"
Trong lòng Đường Kỳ cũng nghi hoặc, đứng dậy, nói: "Ta đi xem một chút."
Hắn vừa ra đến cửa, liền có một tên hạ nhân hoảng hốt chạy đến, nói: "Lão gia, không xong rồi!"
Đường Kỳ nhìn thấy hắn, trong lòng dâng lên một loại dự cảm chẳng lành, trầm giọng hỏi: "Cái gì mà vội, Nhị tiểu thư đâu?"
Tên hạ nhân run giọng nói: "Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư không thấy!"
"Cái gì?" Sắc mặt Đường Kỳ đại biến: "Sao lại không thấy!"
Đường Ninh ngồi trong đường, nâng chén trà lên rồi lại đặt xuống, nhìn về phía Ngụy Gian, hỏi: "Ngụy công công, ngươi nói xem, bọn họ có thể không cho mẹ ta ra không?"
Ngụy Gian cười cười, nói: "Quan trạng nguyên yên tâm đi, khẩu dụ của bệ hạ, cũng giống như thánh chỉ thôi, không tuân thánh dụ là bất tuân chỉ, Đường đại nhân là người thông minh, sẽ không làm những chuyện không biết lý lẽ."
Đường Ninh gật đầu nhẹ, nói: "Vậy ta an tâm."
Ngụy Gian lại uống chén trà, lúc này mới nghi ngờ nói: "Kỳ quái, đã qua hai chén trà rồi, dù có chậm trễ, cũng nên đến rồi chứ..."
Hắn đứng dậy, thấy Đường Kỳ sắc mặt như nước đi từ ngoài vào.
Hắn nhìn Đường Kỳ, hỏi: "Đường đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?"
Đường Kỳ nhìn Ngụy Gian, môi run run, hồi lâu mới thấp giọng nói: "Ngụy công công, thực không dám giấu diếm, xá muội, xá muội của ta không thấy."
Ngụy Gian nghe vậy, đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó trên mặt lại một lần nữa nở nụ cười, nói: "Đường đại nhân, trò đùa này, không hay chút nào..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận