Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 970: Bảo hổ lột da

Chương 970: Bảo hổ lột da
Trần Hoàng đối với đám người còn sót lại của Lương quốc có thể nói là căm hận đến tận xương tủy, từ vài ngày trước, kinh thành đã bắt đầu giới nghiêm.
Bất kể là ra khỏi thành hay vào thành, thủ tục đều đặc biệt rườm rà, hễ có người nào không thể xuất trình chứng minh thân phận liền sẽ bị bắt ngay về nha môn, hỏi han cặn kẽ.
Đương nhiên, kinh thành của Trần quốc có mấy trăm ngàn nhân khẩu, ngoại trừ khu dân nghèo ra, còn có rất nhiều nhà quyền quý, thực sự muốn giấu vài người, cũng không dễ dàng tìm thấy như vậy.
Việc tuần tra nghiêm ngặt này, dù là đối với triều đình hay dân chúng, đều là một gánh nặng không nhỏ, nhiều nhất là một tháng, nếu vẫn không tìm thấy những người kia thì cũng đành chịu.
Nơi này là kinh thành, Kinh Triệu Doãn là người phải chịu trách nhiệm nặng nhất, cũng may nhạc phụ đại nhân đã sớm vào Thượng Thư tỉnh, nên cũng không phải chịu áp lực lớn như vậy.
Ngoài Kinh Triệu Doãn ra, trách nhiệm của Hoài Vương cũng không nhỏ, không biết vì sao, hai ngày trước Trần Hoàng đã giao cho hắn toàn quyền phụ trách tìm kiếm đám người còn sót lại của Lương quốc, bất kể kẻ nào đứng sau lưng bọn chúng, cũng phải nhổ cỏ tận gốc, nhất định phải quét sạch loạn đảng trong kinh thành.
Nhìn từ góc độ nào đó, Hoài Vương thực sự rất bi kịch.
Hắn có năng lực, trong khoảng thời gian Trần Hoàng buông tay triều chính, rất nhiều sự tình khó giải quyết trong triều đều do một tay hắn giải quyết.
Nhưng dù hắn có làm xong những việc đó, cũng không nhận được bất kỳ phần thưởng gì, ai cũng biết người mà bệ hạ vừa ý nhất hiện giờ là Nhuận Vương đang dần trưởng thành, sự coi trọng mà người dành cho Hoài Vương chỉ là vẻ ngoài mà thôi.
Hoài Vương đối với chuyện này dường như không để ý chút nào, vẫn cứ như vậy làm những việc tốn c·ô·ng mà không có kết quả, thậm chí một chút oán hận cũng không có.
Không chỉ quan viên trong triều, mà ngay cả dân chúng trong kinh thành cũng đánh giá rất cao về Hoài Vương.
Hắn giống như một con trâu cần cù chăm chỉ, trước giờ không tranh không đoạt, cứ lặng lẽ làm công việc của mình, có lẽ cũng chính vì lý do này mà trong ba vị hoàng tử ngày xưa, giờ chỉ còn lại một mình hắn.
Theo lý thuyết, dù là phẩm hạnh, tài năng hay dựa theo thứ tự con trưởng, hắn đều là người thích hợp nhất cho vị trí thái t·ử.
Nhưng mà, rất nhiều chuyện trên đời này không phải cứ nghĩ như vậy là được, ai ngờ rằng Nhuận Vương sẽ nhanh chóng xuất hiện trước mắt mọi người như vậy, thêm vào việc Phương thục phi được sủng ái, gia tộc họ Phương nâng đỡ, dù là Hoài Vương cũng kém rất nhiều.
Đường Ninh, Tiểu Tiểu và An Dương quận chúa đang đi trên đường, cảm giác rõ ràng số lượng người trên đường ít đi rất nhiều so với trước kia.
An Dương quận chúa và Tiểu Tiểu vốn ra ngoài dạo phố, nhưng sau khi ra ngoài mới phát hiện do bầu không khí trong kinh thành mấy ngày nay mà nhiều cửa hàng đã đóng cửa, khiến các nàng có chút mất hứng.
An Dương quận chúa bĩu môi, có chút bất mãn nói: “Giới nghiêm đến khi nào mới kết thúc, kinh thành không thể cứ tiếp tục như vậy được, mấy ngày nay việc buôn bán của các cửa hàng đều giảm đi một nửa, cứ tiếp tục như vậy chỉ có thể đóng cửa trước.” Đường Ninh nói: “Đợi đến khi bắt được đám người còn sót lại của Lương quốc, hoặc dù không bắt được thì nhiều nhất nửa tháng nữa, triều đình cũng sẽ từ bỏ…” Nhắc tới đám người còn sót lại của Lương quốc, An Dương quận chúa có chút tức giận, nói: “Bọn chúng khôi phục đất nước của chúng thì về đó mà làm đi, náo loạn ở chỗ của chúng ta làm gì…” Cùng có chung ý nghĩ với An Dương quận chúa còn có dân chúng trong kinh thành, bởi vì sự việc của đám người còn sót lại của Lương quốc mà kinh thành gà bay chó chạy, ảnh hưởng rất lớn đến sinh hoạt của người dân.
Mọi người đều mong mỏi Hoài Vương điện hạ có thể nhanh chóng bắt được những người kia, trả lại sự bình yên cho kinh thành.
Cùng lúc đó, tại một sân nhỏ vắng vẻ nào đó trong kinh thành.
Một chiếc xe ngựa từ từ dừng trước cửa viện, một tên gia đinh xuống xe ngựa, đem lương thực trên xe chuyển vào trong viện.
Hắn nhìn mấy bóng người đang đứng trong viện, nói: “Nơi này đã bị điều tra qua rồi, trong thời gian ngắn sẽ không có ai tới, nơi này có đủ lương thực, trong khoảng thời gian này các ngươi đừng nên ra ngoài.” Chờ sau khi đã chuyển hết đồ vật trên xe xuống, Bạch Cẩm đóng cửa viện lại, C·ô·ng Tôn Ảnh đi lên trước hỏi: “Hoài Vương này rốt cuộc có thể tin được không?” Bạch Cẩm nói: “Hắn và chúng ta ở chung trên một thuyền, chúng ta gặp chuyện gì hắn cũng không sống nổi, hắn là người thông minh, ta nghĩ hắn sẽ không làm chuyện ngu ngốc đâu.” Ngô Vương nhìn Bạch Cẩm, nở nụ cười nói: “Mọi chuyện đều nhờ Bạch trưởng lão vất vả rồi…” Bạch Cẩm không lên tiếng, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu.
Những năm này nàng bố trí cùng m·ư u đồ ở kinh thành, vốn không phải vì Ngô Vương, nhưng tiếc thay sau khi Kiềm Vương cùng thế t·ử qua đời, ngoài Ngô Vương ra, nàng đã không còn lựa chọn nào khác.
Ngô Vương nhìn hai người, nói: “Hy vọng người này có thể sớm ra t·a·y, nếu hắn trở thành hoàng đế, chẳng phải là chúng ta sẽ có một vị hoàng đế bù nhìn, đến lúc đó còn cần gì hắn giúp đỡ khôi phục quốc gia, chúng ta có thể chiếm Trần quốc trước, sau đó lại trực tiếp ph·át binh đến Kiềm địa…” Bạch Cẩm nhíu mày, nói: “Đây không phải kế hoạch của chúng ta…” Dù nàng có ý mượn thế lực của Hoài Vương sau khi hắn trở thành hoàng đế để giúp bọn họ khôi phục quốc gia, nhưng trước giờ nàng không hề nghĩ tới chuyện có thể trực tiếp chiếm Trần quốc.
Ngô Vương cười nói: “Kế hoạch cuối cùng sẽ thay đổi thôi, lúc đầu hợp tác với chúng ta, hắn đáng lẽ phải ý thức được rằng, đây là đang bảo hổ lột da.” Bạch Cẩm muốn nhắc nhở hắn, Hoài Vương cũng là một con hổ già, bảo hổ lột da, rốt cuộc ai là hổ, ngay cả bản thân nàng cũng nhìn không rõ nữa rồi… Nhưng mà, nhìn thấy dáng vẻ đầy hùng tâm tráng chí của Ngô Vương, cuối cùng nàng vẫn ngậm miệng lại...
Lúc này, trong Hoài Vương phủ, Hoài Vương và Phúc Vương đang ngồi trong đình, trước mặt bày một bàn cờ.
Phúc Vương cầm một quân cờ lên, không hạ xuống, hỏi: “Độc trong người ngươi bây giờ thế nào rồi?” Hoài Vương nói: “Không cần lo lắng, ta đã nghĩ ra cách rồi.” Phúc Vương hỏi: “Sau khi trừ bỏ đám người còn sót lại của Lương quốc xong, ngươi định làm thế nào?” Hoài Vương hạ một quân cờ xuống, nói: “Hơn hai mươi năm rồi, cũng đến lúc đòi lại c·ô·ng đạo cho mẫu phi và nương nương rồi…” Phúc Vương một lần nữa cầm một quân cờ lên, suy nghĩ rất lâu, vẫn không hạ xuống.
Hắn đặt quân cờ đó xuống, nói: “Hắn sẽ không đồng ý đâu.” Hoài Vương ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Sao phải cần hắn đồng ý?” “Khụ, khụ…” Đêm khuya, trong hoàng cung, Dưỡng Thần điện vang lên mấy tiếng ho nặng nề.
Ngụy Gian cầm một bộ y phục đi lên, nói: “Bệ hạ, trời trở lạnh rồi, người hãy khoác thêm y phục vào.” Trần Hoàng khoác thêm một chiếc áo choàng, hỏi: “Việc của đám người còn sót lại của Lương quốc, điều tra thế nào rồi?” Ngụy Gian nói: “Hoài Vương điện hạ đang điều tra, tạm thời chưa có kết quả.” “Đám mật thám bí m·ậ·t đang làm gì?” Trần Hoàng nhíu mày, nói: “Đám phản tặc Lương quốc kia đã dám đến tận mí mắt của trẫm rồi, vậy mà bọn chúng một chút cũng không biết gì, trẫm nuôi bọn chúng để làm gì?” “Bệ hạ bớt giận.” Ngụy Gian vội vàng nói: “Điện hạ đã điều tra ra chút manh mối rồi.” Lời vừa dứt, đã nghe tiếng bước chân vội vàng truyền từ bên ngoài vào.
Một tiểu h·o·ạ·n quan đẩy cửa tiến vào, nói: “Bẩm báo bệ hạ, Hoài Vương điện hạ đã tra ra nơi ẩn nấp của đám phản tặc Lương quốc kia, đang dẫn theo ba nghìn Kim Vũ Vệ đi b·ắ·t…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận