Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 260: Hàn Lâm tân quý

Chương 260: Hàn Lâm tân quý
Ngoại trừ gặp phải vị kia thiếu nữ khó hiểu, Đường Ninh tại Hàn Lâm viện ngày thứ hai đặc biệt bình tĩnh.
Hàn Lâm học sĩ hoặc thị độc học sĩ thị giảng học sĩ cũng không nhắc lại chuyện ngày hôm qua, đám người tựa hồ đã cố tình quên đi chuyện kia.
"Kỳ thật hôm nay buổi tảo triều, có mấy vị ngự sử định vạch tội ngươi, nhưng Phương đại nhân đứng ra bênh vực, nói đây chẳng qua là một trận hiểu lầm, bệ hạ cũng không truy cứu, chuyện này liền kết thúc."
Tiêu Giác đang làm nhiệm vụ trong điện Kim Loan, tin tức tự nhiên nhanh nhạy hơn hắn, an ủi nói: "Hôm qua ngươi cũng quá xúc động, ngươi có biết bao nhiêu người trong kinh thành đang chờ ngươi sơ hở, nhất là Đường gia, bọn hắn chịu thiệt lớn như vậy từ ngươi, từ trên xuống dưới chắc chắn có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm ngươi, một khi bị bọn hắn bắt được điểm yếu, dù là bệ hạ cũng khó che chở được ngươi."
"Biết."
Đường Ninh nhẹ gật đầu, hắn không phải thật sự không sợ hãi, cũng không ngốc đến mức lộ nhược điểm cho người khác, bây giờ Đường gia, tuy thế lực trong triều có phần suy yếu, nhưng ở kinh sư vẫn là một con quái vật khổng lồ không ai dám coi thường.
Tiêu Giác nhớ ra một chuyện, lại nói: "Về sau ở Hàn Lâm viện, ngươi chỉ cần đề phòng Phương Triết là được, Đường Cảnh hôm nay bị điều đi khỏi Hàn Lâm viện, đến Hộ bộ đảm nhiệm chủ sự, chắc là Đường huệ phi phía sau tác động, đi Hộ bộ, hắn liền không quản được ngươi nữa."
Hộ bộ chủ sự cùng Hàn Lâm thị độc có cùng chức quan chính lục phẩm, nhưng từ Hàn Lâm viện chuyển ra ngoài, đã là chính thức bước vào triều đình, là một kiểu điều động nhân sự bình thường.
Đường Cảnh bị điều đi cũng tốt, nếu cứ nhìn thấy hắn ở Hàn Lâm viện cả ngày, trong lòng cũng khó chịu.
Tiêu Giác nhìn Đường Ninh, sắc mặt chợt khẽ động, hỏi: "Đúng rồi, ngươi có phải đã đắc tội Bình Dương công chúa?"
Đường Ninh lắc đầu, nói: "Bình Dương công chúa nào? Ta không biết."
Tiêu Giác nói: "Chính là nữ hài tử hôm qua ngươi đánh Phương Triết kia."
Đường Ninh cuối cùng cũng nhớ ra, thì ra nữ hài tử hôm qua hung hăng với hắn, hôm nay lại đụng vào hắn là công chúa.
Tính cả hôm qua, bọn họ mới gặp nhau hai lần, Đường Ninh lắc đầu nói: "Ta chưa từng trêu chọc nàng."
Muốn nói trêu chọc, có lẽ là hôm qua thấy Phương Tiểu Nguyệt bị khi dễ, đang tức giận, nói chuyện với nàng ngữ khí nóng nảy chút, hôm nay lại là nàng bất cẩn đụng vào, nếu như vậy cũng coi là trêu chọc, thì vị công chúa Thái Bình này đúng là quá nhỏ nhen.
"Cũng phải, ngươi mới vào cung mấy lần, chắc hẳn không có chỗ nào đắc tội nàng." Tiêu Giác nghĩ ngợi, lại nói: "Bình Dương công chúa là vị công chúa duy nhất trong cung chưa xuất phủ trưởng thành, rất được bệ hạ yêu thích, nàng ngày thường cùng Đường huệ phi rất thân cận, quan hệ giữa ngươi với Đường gia lại... Nói chung, ngươi vẫn nên đề phòng nàng một chút."
Một tiểu nha đầu phiến tử, Đường Ninh không chủ động trêu chọc nàng, cũng chẳng cần sợ nàng, thấy tuổi nàng cũng gần bằng Tình Nhi, đại khái 16-17 tuổi, công chúa nước Trần khác 16-17 tuổi đã xuất giá, vậy chẳng phải nàng ở trong cung không được bao lâu, có gì mà phải lo?
Khi đến Hàn Lâm viện lần nữa, Đường Ninh không thấy vị Bình Dương công chúa kia, chào hỏi Cố Bạch Thôi Lang rồi về phòng làm việc.
Không ai sắp xếp việc gì cho hắn, hắn đành phải dùng viết sách để giết thời gian.
Viết ở đây dù sao cũng hơn bị Đường Yêu Yêu ép phải viết xong.
Việc buôn bán trước mắt của bọn họ vẫn là chủ yếu bán sách cùng các sản phẩm ăn theo, mà nguồn hàng lại nằm ở Đường Ninh, hắn cảm thấy mình giờ đã biến thành công cụ kiếm tiền cho Đường Yêu Yêu...
Hắn cầm bút lên, ung dung viết, còn tại một nơi khác ở Hàn Lâm viện, lại có người đầu to như cái đấu.
Một người nhìn một vị quan trung niên, hỏi: "Học sĩ đại nhân thấy, nên sắp xếp việc gì cho hắn là tốt nhất?"
Quan trung niên nghĩ ngợi, thở dài nói: "Hàn Lâm viện ta lần này lại đón một vị nhân vật ghê gớm, việc này, thật đúng là không dễ an bài..."
Hàn Lâm viện vốn là một nha môn thanh quý, là nơi vô số văn nhân tha thiết ước mơ được vào, nhưng thực tế quyền lực lại không lớn, hắn, một Hàn Lâm học sĩ, chức quan cũng chỉ ngũ phẩm.
Mà quan viên Hàn Lâm viện, trong đó một bộ phận, cũng sẽ không ở lại Hàn Lâm viện lâu, nơi này chỉ là nơi bọn họ tạm thời trú chân, một hai năm sau, khi quen thuộc với các điều lệ trong triều đình, sẽ nhất phi trùng thiên, thậm chí bỏ lại vị Hàn Lâm học sĩ này ở phía sau rất xa.
Không nghi ngờ gì, ba người đứng đầu mỗi khoa thi hàng năm đều là Tiềm Long như vậy.
Trần quốc từ trước đến nay vị thứ hai tam giáp Trạng Nguyên, lại càng không cần nói, chắc chắn là tân quý được bệ hạ coi trọng.
Hàn Lâm học sĩ nghĩ ngợi, nói: "Tạm thời cho hắn xem chút quy chế điển tịch, làm quen quy trình trong triều đi, chắc hẳn bệ hạ còn có an bài khác cho hắn."
Quan viên kia khẽ gật đầu, lại hỏi: "Vậy còn chuyện của hắn với Phương đại nhân..."
Hàn Lâm học sĩ khoát tay, nói: "Chuyện này đến Phương gia còn không truy cứu, chúng ta không cần nhúng vào, cứ tạm thời quan sát là được."
Quan viên kia gật đầu, nhưng trong lòng thì thầm thở dài, Tiểu Phương đại nhân ở Hàn Lâm viện mười mấy năm, mặc kệ cụ thể sự vụ, mỗi ngày đúng giờ điểm danh rồi về, mà phần lớn thời gian trong viện đều là để ngủ, cũng không biết hắn lấy đâu ra nhiều thời gian để ngủ như vậy.
Mà vị Đường đại nhân mới tới này, lại chẳng phải hạng đèn đã cạn dầu, từ khi Hàn Lâm viện thành lập đến nay, còn chưa từng có ai liên tiếp đánh hai vị thượng quan, ngày hôm sau vẫn có thể bình an vô sự đến điểm danh.
Đường Ninh viết xong một quyển, quyển thứ hai mới mở đầu thì đã có người bưng một cái rương tới, nói: "Đường đại nhân, đây là học sĩ đại nhân bảo chúng tôi mang đến, ngài có thời gian rảnh thì xem qua những thứ này."
"Đặt xuống đi." Đường Ninh gật đầu, đi qua mở rương, thấy bên trong toàn là sách dày cộm, người bình thường đọc hết một lượt không biết mất bao lâu.
Đọc sách với hắn thì chẳng mất bao lâu, hắn tùy ý rút ra một quyển, ngồi vào trước bàn, nhanh chóng lật giở.
Lật được mấy chục trang, hắn thấy hai người kia vẫn chưa đi mà vẫn đứng trơ mắt nhìn mình, ngẩng đầu hỏi: "Các ngươi còn có việc gì sao?"
"Không, không có..." Hai người nhìn nhau, nhanh chóng lui ra ngoài.
Khi ra tới ngoài sân, một người trong đó thở dài, nói: "Vị tu soạn đại nhân này đúng là có bối cảnh thâm hậu, xem thường cả học sĩ đại nhân, đó có phải đọc sách không? Rõ ràng là lật sách..."
Một người khác tiếp lời: "Đây là đương nhiên, bối cảnh của hắn nếu không thâm hậu, thì làm sao dám đánh Phương đại nhân mà vẫn không hề hấn gì? Tuy bộ dạng của Phương đại nhân thật sự là đáng đánh, nhưng dám ra tay, chắc chỉ có mình hắn."
Một người khác nhìn về phía cửa, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cuống cuồng nháy mắt với hắn.
"Mắt ngươi làm sao vậy?" Người kia nghi ngờ hỏi, rồi nói: "Ngươi nói xem, Phương đại nhân có trả thù hắn không? Nếu là ta bị đánh thảm như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua!"
Người đối diện nhìn về phía trước, khom người nói: "Phương đại nhân!"
Người vừa rồi mở miệng giật mình, quay đầu lại, khi nhìn thấy bóng người từ bên ngoài đi tới, cả người run lên, kinh hãi toát mồ hôi lạnh.
"Phương, phương, Phương đại nhân..."
Phương Triết trán quấn một miếng vải trắng, bên dưới một bên mắt vẫn còn chút bầm tím, cũng không thèm nhìn bọn họ, đi thẳng qua.
Ở giữa phòng làm việc tại Hàn Lâm viện, Khang học sĩ nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, ngẩng đầu lên nhìn một cái, lập tức đứng dậy, nói: "Phương đại nhân, ngài, ngài không sao chứ?"
Phương Triết không biểu cảm khoát tay, ngồi vào vị trí, theo thói quen mở một quyển sách, ánh mắt dán vào trang sách.
Khang học sĩ nhìn hắn, khẽ thở dài, không nói thêm gì.
Nếu như nửa đường không ngủ thì hôm nay đại khái hắn sẽ nhìn chằm chằm một trang này đến tận khi hết giờ.
Hai người kia mang tới một rương sách, vừa dày vừa nhàm chán, Đường Ninh lật hết một quyển liền cảm thấy có chút hoa mắt chóng mặt, hắn đóng sách lại, một ly trà chưa uống xong thì tiếng chuông tan tầm đã vang lên.
Hắn thu dọn bàn rồi đi ra khỏi phòng, chậm rãi đi về phía cửa cung.
Vừa ra cửa cung, đi chưa được bao xa đã thấy có một bóng người lững thững đi phía trước mình.
Đường Ninh nhìn thân ảnh kia, trong lòng một ngọn lửa vô danh bùng lên, tiến lên hai bước, trầm giọng nói: "Dừng lại!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận