Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 922: Nạn trộm cướp

Chương 922: Nạn trộm cướp
Tính cả quốc chủ cùng thị vệ, Ô Tham Tí quốc hết thảy mới có khoảng ba trăm người, vị quốc chủ trước kia lại có đến 30 vị hậu phi. Đường Ninh cho rằng Trần Hoàng là kẻ háo sắc nhất mà hắn từng gặp, nhưng đứng trước vị quốc chủ Ô Tham Tí quốc này, hắn cũng chỉ có thể lui sang một bên.
Đường Ninh đương nhiên không muốn có nhiều phi tần như vậy, cho dù hắn muốn thì Đường Yêu Yêu cũng không đồng ý, mà Đường Yêu Yêu đồng ý thì thân thể của hắn cũng không chịu nổi. Đường Ninh phất phất tay, nói: "Coi như ta chưa nói gì…"
Đường Ninh về sau từ miệng tát địch Khắc mới biết, thì ra 30 tên hậu phi này, chỉ có gần một nửa là nữ nhân của Ô Tham Tí quốc. Hơn nửa còn lại, hoặc là công chúa của mấy tiểu quốc xung quanh, hoặc chính là do hắn lợi dụng thân phận quốc chủ Ô Tham Tí quốc, đi đánh cướp các đoàn thương nhân ngang qua mà có được.
Hai năm này Tây Vực càng thêm loạn lạc, Ô Tham Tí quốc đổi chủ sau, cũng bắt đầu có xu hướng phát triển thành quốc gia chuyên làm mã tặc.
Đường Ninh ra lệnh cho tát địch Khắc giải tán đám hậu cung của vị quốc chủ trước, về phần là ở lại Ô Tham Tí quốc, hay là trở về nơi cũ, các nàng có thể tự mình quyết định.
Trong hoàng cung rách nát, Đường Ninh ngồi vào chỗ làm việc hàng ngày của quốc chủ, trước mặt ngoài ấn tín quốc chủ, còn bày một cuốn sổ, trên sổ là danh sách dân chúng Ô Tham Tí quốc. Với tư cách quốc chủ Ô Tham Tí, quốc dân hiện tại dưới tay hắn có 345 người, bao gồm 80 tên "thiên tử cấm vệ" đang nắm giữ trong tay thế lực, so với một thôn trưởng của Trần quốc còn kém xa.
Đương nhiên, quốc chủ đối với dân chúng có quyền sinh sát, thị vệ cũng đều trung thành với quốc chủ, nếu thôn trưởng Trần quốc làm như vậy, Trần Hoàng sẽ chém đầu hắn xuống treo trước cổng thôn. Bất quá, 300 người mặc dù hơi ít, nhưng cũng chưa chắc không thể làm nên chuyện lớn.
Nhớ năm xưa, Tiểu Uyển quốc chủ dùng một ngàn người, đã đưa Tiểu Uyển phát triển thành một siêu cường quốc ở Tây Vực có mấy trăm ngàn dân như hiện tại, hắn là Đường Ninh, có 300 người cũng có thể làm được như vậy. Đương nhiên, một kế hoạch lớn lao thế này, dựa vào việc sinh con của dân chúng Ô Tham Tí quốc thì không xong.
Tiểu Uyển lúc đầu chọn con đường phát tài bằng thương nghiệp, bọn họ dùng mấy năm để hoàn thành tích lũy vốn ban đầu, sau đó liền bắt đầu mở rộng nhân khẩu. Họ thu phục các thế lực mã tặc gần đó, rồi bỏ qua thành kiến dân tộc, đối đãi cực kỳ hậu hĩnh, từ Trần quốc mời một số người đọc sách đến giúp quản lý quốc gia.
Trần quốc chưa bao giờ thiếu người đọc sách, mà những người này, có thể thi đậu tiến sĩ, trăm người không còn một, có ít người dần dần mất đi niềm tin và mộng tưởng, bèn chấp nhận cành ô liu mà Tiểu Uyển ném tới… Sau khi hoàn thành việc tích lũy vốn và mở rộng nhân khẩu, Tiểu Uyển liền bắt đầu ra tay với các quốc gia xung quanh, mạnh mẽ mở rộng dân số và bản đồ, dùng hơn hai mươi năm đưa quốc gia phát triển thành bộ dạng như bây giờ, coi như là một truyền kỳ.
Đường Ninh không có ý định xưng vương xưng bá ở Tây Vực, cũng không muốn tạo ra một Tiểu Uyển thứ hai, đối với hắn, làm sao mượn thân phận quốc chủ Ô Tham Tí quốc, có được cơ hội đối thoại với Tiểu Uyển, cứu mẹ và Đường Thủy ra ngoài mới là nhiệm vụ thiết yếu. Nhưng mục tiêu nhỏ bé này, hiện giờ lại gặp phải trở ngại chưa từng có.
Tiểu Uyển đại chiến với Ô Tôn, đã đổ vào ít nhất 300,000 binh lực, còn dưới tay hắn tính đi tính lại cũng không quá 400 người, chỉ dư chấn của cuộc chiến thôi cũng đủ khiến bọn hắn chết lên xuống cả mấy chục lần. Trong lúc hắn đang phiền não về vấn đề này thì tát địch Khắc gõ cửa đi vào, nói: "Quốc chủ, A Ngõa Hãn xin yết kiến."
A Ngõa Hãn chính là lão giả người Thiện Hoàn quốc, ông là trưởng lão cao tuổi nhất của Thiện Hoàn quốc, hiện tại cũng là đại biểu cho dân chúng còn sót lại của Thiện Hoàn.
Đường Ninh nói: "Cho ông ấy vào đi." Lão giả kia đi đến, cung kính đặt chiếc ấn tín quốc chủ lên bàn trước mặt Đường Ninh, sau đó quỳ rạp xuống đất, lải nhải cái gì đó. Đường Ninh mặc dù nghe không hiểu ông ta nói gì, nhưng ý tứ của ông ta lại không khó hiểu.
Đã làm quốc chủ của một nước cũng là làm, làm quốc chủ của hai nước cũng vẫn thế, nếu bọn họ kiên quyết, Đường Ninh cũng không từ chối. Nhận ấn tín này, hắn chính là quốc chủ của hai quốc gia Tây Vực, thuộc hạ… đã có hơn 400 con dân.
Đường Ninh nhận lấy ấn tín, nhìn tát địch Khắc, nói: "Trong nước còn chỗ nào để sắp xếp cho bọn họ không?" Tát địch Khắc nghĩ ngợi một lát, rồi gật đầu: "Trong nước vẫn còn một số phòng trống, số người của họ không nhiều, sắp xếp chỗ ở cho họ là đủ."
"Vậy ngươi giúp họ thu xếp chỗ ở trước đi." Đường Ninh nói: "Tạm thời cứ để họ ở lại đây đợi đến khi tìm được nơi thích hợp sẽ tính tiếp." Đường Ninh không muốn tùy tiện xóa bỏ sự tồn tại của một quốc gia, Thiện Hoàn dù nhỏ, nhưng vẫn mang nét văn hóa đặc trưng của mình, nếu để Thiện Hoàn hòa vào Ô Tham Tí, có lẽ sau vài năm nữa, sẽ không còn ai nhớ đến cái tên Thiện Hoàn nữa.
"Vâng!" Tát địch Khắc chắp tay, rồi cùng lão giả có vẻ mặt kích động kia bước ra ngoài. . .
Dân chúng Ô Tham Tí hôm nay trải qua chấn động khá lớn, đầu tiên là biết được quốc gia Thiện Hoàn láng giềng bị mã tặc suýt chút nữa diệt vong, sau đó lại xảy ra việc Ô Tham Tí quốc đổi chủ. Lần trước trong nước xảy ra phản loạn là vào nửa năm trước, lúc đó, vị quốc chủ trước đã mua chuộc thị vệ trong nước, dẫn loạn quân xông vào hoàng cung, mưu hại quốc chủ, sau đó tự mình leo lên ngôi.
Ngày hôm nay, nghe nói vị quốc chủ nọ để ý tới thê tử của thương nhân Trần quốc, muốn cưỡng ép chiếm đoạt, kết quả không ngờ mấy thương nhân Trần quốc kia lại lợi hại đến vậy, trực tiếp kéo hắn từ trên vị trí quốc chủ xuống.
Dân chúng mặc dù kinh hãi, nhưng trong lòng cũng không quá hoảng loạn, ngược lại còn có chút may mắn. So với nhiệm kỳ quốc chủ tốt nhất, vị quốc chủ tiền nhiệm tính tình bạo ngược, lại hoang dâm vô độ, khiến cả Ô Tham Tí quốc chìm trong chướng khí mù mịt, có người thay thế hắn làm quốc chủ, đối với dân chúng mà nói, là một chuyện tốt.
Huống chi, người trở thành quốc chủ là một thương nhân Trần quốc, người thượng quốc, sao lại thèm để ý một cái Ô Tham Tí quốc nhỏ bé, đợi bọn họ đi rồi, Ô Tham Tí quốc vẫn là của dân Ô Tham Tí quốc mà thôi. Hơn nữa, qua thái độ của người đó đối với Thiện Hoàn, và những lời mà dân di cư Thiện Hoàn nói, thì vị quốc chủ mới này là một người trạch tâm nhân hậu, vì vậy, cuộc chính biến ngày hôm nay chính là một chuyện tốt.
Ô Tham Tí quốc quá nhỏ, chưa đầy một khắc đồng hồ, chuyện xảy ra trong hoàng cung đã truyền đi khắp cả nước, sau khi nghe ngóng lẫn nhau, dân chúng biết được tin tức này, tâm tình cũng dần an định trở lại. Đây cũng là cái tốt của một quốc gia nhỏ, nếu là Trần quốc đổi hoàng đế, riêng việc ra chiếu cáo thiên hạ, đem tin tức này truyền khắp các châu phủ huyện thành, ít nhất cũng phải mất một tháng, còn ở Ô Tham Tí quốc, chỉ cần một tiếng la của thị vệ là đủ.
Sau những kinh ngạc ngắn ngủi, Ô Tham Tí quốc nhanh chóng lại ổn định. Ngay lúc này, trong sa mạc phương xa, bỗng xuất hiện một làn khói bụi, một kỵ binh phóng ngựa đến chân thành, lớn tiếng nói: "Ta muốn gặp quốc chủ, ta có chuyện lớn cần bẩm báo!"…
Đường Ninh vừa mới xử lý xong chuyện của Thiện Hoàn, còn chưa uống hết nửa chén trà thì ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân dồn dập. Tát địch Khắc dẫn theo một hán tử từ bên ngoài đi vào, sắc mặt nặng nề nói: "Quốc chủ, việc lớn không tốt rồi!"
Đường Ninh đặt chén trà xuống, nói: "Xảy ra chuyện gì, ngươi từ từ nói." Tát địch Khắc vẻ mặt khẩn trương nói: "Mấy bọn mã tặc ở gần đây đã liên kết với nhau, dự định vây công Ô Tham Tí quốc của chúng ta…"
Đường Ninh nhìn hắn một cái, hỏi: "Ngươi làm sao biết tin này?" Tát địch Khắc chỉ vào tên hán tử kia nói: "Tát Nhiệt là người chúng ta cài vào làm nội ứng trong một đám mã tặc, lần này hắn mạo hiểm trở về, là để báo cho chúng ta biết chuyện này."
Ô Tham Tí quốc có thể bình an vô sự ở Tây Vực nhiều năm như vậy, một là vì giữa các quốc gia ở Tây Vực có minh ước, mã tặc không dám động vào họ, hai là vì số dân của họ không nhiều, nhưng trong nước lại chuộng tinh thần thượng võ, đừng nhìn toàn quốc chỉ có chừng ba trăm người, nhưng cả nam lẫn nữ đều có thể ra trận, nếu không phải thế lực mã tặc trên một ngàn người thì không dám tấn công Ô Tham Tí quốc.
Hiện giờ Tây Vực đã loạn hết cả rồi, từng quốc gia còn chẳng quản nổi thân mình, bọn mã tặc trên đại mạc cũng to gan hơn, lúc này mới có chuyện diệt Thiện Hoàn quốc, không ngờ bọn chúng lại nhanh chóng để mắt đến Ô Tham Tí.
Đường Ninh nhìn tát địch Khắc, hỏi: "Bọn chúng đã tụ tập được bao nhiêu người?" Tát địch Khắc lo lắng nói: "Ít nhất cũng phải 1500 người, chúng ta không thể chống lại nhiều mã tặc tấn công như vậy…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận