Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 609: Cười một tiếng vạn kim

"Tốt." Tô Mị đối với đề nghị này không hề có ý kiến gì, khẽ cười một tiếng, nói: "Chỉ cần ngươi có thể thuyết phục nàng, ta sao cũng được..." Tô hồ ly đúng là một yêu tinh, nàng có võ công cao hơn cả Đường Yêu Yêu, năng lực không thua gì Lý Thiên Lan, còn đa tài đa nghệ hơn cả Tiểu Ý, lại còn nghe lời hơn cả Tiểu Như, làm nũng thì ngay cả Triệu Anh Anh cũng phải bái phục. ...Trên người nàng gần như hội tụ đủ ưu điểm của tất cả mọi người, khuyết điểm duy nhất chính là quá đẹp, sau khi về kinh, không biết sẽ có bao nhiêu người xem hắn như kẻ thù tranh vợ, một mất một còn. Nhưng từ nay về sau, bệnh mất ngủ của nàng cũng không cần lo lắng nữa, việc nhà, Đường Ninh cũng có thể yên tâm giao cho nàng. Tiểu Ý tuy là vợ cả, nhưng thực ra nàng không giỏi việc quản gia, chí hướng cũng không ở đó, Tiểu Như thì có thể quản một cửa hàng nhỏ, chứ không quản được đại gia tộc, ngày thường cũng đã rất vất vả, đến cả Đường thị, Đường Yêu Yêu còn hơi không để ý đến được, trong nhà thì càng không thể trông cậy vào nàng. So ra thì, Tô Mị đến cả Thiên Nhiên Cư còn quản lý đâu ra đấy, có nàng ở nhà, Đường Ninh có thể hoàn toàn yên tâm. Hai người bọn họ đi đến tiền trang, Đường Ninh định trở về phòng ngủ một giấc. Đêm qua giày vò quá lâu, hắn cần nghỉ ngơi thật tốt để hồi sức. Lúc này, ở trong thành, tại tiền trang Đường thị. Đường thị cũng là một trong những thương hộ ở Nhuận Châu, nhưng không phải là gia tộc bản địa ở Nhuận Châu, thương đoàn Giang Nam vốn bài ngoại, thương hộ từ nơi khác đến muốn làm ăn lớn ở Giang Nam, gần như là điều không thể. Việc Đường thị ở Nhuận Châu có thể làm ăn lớn đến quy mô này đã là một điều rất không dễ dàng. Lúc này, ở cửa tiền trang Đường thị, đã có hơn chục người đang chen chúc. "Xong chưa vậy?" "Các ngươi mau lên đi, nhiều người chờ như vậy rồi!" "Gấp cái gì mà gấp, vội đi đầu thai hả!"... Những người này không phải là hào phú ở các thôn quê Nhuận Châu, thì cũng là các nhà phú thương quyền thế, ai nấy đều lo lắng, thăm dò nhìn về phía trước, lớn tiếng thúc giục. Lần này Tiêu gia tạo phản, bọn họ cũng bị liên lụy, để tự bảo vệ, nên bất đắc dĩ phải quyên góp một nửa gia sản, nhưng triều đình lại chỉ cần vàng thật bạc trắng, có thương nhân nào lại mang một nửa gia sản đi đổi thành bạc rồi để ở trong nhà chứ? Bọn họ vét sạch kho nhà, rồi lại xoay xở đủ đường cũng không đủ số ngân lượng, chỉ có thể nghĩ cách khác. Triều đình không cần cửa hàng, bọn họ chỉ có thể đem cửa hàng bán đi để đổi thành bạc, nhưng phần lớn hào phú ở thôn quê Nhuận Châu đều đang tự thân khó bảo toàn, cửa hàng nhà mình còn bán không xong, lấy đâu ra bạc mà mua của người khác? Ngay lúc bọn họ đang rối bời, không biết giải quyết ra sao thì Đường thị thương hội đứng ra, giúp đám người giải quyết vấn đề khẩn cấp này. Đường thị nguyện ý mua lại cửa hàng của bọn họ, nhưng không phải dùng bạc, mà là ngân phiếu. Không ai có thể lấy ra được nhiều bạc như thế, nhưng đối với hào phú ở thôn quê Nhuận Châu, dù là bạc hay ngân phiếu thì chỉ cần quan phủ chấp nhận, cũng không khác gì nhau. Việc có thể thực hiện được những ngân phiếu này hay không là chuyện của Đường thị, không liên quan gì đến bọn họ nữa. Sau khi có tin xác nhận từ phía quan phủ, đám người sáng sớm đã đến tiền trang Đường thị để xếp hàng chờ thế chấp cửa hàng. Trong tiền trang. Một vị quản sự nhìn vị nam tử trung niên có vẻ phúc hậu đối diện, nói: "Trương viên ngoại, mấy cửa hàng này của Trương gia, không thể đáng giá đến năm trăm ngàn lượng..." Nam tử trung niên kia nói: "Không chỉ cửa hàng, cả đồ đạc trong cửa hàng, đều đưa hết cho các ngươi, sao lại không đủ năm trăm ngàn lượng?" Quản sự kia lắc đầu, nói: "Trương gia nếu cố ép giá thì không còn gì để nói." Nam tử trung niên khẽ cắn môi, nói: "Bốn trăm năm mươi ngàn lượng, không thể bớt được nữa!" "Bốn trăm ngàn!" Đường Yêu Yêu xem hết mấy tờ khế cửa hàng của Trương gia, vỗ mạnh xuống mặt bàn, nói: "Mấy cửa hàng này vị trí vốn đã không tốt, hàng hóa thì đều là đồ cũ từ năm nào, bốn trăm ngàn lượng đã là nhiều rồi, không đồng ý thì đổi người khác." Quản sự kia thấy Đường Yêu Yêu thì vội vàng cung kính cúi người, nói: "Đại tiểu thư." Sắc mặt của nam tử trung niên kia thay đổi, cửa hàng và hàng hóa nhà mình, tự hắn tất nhiên đã tính qua, nhiều nhất cũng chỉ đáng giá bốn trăm ngàn lượng, vốn định nhân lúc này kiếm thêm chút tiền, nhưng không ngờ vị nữ tử trẻ tuổi này lại có con mắt tinh tường như vậy, nhìn một cái là đã thấy được. Sắc mặt của nam tử trung niên kia lại đổi, giả bộ vẻ mặt đau khổ, nói: "Bốn trăm ngàn lượng thì bốn trăm ngàn lượng, nếu không phải đang cần gấp tiền, ta tuyệt đối không bán tống bán tháo như vậy..." Tô Mị đứng bên cạnh Đường Yêu Yêu, mỉm cười xinh đẹp với hắn, nói: "Nếu như ngươi thấy bốn trăm ngàn lượng là bán tống bán tháo, vậy ba trăm ngàn lượng thì sao?" Nam tử trung niên kia trợn tròn mắt nhìn nàng, thất thần trong giây lát, sau đó liên tục gật đầu, nói: "Được, được, cô nương đã nói ba trăm ngàn lượng thì ba trăm ngàn lượng." Quản sự kia nhìn Trương viên ngoại, hai mắt trừng lớn, như đang nhìn một người điên. Mãi đến khi đối phương đã ấn dấu tay lên khế ước, quản sự kia nhìn hắn cười khì khì rời đi, lúc quay đầu nhìn về phía Tô Mị thì không nhịn được trợn mắt há mồm. Người ta đều nói người đẹp cười một tiếng đáng ngàn vàng, cười một tiếng ngàn vàng tính là gì, hôm nay hắn được chứng kiến một tiếng cười đáng vạn vàng, cười một cái mà đã giúp Đường gia bớt đi một trăm ngàn lượng bạc, nếu như hôm nay nàng đứng ở chỗ này đàm phán với những hào phú kia, thì có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền cơ chứ! Đường Yêu Yêu tức giận liếc nhìn quản sự kia một cái, nói: "Nhìn cái gì vậy, gọi người tiếp theo!" Quản sự kia lập tức hoàn hồn, quay đầu lại nói: "Người tiếp theo!" Đường Yêu Yêu âm thầm liếc Tô Mị, trong lòng có chút không phục. Nàng đã bày rõ sự thật, gian thương kia mới tỏ vẻ đau lòng hết cỡ mà nhường năm vạn lượng, dựa vào cái gì người ta cười một tiếng, hắn lại vui vẻ hạ ngay một trăm ngàn lượng chứ? Lúc này, quản sự kia đã thương lượng giá cả xong với người tiếp theo, nói: "Cửa hàng ngọc khí của Vương gia, bao gồm ba mươi sáu kiện ngọc khí đỉnh cấp, giá trị một trăm năm mươi lăm ngàn năm trăm lượng..." "Chậm đã." Đường Yêu Yêu tiến lên một bước, nhìn người kia, mặt tươi cười, hỏi: "Ngươi thấy một trăm ngàn lượng thế nào?" Sắc mặt người kia thay đổi, nhìn Đường Yêu Yêu, hỏi: "Cô nương là đang đùa ta đấy à?" Như thể sợ vị đại tiểu thư này nổi giận, hắn nghĩ ngợi một lát, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng, nói: "Nhiều nhất thì bớt đi năm trăm lượng lẻ thôi, một trăm năm mươi lăm ngàn lượng, không thể bớt được nữa." Người khác cười một tiếng đáng một trăm ngàn lượng, còn nàng cười một tiếng chỉ đáng giá năm trăm lượng, mặt Đường Yêu Yêu đen sầm lại, một tay vỗ lên bàn, giận dữ nói: "Một trăm năm mươi lăm ngàn năm trăm lượng thì là một trăm năm mươi lăm ngàn năm trăm lượng, sao còn phải bớt chứ, nhà ngươi không thiếu năm trăm lượng đó sao, vậy thì bớt thêm đi, một trăm năm mươi ngàn lượng được rồi..." Người kia nhìn Tô Mị một chút, âm thầm nuốt từng ngụm nước miếng, cắn răng nói: "Nể mặt vị cô nương này, một trăm năm mươi ngàn lượng thì một trăm năm mươi ngàn lượng vậy." "..." Đường Yêu Yêu nắm chặt tay thành đấm, khi ngực bắt đầu phập phồng thì Tô Mị vội vàng phất phất tay, nói: "Người tiếp theo..." ... Hôm nay Đường Ninh nghe chưởng quỹ tiền trang nói, do có Tô Mị mà Đường gia đã tiết kiệm được ít nhất hàng triệu lượng bạc, đây vẫn chỉ là ngày đầu tiên, nếu như mỗi ngày nàng đều đến, ít nhất có thể giúp nhà tiết kiệm được mấy triệu lượng bạc. Đường Ninh đối với điều này không hề nghi ngờ, dung mạo của nàng vốn đã ngàn dặm mới có một, lại còn trời sinh mị cốt, hơn nữa còn tu luyện mị thuật, chỉ một cái nhíu mày hay một nụ cười đều mị hoặc vô cùng, đủ sức bẻ thẳng thành cong nam, uốn cong thành thẳng nữ, người bình thường sao chịu nổi nàng ngoảnh lại cười một tiếng? Điều kỳ lạ là, rõ ràng là bớt được bạc, mà yêu tinh Đường lại có vẻ không vui. Đường Ninh đi đến bên giường, nhìn nàng, hỏi: "Sao vậy, có ai chọc giận em sao mà không vui thế?" Đường Yêu Yêu ngồi bên giường, ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: "Có phải là ta không bằng Tô Mị chỗ nào không?" "Ai nói?" Đường Ninh không hề do dự lắc đầu, nói: "So với nàng, em cũng có sở trường." Đường Yêu Yêu nhìn nàng, mong chờ hỏi: "Sở trường gì?" Đường Ninh nghĩ một chút, nói: "Em chân dài hơn nàng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận