Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 99: Mất đi ta, chính là hắn đời này đau nhức!

Chương 99: Mất đi ta, chính là nỗi đau của hắn cả đời này!
Khu nhà ở Cảnh Phúc Viên.
Một gian phòng nhỏ hẹp tại khu dân cư cũ!
Hạ Mạt đang tuyệt vọng ôm đầu bứt tóc.
Giấy vụn vương vãi đầy đất, trên đó viết đủ thứ ca từ và giai điệu lộn xộn.
Từ sau lần gặp Ngụy Hoằng ở đài truyền hình!
Hạ Mạt trong lòng như có một cục nghẹn, trong mơ cũng nghĩ đến việc phải lật ngược ván cờ này.
Mấy ngày mấy đêm nay nàng không bước chân ra khỏi phòng nửa bước, cố gắng thông qua những ký ức vụn vặt trong mơ, viết ra một ca khúc dễ nghe, để tại cuộc thi ca sĩ của trường, có thể hát một lần làm kinh động mọi người, khiến Ngụy Hoằng hối hận đã bỏ rơi mình.
Nàng muốn cho mọi người thấy, dù không có sự giúp đỡ của Ngụy Hoằng.
Nàng vẫn có thể dựa vào bản lĩnh của mình bò lên đỉnh cao của giới giải trí.
Đáng tiếc, thực tế lúc nào cũng tàn khốc hơn mộng tưởng!
Nàng không hiểu nhạc lý cũng không biết cách sáng tác lời ca.
Dù trong mơ nhớ được vài ca khúc rời rạc, cũng chỉ là đôi ba lời, căn bản khó mà viết hoàn chỉnh thành bài.
"Tại sao lại như vậy? Rõ ràng ta đều đã hát trong mơ, lẽ ra phải viết ra được mới đúng. . ."
"Sao lại không viết ra được vậy. . ."
"Nếu không viết được bài hát hay, sao ta có thể giành vị trí quán quân trong cuộc thi hát, tát vào mặt Ngụy Hoằng, làm kinh diễm mọi người?"
"Không được, ta là người giỏi nhất, không dựa vào ai cũng có thể thành công, nhất định có thể!"
Vẻ mặt Hạ Mạt dần trở nên điên cuồng.
Nàng hết lần này đến lần khác gảy những giai điệu tình ca.
Dù kỹ thuật guitar rất tệ, nhưng cũng đã rõ một vài giai điệu.
Một ca khúc với hình thức ban đầu dường như cũng đang dần thành hình.
"Thì ra, nó tên là «Mộng Tưởng»!"
Hạ Mạt kích động dừng tay đàn.
Bắt đầu ghi chép lời ca cùng tiết tấu đại khái lên giấy trắng.
Viết được một lúc, nàng không khỏi trầm mặc.
Đôi mắt từ lúc nào đã ngấn lệ và chứa đầy hối hận.
Trong mơ, ca khúc này là do chính Ngụy Hoằng phổ nhạc, viết lời.
Nàng nhờ bài hát này mà nổi danh trong giới giải trí, từ đó bắt đầu cuộc đời huy hoàng.
Một Ngụy Hoằng tốt đẹp như vậy sao lại đánh mất rồi?
Quan hệ của nàng và hắn, sao lại trở mặt một cách khó hiểu như thế?
Hạ Mạt vắt óc suy nghĩ mãi cũng không rõ, giờ phút này trong lòng nàng đầy ấm ức, như thể một người phụ nữ bị ruồng bỏ, đầy hối hận.
"Cuộc thi hát lần này là một cơ hội, mình nhất định phải thể hiện thật tốt, cho hắn thấy mình rực rỡ cỡ nào!"
"Mất đi ta, chính là nỗi đau của hắn cả đời này. . ."
"Mạt Mạt cố lên, ngươi có thể làm được!"
Hạ Mạt không ngừng cổ vũ cho chính mình.
Nàng bắt đầu luyện tập hết lần này đến lần khác.
Trong phòng vang lên tiếng đàn còn non nớt và giọng hát hơi ngọt ngào của nàng.
...
Tập đoàn Hoằng Thịnh.
Văn phòng ở tầng cao nhất!
Ngụy Hoằng giờ phút này đang theo dõi mọi hành động của Hạ Mạt trong thời gian thực.
Mỗi lời nàng nói, mỗi lần nàng đàn, đều được truyền rõ ràng vào tai qua một con virus gián điệp trên điện thoại.
Giống như cuộc trò chuyện bình thường, không bỏ sót nửa chữ.
Trên bàn làm việc, một cuốn sổ ghi chép đầy những đoạn ghi âm nghe lén.
Sau vài ngày ngắn ngủi theo dõi, Ngụy Hoằng càng thêm chắc chắn về phán đoán của mình - Hạ Mạt, người phụ nữ này đã có được ký ức kiếp trước.
Bất quá, nàng ta hình như không phải trọng sinh mà là nằm mơ!
Mấy ngày qua, khi tự lẩm bẩm, nàng ta nhắc đến chữ "mơ" 17 lần.
Có thể thấy được tám phần nàng đã thấy hết ký ức kiếp trước trong mơ.
Mà nàng thậm chí không thể hoàn chỉnh một ca khúc, chứng tỏ những ký ức này rất mơ hồ, hoàn toàn không giống Ngụy Hoằng trùng sinh, tự mang ký ức hoàn chỉnh của kiếp trước.
Như vậy, mức độ nguy hiểm của nàng giảm đi rất nhiều.
Ngụy Hoằng tạm thời không cần lo lắng có người hiểu rõ chuyện tương lai hơn mình, cũng không cần lo lắng sẽ bị người khác hãm hại.
"Kẻ ngốc vẫn là kẻ ngốc, sẽ không vì có được một chút ký ức kiếp trước mà thay đổi được, đến cả một ca khúc còn đàn cà lăm ba láp, kiếp trước nếu không có ta giúp đỡ, loại phế vật này đến cửa giới giải trí còn không chen vào được!"
"Đời này ta ngược lại muốn xem xem, khi mất đi chỗ dựa, chỉ dựa vào khí vận ngươi có thể đi được bao xa!"
Ngụy Hoằng cười lạnh một tiếng.
Rồi trực tiếp ra lệnh theo máy riêng: "Gọi Bùi Diên Ngọc và Quý Uyển đến một chuyến."
"Vâng, Ngụy tổng!" Nữ thư ký ngoan ngoãn trả lời.
Chỉ một lát sau!
Bùi Diên Ngọc và Quý Uyển liền bước vào văn phòng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ đến văn phòng của Ngụy Hoằng, hai người đều có chút hồi hộp, ánh mắt vô thức nhìn quanh nội thất trang trí, chỉ cảm thấy nơi đây vừa sang trọng vừa mang vẻ lịch thiệp trang nhã, một bức họa tùy tiện cũng có thể là tác phẩm độc nhất vô nhị.
"Ngụy tổng, ngài tìm chúng tôi ạ?"
Hai người cung kính hỏi thăm, có vẻ hơi bối rối.
Mấy ngày vừa qua, bọn họ đã thấy được thực lực của tập đoàn Hoằng Thịnh.
Không chỉ cả tòa cao ốc đều là tài sản của tập đoàn, mà công ty con Hoằng Thịnh Giải Trí còn có cả một tầng lầu làm địa điểm làm việc, các phòng thu âm, phòng luyện nhảy gì cũng đều có, ngay cả giáo sư Học viện Âm nhạc Yến Kinh cũng có thể mời đến giảng bài.
So với các công ty giải trí lớn!
Có mấy công ty có được thực lực như thế này?
Lại có mấy tân nghệ sĩ được toàn công ty dốc toàn lực bồi dưỡng như vậy?
Cho nên cả hai đều rất hài lòng, cũng thầm cảm kích Ngụy Hoằng đã để họ nhận được sự bồi dưỡng tốt nhất.
"Mấy ngày nay biểu hiện của các người không tệ." Ngụy Hoằng mỉm cười, nói: "Giáo viên thanh nhạc và người đại diện đều phản hồi hai người các ngươi luyện tập chăm chỉ, có thiên phú xuất sắc, tin rằng một ngày nào đó các ngươi sẽ trở nên nổi bật."
"Cảm ơn Ngụy tổng đã khen ngợi." Hai người mặt lộ vẻ vui mừng, âm thầm thở phào.
Ngụy Hoằng từ ngăn bàn lấy ra hai bản nhạc phổ, đưa cho họ nói: "Đây là những ca khúc tôi đặc biệt viết riêng cho hai người, trong trận chung kết cuộc thi ca sĩ của trường bảy ngày tới, tập đoàn sẽ mua bài đăng trên toàn mạng để tạo hiệu ứng, hy vọng các ngươi nắm bắt cơ hội, một bước lên mây."
"Anh viết?"
Hai người đều sững sờ.
Chủ tịch tập đoàn hàng chục tỷ lại còn biết sáng tác nhạc?
Bọn họ vội vàng nhận lấy bản nhạc phổ, nhanh chóng ánh mắt đều lóe lên những tia sáng kỳ dị.
Trong tay Bùi Diên Ngọc là một bản nhạc rock, tên là «Bay Lượn»!
Bài hát có tiếng trống dồn dập của heavy metal, là bài hát nổi danh của một Rock n' Roll thiên vương trong nước, khi vừa ra mắt đã gây tiếng vang khắp cả nước, trở thành kỷ niệm tươi đẹp của tuổi thanh xuân của không biết bao nhiêu người.
Còn Quý Uyển trong tay là một bản tình ca «Mộng Tưởng»!
Chính là bài mà Hạ Mạt luôn đau đầu tìm cách viết lại.
Đây là một ca khúc hay do Ngụy Hoằng tự mình sáng tác, viết về nỗi lòng thầm yêu man mác của một thiếu nữ, rất thích hợp cho những cô gái có giọng hát nhẹ nhàng, truyền cảm!
Kiếp trước, vì để Hạ Mạt nắm bắt được cái tinh túy của ca khúc này, Ngụy Hoằng đã âm thầm chỉ dạy không biết bao nhiêu lần.
Mà kiếp này, hắn tin rằng Quý Uyển sẽ thể hiện tốt hơn nàng gấp trăm lần!
Đến lúc trận chung kết cuộc thi hát của trường, khi Hạ Mạt phát hiện Quý Uyển hát cùng một bài với mình, sẽ có biểu cảm gì đây? Nghĩ đến thôi cũng thấy rất chờ mong rồi!
"Trời ạ!" Bùi Diên Ngọc kinh ngạc thốt lên: "Ngụy tổng, ca khúc rock này của anh chuyên nghiệp quá vậy? Thật là đã tai quá!"
"Bài tình ca này, lời lẽ và giai điệu cũng rất chuyên nghiệp, tuyệt đối là do cao thủ viết." Quý Uyển cũng kinh ngạc nói: "Ngụy tổng, sao anh không đi làm nhà soạn nhạc?"
"Nhà soạn nhạc có thể kiếm tiền bằng việc mở công ty sao?" Ngụy Hoằng nhếch mép cười khinh một tiếng: "Ca khúc chất lượng thế này trong tay ta có hàng trăm hàng ngàn bài, bản quyền đều đã được xác nhận cả rồi, các ngươi chỉ cần cố gắng, trở thành ca vương ca hậu không thành vấn đề."
"Tê!"
Hai người lần nữa khiếp sợ không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận