Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 97: Nữ nhân này sẽ không cũng trọng sinh a?

Chương 97: Nữ nhân này chẳng lẽ cũng trọng sinh?
Ngoài cửa phòng làm việc, Ngụy Hoằng dẫn theo một nhóm người gồm bảo tiêu, trợ lý và các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn, tiến vào một cách rầm rộ, thu hút vô số ánh mắt tò mò.
Hạ Mạt thấy vậy thì ngơ ngác đứng giữa sân. Nàng nhíu mày nhìn Ngụy Hoằng, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp. Trong thực tế, hai người sớm đã trở mặt gay gắt. Những lần đối đầu trước đây, coi như gặp mặt cũng như những kẻ thù không còn gì để nói với nhau. Thế nhưng trong mơ, hắn lại ôn nhu, quan tâm, và chu đáo! Những điều đó cứ liên tục đánh thẳng vào tâm can của Hạ Mạt, khiến nàng vô cùng hoài niệm.
Giờ phút này, mộng cảnh và thực tại đan xen khiến đầu óc Hạ Mạt có chút hoảng hốt, lại thêm việc vừa bị đạo diễn Lý tát một cái trong phòng làm việc, một nỗi tủi thân chợt dâng lên, khiến nàng gần như không kìm nén nổi mà muốn nhào vào lòng đối phương nghẹn ngào khóc lớn. Trong mơ, dù nàng phải chịu bất cứ ấm ức gì, chỉ cần kể lể với Ngụy Hoằng là có thể được an ủi, bình yên. Hắn sẽ giải quyết hết thảy rắc rối và trừng phạt tất cả những kẻ dám mạo phạm tới nàng. Hôm nay Ngụy Hoằng chẳng lẽ cũng tới để che chở nàng?
"Chắc chắn là hắn biết ta tham gia cuộc thi ở đây, nên mới cố tình đến!"
"Hừ! Bây giờ thì biết mất đi ta đau khổ thế nào rồi chứ?"
"Nếu hắn chịu cúi đầu xin lỗi tử tế, thì ta cũng không phải là không thể tha thứ…" Hạ Mạt trong lòng không ngừng tự tưởng tượng. Nàng cho rằng Ngụy Hoằng chắc chắn đang đau khổ vì mất đi nàng trong thời gian này, và giờ muốn tới đây để bồi tội, dùng cách này để cứu vãn nàng. Nghĩ đến đây, lòng Hạ Mạt lại trào dâng vẻ kiêu ngạo và đắc ý. Trên mặt nàng, một cách quen thuộc, lại phủ lên biểu cảm của một nàng Tiểu Bạch Hoa quật cường.
“Anh đến đây làm gì? Anh có thể đừng suốt ngày như cao dán da chó bám lấy tôi được không? Đây là chuyện của tôi, không cần bất kỳ ai giúp đỡ cả!"
“Anh đừng tưởng mình có quyền thế là có thể can thiệp vào mọi thứ. Tôi không thèm lợi ích giành được bằng những thủ đoạn bất hợp pháp đó..." Hạ Mạt quen thói bắt đầu than vãn lớn tiếng. Nàng hận không thể biến mình thành đóa hoa nhài thuần khiết, không sợ cường quyền, không màng danh lợi, không dính một hạt bụi trần thế.
Đạo diễn Lý nghe thấy động tĩnh đi ra xem, lập tức sợ đến mặt cắt không còn giọt máu. Hắn nhanh chân tiến lên, cúi đầu khom lưng nói: "Ôi chà chà, đây chẳng phải Ngụy đổng sao? Sao ngài lại đích thân tới đây ạ?” Nói xong, hắn chợt giật mình, ánh mắt băn khoăn giữa Ngụy Hoằng và Hạ Mạt, cuối cùng khuôn mặt béo mập vì sợ mà trắng bệch ra. Đạo diễn Lý run rẩy hỏi: “Hai người, hai người quen nhau à?"
"Hừ!" Hạ Mạt ngạo kiều hừ lạnh một tiếng. Nàng đã quá quen thuộc với tình huống này rồi, trong mơ những người xung quanh mỗi khi biết quan hệ giữa nàng và Ngụy Hoằng đều tỏ ra vô cùng sợ hãi. Điều này vô tình khiến nàng trở nên kiêu ngạo, đắc ý. “Tôi không quen loại người này.” Hạ Mạt ngạo mạn khoanh tay, mượn gió bẻ măng nói: “Đạo diễn Lý, ông đừng nói linh tinh.”
“Vâng vâng vâng!” Đạo diễn Lý lau mồ hôi lạnh, vội vàng não bổ một vở kịch về chuyện đôi tình nhân giận dỗi. “Mạt Mạt à, vừa nãy thật sự xin lỗi, cô nương đại nhân đại lượng đừng so đo với tôi làm gì.” Đạo diễn Lý nhỏ giọng xin lỗi: “Nếu biết cô có quan hệ với Ngụy đổng thì dù có đánh chết tôi cũng không dám làm càn đâu ạ, cô nói giúp tôi một vài lời nhé.”
“Hừ!” Hạ Mạt lại hừ lạnh một tiếng! Nàng không đáp cũng không từ chối, nhẹ nhàng dọa đối phương sợ mất mật.
Ngụy Hoằng nhìn cảnh này, khẽ nhíu mày, giả bộ kinh ngạc nói: "Đạo diễn Lý, đây là ai vậy? Bạn của ông sao?”
“Hả?” Đạo diễn Lý và Hạ Mạt đồng thời trợn tròn mắt.
“Ngụy đổng, ngài không quen cô ta à?”
“Không quen!”
“Tốt, tốt cái con Hạ Mạt này!” Đạo diễn Lý tức giận vung tay tát một cái nữa, tiếng bạt tai giòn giã vang vọng trong hành lang, khiến nhiều người ở xa tò mò nhìn lại. "Mày không quen Ngụy đổng mà còn làm trò trước mặt ông đây hả?" Mặt đạo diễn Lý đầy vẻ chán ghét quát lớn: "Mau cút đi, xéo ngay cho khuất mắt!"
“Ông...?” Hạ Mạt ôm mặt, nước mắt lưng tròng. Sự kiêu ngạo trong lòng nàng phút chốc tan biến như bọt biển. Nàng tủi thân nhìn Ngụy Hoằng, như một người phụ nữ đáng thương bị bỏ rơi. Điều này khiến đạo diễn Lý không khỏi nghi ngờ, người này có thật là không có quan hệ gì với Ngụy Hoằng? “Ngụy... Ngụy đổng, ngài…” Đạo diễn Lý run rẩy hỏi.
“Không biết!” Ngụy Hoằng mất kiên nhẫn khoát tay: “Đuổi ra ngoài, đừng làm lỡ việc bàn bạc của chúng tôi.”
“Vâng vâng vâng, được rồi!” “Người đâu, lôi cô ta ra ngoài. Thật là, thứ a miêu a cẩu gì cũng dám giả bộ người quen trước mặt Ngụy đổng, chán sống rồi sao?" Đạo diễn Lý vừa oán trách, vừa sai nhân viên lôi Hạ Mạt đi. Trên mặt nàng vẫn còn đọng lại hai hàng nước mắt, bi thương nói với Ngụy Hoằng: “Anh quá đáng lắm, cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, vĩnh viễn không bao giờ, dù anh có đưa một vạn viên hồng ngọc, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh!"
Nói xong, nàng che mặt nức nở rời đi!
Ngụy Hoằng chợt sững người tại chỗ. Đôi mắt vô thức nheo lại, vô thức lộ ra một tia sát khí. Một vạn viên hồng ngọc? Kiếp trước Hạ Mạt rất thích hồng ngọc, Ngụy Hoằng thường xuyên mua tặng nàng. Nhưng đó là chuyện sau khi nàng vào giới giải trí khi đang học đại học, bây giờ hai người căn bản chưa từng tiếp xúc qua hồng ngọc. Sao nàng đột nhiên lại nói ra những lời đó? Nghĩ lại vẻ mặt, hành động, ánh mắt vừa rồi của nàng. Trong lòng Ngụy Hoằng dâng lên một suy đoán táo bạo – chẳng lẽ người phụ nữ này cũng trọng sinh? Chỉ có lý do này mới có thể giải thích được sự thay đổi giữa sắc mặt và lời nói của nàng vừa rồi. Nếu không thì hắn có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được lời giải thích nào khác.
"Có nên giết nàng không?"
Trong lòng Ngụy Hoằng dấy lên một ý nghĩ tàn nhẫn. Hắn không thích những yếu tố vượt quá tầm kiểm soát. Nguyên nhân chính giúp hắn có thể luôn chiếm ưu thế và không ngừng chèn ép Ngụy Thắng và những người bên cạnh từ khi trọng sinh đến giờ là nhờ sự tàn ác và trí nhớ của kiếp trước. Với khả năng tiên tri về tình hình, hắn làm gì cũng đều thuận buồm xuôi gió! Hiện tại lại đột nhiên xuất hiện một người có vẻ cũng trọng sinh giống hắn. Điều này có nghĩa ưu thế của Ngụy Hoằng có thể biến thành bất lợi. Đó là điều hắn tuyệt đối không muốn thấy. Cho nên giết nàng ngay lúc này, ngược lại trở thành một phương pháp giải quyết vấn đề đơn giản và thô bạo nhất.
"Không vội, cứ làm rõ tình hình rồi tính sau!"
Ngụy Hoằng đè xuống sát khí trong lòng, cất bước vào văn phòng. Đạo diễn Lý cúi đầu khom lưng đón tiếp, vừa pha trà vừa rót nước! Trong lúc đó, hắn cẩn thận dò hỏi: "Ngụy đổng, lần này ngài tới là có chuyện gì ạ? Có chỗ nào không vừa ý, ngài cứ nói ra, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng chỉnh sửa ạ.”
"Đạo diễn Lý, không cần khách sáo!" Ngụy Hoằng ngồi xuống ghế sofa, thản nhiên nói: "Gọi hai thí sinh Bùi Diên Ngọc và Quý Uyển đến đây một chuyến. Ngoài ra, sao chép tất cả video từ khi Hạ Mạt bắt đầu dự thi đến bây giờ, rồi đưa cho tôi một bản. Có vấn đề gì không?"
"Không vấn đề, tuyệt đối không có vấn đề, ngài đợi một lát!" Đạo diễn Lý cười tươi gật đầu đáp ứng, vội vàng đi làm theo. Lúc này, dù có ngốc đến đâu thì ông ta cũng nhận ra Ngụy Hoằng và Hạ Mạt có quen biết. Dù không biết mối quan hệ giữa hai người là gì, tốt nhất ông ta vẫn là không nên dính líu quá nhiều, tránh việc không cẩn thận đắc tội.
Còn về Bùi Diên Ngọc và Quý Uyển, họ là hai con ngựa ô xuất hiện trong cuộc thi lần này! Biểu hiện của cả hai đều rất xuất sắc, có đến tám phần là Ngụy Hoằng muốn ký hợp đồng với họ. Nghe nói tập đoàn Hoằng Thịnh đang chuẩn bị phát triển mạnh mẽ ngành công nghiệp văn hóa và giải trí. Nếu ký được hợp đồng với một công ty có thực lực như vậy, hai người này sẽ một bước lên mây đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận