Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!
Chương 59: Hi vọng các ngươi một mực như thế có cốt khí!
Chương 59: Hy vọng các ngươi một mực có cốt khí như thế!
Nửa tháng sau
Sáng sớm, trụ sở chính của tập đoàn Ngụy thị!
Mấy chục người bất chấp sự ngăn cản của thư ký, mặt mũi đầy vẻ giận dữ xông thẳng vào văn phòng tổng giám đốc, hướng về Ngụy Lâm Lang đang ngồi trên ghế ông chủ mà đập bàn gào thét.
"Ngụy tổng, chẳng lẽ cô không nên cho chúng tôi một lời giải thích sao?"
"Dựa vào cái gì mà tôi đang làm tốt ở bộ tài vụ, lại muốn điều tôi đến bộ phận nhân viên vệ sinh đi quét rác?"
"Ngụy tổng có phải cảm thấy chúng tôi làm chỗ nào không tốt không? Đột nhiên phát ra cái thông báo điều chuyển công tác này là có ý gì, mời cô giải thích một chút!"
Đám người mỗi người một câu gầm hét.
Ngụy Lâm Lang mất kiên nhẫn nhíu mày ngước mắt, lần lượt đảo qua khuôn mặt của từng người ở đây.
Trong số những người này có cả nam lẫn nữ, có trẻ có già, liên quan đến các bộ phận khác nhau, từ bộ trưởng bộ hành chính, bộ tài vụ đến quản lý, chủ quản, gần như bao gồm một phần ba số lượng cấp cao của tập đoàn Ngụy thị.
Trong khoảng thời gian này, Ngụy Gia Lương và Ngụy Lâm Lang hai cha con kiên quyết bắt đầu thanh tra toàn bộ tập đoàn.
Phàm là những người từng nhận sự giúp đỡ của Ngụy lão gia tử, đã từng được ông trọng dụng, ngày thường có quan hệ thân thiết với Ngụy Hoằng đều bị loại bỏ hết.
Trong nhất thời!
Nội bộ tập đoàn chấn động không ngừng!
Nhóm người này chính là những kẻ xui xẻo nhận được thông báo điều chuyển công tác sau đợt thanh tra sơ bộ.
"Mọi người đến phòng họp lớn bàn đi, chỗ này không chứa được nhiều người như vậy." Ngụy Lâm Lang sớm đã đoán được sẽ có cảnh này, vì vậy đứng dậy chỉnh trang lại bộ âu phục nữ hàng hiệu trên người, nhấc chân sải bước đi về phía phòng họp lớn.
Những người khác thấy thế cũng nổi giận đùng đùng đuổi theo.
Chỉ một lát sau, một đám người đã ngồi xuống trong phòng họp.
Ngụy Lâm Lang ngồi ở vị trí chủ tọa, bưng ly cà phê thư ký đưa tới nhấp một ngụm, mới mở miệng nói: "Các vị chắc hẳn đều rất phẫn nộ và không hiểu vì sao mình lại đột ngột nhận được thông báo điều chuyển công tác, đúng không?"
"Thực ra nguyên nhân rất đơn giản, đây là kế hoạch chuyển đổi trọng đại của tập đoàn trong thời gian gần đây, ban quản lý của tập đoàn chúng ta mấy năm gần đây đã lớn tuổi, rất nhiều người không chịu phát triển theo kịp trào lưu của thời đại, nhưng lại luôn chiếm giữ các vị trí quản lý cấp cao không chịu buông tay."
"Hành vi này đã cản trở nghiêm trọng con đường thăng tiến của nhân viên trẻ, đồng thời đả kích rất lớn đến lòng cầu tiến và ý chí phấn đấu của họ, đối với sự phát triển của tập đoàn là vô cùng bất lợi, vì vậy chúng tôi mới phải nhẫn nhịn làm ra sự điều chỉnh này."
"Tương lai một nhóm lớn người trẻ tuổi sẽ có thể được đề bạt, các vị chỉ có thể tạm thời lui về tuyến hai ba nghỉ ngơi, mong mọi người vì sự phát triển của tập đoàn mà bao dung một chút."
Sau một tràng dài những lời sáo rỗng kiểu quan phương!
Ngụy Lâm Lang tiếp tục ưu nhã uống cà phê, hoàn toàn không để ý đến đám người phía dưới đang như tổ ong vỡ.
"Thả cái rắm chó chết nhà cô, lão tử làm ở tập đoàn hơn hai mươi năm, một tay gây dựng lên bộ phận tiêu thụ, cô nói ta già không chịu phát triển?" Vị bộ trưởng bộ phận tiêu thụ hơn bốn mươi tuổi tức giận đến đập bàn chửi mắng.
"Bao nhiêu dự án internet của công ty đều do một tay ta dựng lên, các người sao có thể qua cầu rút ván như vậy?"
"Đúng đấy, chúng tôi những năm qua ở tập đoàn không có công lao thì cũng có khổ lao chứ?"
"Ngụy tổng, cô làm như vậy không sợ tập đoàn rơi vào khủng hoảng sao? Chúng tôi sẽ đi kiện lên cơ quan trọng tài lao động!"
Đám người ồn ào đe dọa trút giận.
Ngụy Lâm Lang đặt tách cà phê xuống, lúc này mới cong môi cười nhạo nói: "Trái Đất rời ai cũng vẫn quay, các vị sẽ không cho rằng mình đi rồi thì không ai thay thế được chứ? Những người dưới tay các người, không biết có bao nhiêu người đang mơ tưởng vị trí của các người đâu."
"Còn về chuyện kiện tụng, các vị cứ tự nhiên! Tập đoàn nuôi cả một bộ phận pháp vụ hùng hậu không phải để ăn không ngồi rồi, điều chuyển vị trí không giảm lương cũng không vi phạm pháp luật, các vị cứ tự tiện mà kiện!"
Đám người nghe vậy ai nấy đều tức giận đến nghiến răng nghiến lợi!
Mẹ nó điều chuyển vị trí không giảm lương, thực chất là chỉ không giảm lương cơ bản.
Bọn họ những người này ai ai cũng giữ chức vị cao, vốn dĩ không dựa vào lương cơ bản để sống, ngày thường tập đoàn chia hoa hồng, thưởng năng suất, thưởng doanh thu, các loại quà tặng khuyến mãi các kiểu mới là thu nhập chính.
Mà lại có đôi khi quyền lợi còn quý hơn cả tiền bạc!
Nếu như bị điều đến bộ phận vệ sinh đi quét rác, thể diện của bọn họ sẽ mất hết, đến lúc đó đối diện với đồng nghiệp chắc ngay cả mặt cũng không dám ngẩng lên, chẳng phải là muốn bị người ta cười cho chết?
"Ngụy tổng, thật sự không có chỗ nào để thương lượng sao?" Một vị bộ trưởng trung niên nhíu mày hỏi: "Việc điều chuyển vị trí toàn bộ chúng tôi nhất định sẽ tạo thành sóng gió rất lớn cho tập đoàn, ban giám đốc có thể đồng ý sao? Ngụy thiếu thì sao?"
"Điểm này không cần các người lo lắng." Ngụy Lâm Lang nhếch mép, khinh thường cười nhạo nói: "Ngụy Hoằng còn vị thành niên, đồng thời không giữ chức vụ gì trong nội bộ tập đoàn, ta biết mấy người các người là thuộc hạ trung thành của ông nội, nằm mơ cũng mong hắn nắm quyền tập đoàn, nhưng bây giờ không ai cứu được các người cả."
"Nếu như có người muốn đổi lấy vị thế, giao ra những mối quan hệ, tài nguyên, bí mật cốt lõi mình nắm giữ, ta có thể cân nhắc cho người đó phục chức, bằng không thì các người cứ chờ mà thối rữa ở bộ phận nhân viên vệ sinh đi."
"À đúng, các vị cũng có thể thử tự ý nghỉ việc, bất quá các vị đều đã cao tuổi rồi mà từ tập đoàn Ngụy thị nghỉ việc, có chắc là có ai dám nhận các người không?"
Một phen uy hiếp dụ dỗ!
Sắc mặt mọi người lại càng thêm khó coi mấy phần.
Lúc này, tất cả mọi người dù có ngốc cũng đều hiểu rõ, đây là một trận đấu bắt buộc phải chọn một phe để đứng.
Nhất định là Ngụy Gia Lương vì phòng ngừa con trai mình đoạt quyền, nên đã sớm loại trừ bọn họ những mối nguy ngầm này, cũng chẳng trách lại làm ra động tĩnh lớn đến như vậy, cái vị Ngụy đổng này đối với người nhà thật sự quá nhẫn tâm.
"Cánh tay làm sao có thể vặn lại được bắp đùi." Ngụy Lâm Lang hờ hững vuốt vuốt bộ móng tay xinh đẹp của mình, cười nhạo nói: "Ông già muốn cho Ngụy Hoằng làm người thừa kế của tập đoàn thì sao? Để lại cho hắn kế thừa một đống cổ phần lớn thì thế nào?"
"Bây giờ người làm chủ tập đoàn là ba ta, ba ta muốn cho ai nắm quyền tập đoàn thì người đó mới là người thừa kế, còn Ngụy Hoằng chỉ là một đứa nhãi ranh bị người ta ghét bỏ vứt bỏ mà thôi, các người muốn đi theo hắn thì phải trả giá đắt."
"Các vị cứ tự suy nghĩ đi, nếu như không phục thì có thể thử tìm Ngụy Hoằng hoặc Từ Mậu Cung, cậu của hắn ở ban giám đốc cũng có chút quyền lên tiếng, xem thử có thể thay đổi được ý định của ba ta hay không!"
Ngụy Lâm Lang vừa cười như không cười, vừa liếc nhìn toàn trường!
Âm thầm gây ra áp lực nặng nề cho đám người.
Chọn Ngụy Hoằng hay là Ngụy Gia Lương, đây là một bài toán khó!
Chọn thái tử gia thì đồng nghĩa với việc chỉ ăn không ngồi rồi, tương lai mờ mịt không biết phải làm sao.
Chọn Ngụy Gia Lương thì đồng nghĩa với việc phản bội, còn phải giao nộp nhân mạch tài nguyên mình nắm giữ, tương lai có bị qua cầu rút ván hay không thì chưa biết được.
Lựa chọn này quá khó khăn, đến nỗi tất cả mọi người đều ngây người tại chỗ!
Một hồi lâu sau, một nữ quản lý trung niên mới cười lạnh một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài: "Điều chuyển vị trí thì điều chuyển vị trí, bà đây vì tập đoàn phấn đấu mấy chục năm, mệt mỏi đến cả người toàn bệnh nghề nghiệp, vừa hay đến bộ phận nhân viên vệ sinh tĩnh dưỡng một chút!"
"Không tệ, điều chuyển thì sợ cái rắm, lão tử không ăn bộ này!"
"Muốn cướp đi nhân mạch cùng bí mật có một không hai của ta, mơ đẹp đấy, ta coi như là nghỉ việc cũng không thể cúi đầu."
"Chỉ là công việc thôi, dọa được ai đây!"
Những người quản lý cấp cao đều là những người có năng lực, có thủ đoạn.
Bọn họ vốn dĩ không bị bộ uy hiếp dụ dỗ này thuyết phục.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, toàn bộ đều hùng hổ rời khỏi phòng họp.
Ngụy Lâm Lang thấy thế tức giận đến mặt mày xanh mét, vớ lấy ly cà phê đập xuống đất, nhỏ giọng nói: "Tốt, tốt, tốt, hy vọng các ngươi một mực có cốt khí như vậy, thật sự cho rằng có Ngụy Hoằng làm chỗ dựa là có thể đối đầu với tập đoàn sao? Nằm mơ!!"
Nửa tháng sau
Sáng sớm, trụ sở chính của tập đoàn Ngụy thị!
Mấy chục người bất chấp sự ngăn cản của thư ký, mặt mũi đầy vẻ giận dữ xông thẳng vào văn phòng tổng giám đốc, hướng về Ngụy Lâm Lang đang ngồi trên ghế ông chủ mà đập bàn gào thét.
"Ngụy tổng, chẳng lẽ cô không nên cho chúng tôi một lời giải thích sao?"
"Dựa vào cái gì mà tôi đang làm tốt ở bộ tài vụ, lại muốn điều tôi đến bộ phận nhân viên vệ sinh đi quét rác?"
"Ngụy tổng có phải cảm thấy chúng tôi làm chỗ nào không tốt không? Đột nhiên phát ra cái thông báo điều chuyển công tác này là có ý gì, mời cô giải thích một chút!"
Đám người mỗi người một câu gầm hét.
Ngụy Lâm Lang mất kiên nhẫn nhíu mày ngước mắt, lần lượt đảo qua khuôn mặt của từng người ở đây.
Trong số những người này có cả nam lẫn nữ, có trẻ có già, liên quan đến các bộ phận khác nhau, từ bộ trưởng bộ hành chính, bộ tài vụ đến quản lý, chủ quản, gần như bao gồm một phần ba số lượng cấp cao của tập đoàn Ngụy thị.
Trong khoảng thời gian này, Ngụy Gia Lương và Ngụy Lâm Lang hai cha con kiên quyết bắt đầu thanh tra toàn bộ tập đoàn.
Phàm là những người từng nhận sự giúp đỡ của Ngụy lão gia tử, đã từng được ông trọng dụng, ngày thường có quan hệ thân thiết với Ngụy Hoằng đều bị loại bỏ hết.
Trong nhất thời!
Nội bộ tập đoàn chấn động không ngừng!
Nhóm người này chính là những kẻ xui xẻo nhận được thông báo điều chuyển công tác sau đợt thanh tra sơ bộ.
"Mọi người đến phòng họp lớn bàn đi, chỗ này không chứa được nhiều người như vậy." Ngụy Lâm Lang sớm đã đoán được sẽ có cảnh này, vì vậy đứng dậy chỉnh trang lại bộ âu phục nữ hàng hiệu trên người, nhấc chân sải bước đi về phía phòng họp lớn.
Những người khác thấy thế cũng nổi giận đùng đùng đuổi theo.
Chỉ một lát sau, một đám người đã ngồi xuống trong phòng họp.
Ngụy Lâm Lang ngồi ở vị trí chủ tọa, bưng ly cà phê thư ký đưa tới nhấp một ngụm, mới mở miệng nói: "Các vị chắc hẳn đều rất phẫn nộ và không hiểu vì sao mình lại đột ngột nhận được thông báo điều chuyển công tác, đúng không?"
"Thực ra nguyên nhân rất đơn giản, đây là kế hoạch chuyển đổi trọng đại của tập đoàn trong thời gian gần đây, ban quản lý của tập đoàn chúng ta mấy năm gần đây đã lớn tuổi, rất nhiều người không chịu phát triển theo kịp trào lưu của thời đại, nhưng lại luôn chiếm giữ các vị trí quản lý cấp cao không chịu buông tay."
"Hành vi này đã cản trở nghiêm trọng con đường thăng tiến của nhân viên trẻ, đồng thời đả kích rất lớn đến lòng cầu tiến và ý chí phấn đấu của họ, đối với sự phát triển của tập đoàn là vô cùng bất lợi, vì vậy chúng tôi mới phải nhẫn nhịn làm ra sự điều chỉnh này."
"Tương lai một nhóm lớn người trẻ tuổi sẽ có thể được đề bạt, các vị chỉ có thể tạm thời lui về tuyến hai ba nghỉ ngơi, mong mọi người vì sự phát triển của tập đoàn mà bao dung một chút."
Sau một tràng dài những lời sáo rỗng kiểu quan phương!
Ngụy Lâm Lang tiếp tục ưu nhã uống cà phê, hoàn toàn không để ý đến đám người phía dưới đang như tổ ong vỡ.
"Thả cái rắm chó chết nhà cô, lão tử làm ở tập đoàn hơn hai mươi năm, một tay gây dựng lên bộ phận tiêu thụ, cô nói ta già không chịu phát triển?" Vị bộ trưởng bộ phận tiêu thụ hơn bốn mươi tuổi tức giận đến đập bàn chửi mắng.
"Bao nhiêu dự án internet của công ty đều do một tay ta dựng lên, các người sao có thể qua cầu rút ván như vậy?"
"Đúng đấy, chúng tôi những năm qua ở tập đoàn không có công lao thì cũng có khổ lao chứ?"
"Ngụy tổng, cô làm như vậy không sợ tập đoàn rơi vào khủng hoảng sao? Chúng tôi sẽ đi kiện lên cơ quan trọng tài lao động!"
Đám người ồn ào đe dọa trút giận.
Ngụy Lâm Lang đặt tách cà phê xuống, lúc này mới cong môi cười nhạo nói: "Trái Đất rời ai cũng vẫn quay, các vị sẽ không cho rằng mình đi rồi thì không ai thay thế được chứ? Những người dưới tay các người, không biết có bao nhiêu người đang mơ tưởng vị trí của các người đâu."
"Còn về chuyện kiện tụng, các vị cứ tự nhiên! Tập đoàn nuôi cả một bộ phận pháp vụ hùng hậu không phải để ăn không ngồi rồi, điều chuyển vị trí không giảm lương cũng không vi phạm pháp luật, các vị cứ tự tiện mà kiện!"
Đám người nghe vậy ai nấy đều tức giận đến nghiến răng nghiến lợi!
Mẹ nó điều chuyển vị trí không giảm lương, thực chất là chỉ không giảm lương cơ bản.
Bọn họ những người này ai ai cũng giữ chức vị cao, vốn dĩ không dựa vào lương cơ bản để sống, ngày thường tập đoàn chia hoa hồng, thưởng năng suất, thưởng doanh thu, các loại quà tặng khuyến mãi các kiểu mới là thu nhập chính.
Mà lại có đôi khi quyền lợi còn quý hơn cả tiền bạc!
Nếu như bị điều đến bộ phận vệ sinh đi quét rác, thể diện của bọn họ sẽ mất hết, đến lúc đó đối diện với đồng nghiệp chắc ngay cả mặt cũng không dám ngẩng lên, chẳng phải là muốn bị người ta cười cho chết?
"Ngụy tổng, thật sự không có chỗ nào để thương lượng sao?" Một vị bộ trưởng trung niên nhíu mày hỏi: "Việc điều chuyển vị trí toàn bộ chúng tôi nhất định sẽ tạo thành sóng gió rất lớn cho tập đoàn, ban giám đốc có thể đồng ý sao? Ngụy thiếu thì sao?"
"Điểm này không cần các người lo lắng." Ngụy Lâm Lang nhếch mép, khinh thường cười nhạo nói: "Ngụy Hoằng còn vị thành niên, đồng thời không giữ chức vụ gì trong nội bộ tập đoàn, ta biết mấy người các người là thuộc hạ trung thành của ông nội, nằm mơ cũng mong hắn nắm quyền tập đoàn, nhưng bây giờ không ai cứu được các người cả."
"Nếu như có người muốn đổi lấy vị thế, giao ra những mối quan hệ, tài nguyên, bí mật cốt lõi mình nắm giữ, ta có thể cân nhắc cho người đó phục chức, bằng không thì các người cứ chờ mà thối rữa ở bộ phận nhân viên vệ sinh đi."
"À đúng, các vị cũng có thể thử tự ý nghỉ việc, bất quá các vị đều đã cao tuổi rồi mà từ tập đoàn Ngụy thị nghỉ việc, có chắc là có ai dám nhận các người không?"
Một phen uy hiếp dụ dỗ!
Sắc mặt mọi người lại càng thêm khó coi mấy phần.
Lúc này, tất cả mọi người dù có ngốc cũng đều hiểu rõ, đây là một trận đấu bắt buộc phải chọn một phe để đứng.
Nhất định là Ngụy Gia Lương vì phòng ngừa con trai mình đoạt quyền, nên đã sớm loại trừ bọn họ những mối nguy ngầm này, cũng chẳng trách lại làm ra động tĩnh lớn đến như vậy, cái vị Ngụy đổng này đối với người nhà thật sự quá nhẫn tâm.
"Cánh tay làm sao có thể vặn lại được bắp đùi." Ngụy Lâm Lang hờ hững vuốt vuốt bộ móng tay xinh đẹp của mình, cười nhạo nói: "Ông già muốn cho Ngụy Hoằng làm người thừa kế của tập đoàn thì sao? Để lại cho hắn kế thừa một đống cổ phần lớn thì thế nào?"
"Bây giờ người làm chủ tập đoàn là ba ta, ba ta muốn cho ai nắm quyền tập đoàn thì người đó mới là người thừa kế, còn Ngụy Hoằng chỉ là một đứa nhãi ranh bị người ta ghét bỏ vứt bỏ mà thôi, các người muốn đi theo hắn thì phải trả giá đắt."
"Các vị cứ tự suy nghĩ đi, nếu như không phục thì có thể thử tìm Ngụy Hoằng hoặc Từ Mậu Cung, cậu của hắn ở ban giám đốc cũng có chút quyền lên tiếng, xem thử có thể thay đổi được ý định của ba ta hay không!"
Ngụy Lâm Lang vừa cười như không cười, vừa liếc nhìn toàn trường!
Âm thầm gây ra áp lực nặng nề cho đám người.
Chọn Ngụy Hoằng hay là Ngụy Gia Lương, đây là một bài toán khó!
Chọn thái tử gia thì đồng nghĩa với việc chỉ ăn không ngồi rồi, tương lai mờ mịt không biết phải làm sao.
Chọn Ngụy Gia Lương thì đồng nghĩa với việc phản bội, còn phải giao nộp nhân mạch tài nguyên mình nắm giữ, tương lai có bị qua cầu rút ván hay không thì chưa biết được.
Lựa chọn này quá khó khăn, đến nỗi tất cả mọi người đều ngây người tại chỗ!
Một hồi lâu sau, một nữ quản lý trung niên mới cười lạnh một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài: "Điều chuyển vị trí thì điều chuyển vị trí, bà đây vì tập đoàn phấn đấu mấy chục năm, mệt mỏi đến cả người toàn bệnh nghề nghiệp, vừa hay đến bộ phận nhân viên vệ sinh tĩnh dưỡng một chút!"
"Không tệ, điều chuyển thì sợ cái rắm, lão tử không ăn bộ này!"
"Muốn cướp đi nhân mạch cùng bí mật có một không hai của ta, mơ đẹp đấy, ta coi như là nghỉ việc cũng không thể cúi đầu."
"Chỉ là công việc thôi, dọa được ai đây!"
Những người quản lý cấp cao đều là những người có năng lực, có thủ đoạn.
Bọn họ vốn dĩ không bị bộ uy hiếp dụ dỗ này thuyết phục.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, toàn bộ đều hùng hổ rời khỏi phòng họp.
Ngụy Lâm Lang thấy thế tức giận đến mặt mày xanh mét, vớ lấy ly cà phê đập xuống đất, nhỏ giọng nói: "Tốt, tốt, tốt, hy vọng các ngươi một mực có cốt khí như vậy, thật sự cho rằng có Ngụy Hoằng làm chỗ dựa là có thể đối đầu với tập đoàn sao? Nằm mơ!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận