Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!
Chương 316: Ta người cũng là ngươi muốn động liền có thể động?
"Chương 316: Người của ta cũng là ngươi muốn động liền có thể động?" "Bốp!" Một tiếng tát giòn tan vang lên, khiến cả sảnh yến tiệc im phăng phắc! Tất cả tân khách đều hướng theo âm thanh nhìn qua, chỉ thấy Nhiếp Như Phương mặt mày xanh mét, toàn thân run rẩy, giơ cao bàn tay, trước mặt rõ ràng là Triệu Tiểu Mạn đang bị đánh đến choáng váng! "Chuyện gì xảy ra? Nhiếp tổng sao lại đánh Mạn Mạn?" "Nghe nói quan hệ mẹ con hai người các nàng vẫn luôn không tốt lắm, có lẽ là trở mặt rồi chăng?" "Ai mà biết được, suỵt! Nói nhỏ thôi!" Ở đây đều là những người lọc lõi! Tự nhiên hiểu rõ lúc này không nên xông lên chọc giận người khác! Vì vậy, mọi người nhao nhao giả vờ như không thấy cuộc náo kịch này, cách xa mấy bước. Nhưng thực ra ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía nơi này, trong mắt đều lộ ra một tia hiếu kỳ và ngạc nhiên. Ngụy Hoằng mấy người cũng tại chỗ ngây ra hồi lâu! Không ai ngờ rằng Liễu Miên Miên chỉ tùy ý nói vài câu, Nhiếp Như Phương liền trút giận lên người con gái duy nhất của mình, lại còn trước mặt mọi người giáng một cái tát, tốc độ nhanh đến nỗi không ai kịp phản ứng. "Đủ rồi!" Hoàng Phủ Thanh Âm lạnh lùng đứng dậy, một tay kéo Triệu Tiểu Mạn ra sau lưng bảo vệ, phẫn nộ quát: "Ngươi làm mẹ kiểu gì vậy? Không hiểu đầu đuôi liền cho con gái mình một bạt tai, còn ra dáng con người sao?" "Ta dạy dỗ con gái mình thế nào không đến lượt ngươi xen vào!" Nhiếp Như Phương vẫn còn tức giận, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Triệu Tiểu Mạn ta không ngờ ngươi lại là loại người này, ngươi biết rõ Miên Miên thích diễn kịch và ca hát nhất, tại sao từ nhỏ đến lớn cái gì ngươi cũng muốn giành của nàng? Chẳng lẽ phải chèn ép nàng ngươi mới vui lòng sao?" "Ha ha!" Triệu Tiểu Mạn hốc mắt rưng rưng, hai tay nắm chặt thành quyền! Toàn thân run rẩy nhưng lại nửa ngày không nói được một lời, rõ ràng đã đau lòng đến mức không còn sức để giải thích! Và nỗi đau này chỉ có Ngụy Hoằng có thể cảm thông, bởi vì đã từng hắn cũng bị Ngụy Thắng tùy tiện vu khống vài câu, người thân liền không phân phải trái bắt đầu chỉ trích động thủ, lúc đầu hắn sẽ còn phản bác, nhưng dần dần chỉ thấy mệt mỏi đến không muốn nói. "Nhiếp nữ sĩ, nhắc nhở ngươi một câu!" Ngụy Hoằng phủi bụi, mặt lạnh tanh mở miệng: "Ta không thích Liễu tiểu thư là ý nguyện của bản thân ta, không liên quan đến người khác, Tiểu Mạn từ đầu đến cuối vẫn ngồi yên một bên không nói gì, chỉ vài ba câu của người khác mà ngươi đã bị mê hoặc đến độ động thủ đánh con gái ruột, loại trí thông minh này cũng xứng nắm quyền một tập đoàn lớn sao?" "Hừ!" Nhiếp Như Phương cũng có chút hối hận, bất quá vẫn cứng cổ mạnh miệng nói: "Nó từ nhỏ đã quen khi dễ Miên Miên, ai biết có phải hay không sau lưng giở trò gì, hôm nay chỉ là cho nó một chút giáo huấn, ta dạy dỗ con gái mình thì mắc mớ gì tới ngươi?" "Người của ta cũng là ngươi muốn động là động được sao?" Ngụy Hoằng giọng nói lạnh lẽo, trong mắt lộ ra hàn quang, ánh mắt đối nhau, sát khí âm u khiến ngay cả nàng ta ở địa vị cao cũng có chút khó mà chịu nổi. "Ngươi muốn làm gì?" Nhiếp Như Phương cười nhạo một tiếng, không chịu yếu thế nói: "Con gái của ta muốn đánh thì đánh, Ngụy đổng đừng cho rằng mình tài giỏi, ngay cả chuyện riêng của nhà chúng ta cũng xen vào được sao?" Ngụy Hoằng đập bàn đứng dậy, từng bước ép sát nói: "Triệu Tiểu Mạn là nhân viên cốt cán của Hoằng Thịnh tập đoàn ta, ta thân là ông chủ có nghĩa vụ và trách nhiệm bảo vệ cô ấy, ngươi nghĩ rằng nhân viên Hoằng Thịnh chúng ta ai muốn đánh là có thể đánh sao?" "Không chỉ có thế, nàng còn là con cháu nhà họ Triệu, ngươi bất quá chỉ là kẻ mang họ khác thôi! Không có người con gái này, ngươi một quả phụ ngay cả thế lực của Triệu gia cũng không nhờ vả được, hiện tại bưng bát cơm ăn rồi lại trở mặt mắng mẹ, ngươi không thấy xấu hổ sao?" Nhiếp Như Phương bị tức đến đỏ bừng mặt! Ngập ngừng muốn phản bác thế nào cũng không mở nổi miệng! Ngụy Hoằng cái miệng này nổi tiếng là độc địa, người ngoài đều nghĩ rằng Nhiếp Như Phương là người của Triệu gia, được Triệu gia tín nhiệm mới được nắm quyền Hoa Tín tập đoàn, nhưng trên thực tế nàng có phải vậy không? Không! Nàng không phải! Không có Triệu Tiểu Mạn, con gái này, nàng một quả phụ chồng chết ai thèm nhìn? Triệu gia làm sao có thể xem nàng là người nhà mà đối đãi? Nhiếp Như Phương thật ra còn rõ điểm này hơn bất cứ ai, những năm nay nàng ra sức làm việc, thể hiện năng lực của mình, chẳng phải chỉ muốn thoát khỏi những lời đồn đại nhảm nhí này sao? Nàng ghét con gái mình, chẳng phải vô tình mâu thuẫn tất cả những điều này sao? Những lời này như dao nhọn đâm thẳng vào nội tâm nàng, trực tiếp đào lên những mặt tối tăm nhất trong lòng Nhiếp Như Phương mà nàng không muốn thấy, khiến nàng xấu hổ không chịu nổi như muốn thổ huyết! "Còn có ngươi!" Ánh mắt lạnh lẽo của Ngụy Hoằng chuyển sang Liễu Miên Miên, cười lạnh nói: "Triệu Tiểu Mạn hết lần này đến lần khác nhường nhịn, để tránh mặt ngươi thậm chí đã chuyển ra ngoài sống, nhưng ngươi vẫn không chịu buông tha, cứ hết lần này đến lần khác chạy đến xúi giục Nhiếp Như Phương ngốc nghếch này đối phó nàng, làm người có phải quá tiện không vậy?" "Ngụy tiên sinh, ngươi, ngươi đang nói gì vậy?" Liễu Miên Miên co rúm người lại sau lưng Nhiếp Như Phương, rụt rè nói: "Miên Miên không biết ngươi đang nói cái gì, ta và biểu tỷ vẫn luôn yêu thương nhau!" "Còn giả bộ đúng không?" Ngụy Hoằng không kiên nhẫn nói nhảm với cô ta, cười lạnh nói: "Thật cho rằng giả vờ làm Bạch Liên Hoa xúi giục người khác ra tay mà không phải trả giá đắt sao? Nhiếp Như Phương là mẹ ruột của Triệu Tiểu Mạn, ta nể mặt bà ta nên không động đến, còn ngươi thì sao?" "Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Nhiếp Như Phương sắc mặt khó coi nhỏ giọng kêu lên! Liễu Miên Miên cũng bị dọa đến mặt xám ngoét! Bởi vì Ngụy Hoằng chỉ tùy ý phất tay, lập tức có hai nữ bảo tiêu đi ra. Một trái một phải hung dữ kiềm chế cô ta, mạnh mẽ kéo cô ta ra. Nhiếp Như Phương lập tức tức giận: "Ngươi muốn làm gì? Buông Miên Miên ra!" Liễu Miên Miên thì sợ đến mặt cắt không còn giọt máu: "Ô ô ô, dì ơi cứu con, cứu con với!" Động tĩnh lớn lại lần nữa thu hút sự chú ý của mọi người! Lúc này mọi người cũng không thể coi như không thấy, nhao nhao từ các nơi trong sảnh yến tiệc bưng ly rượu lại xem. "Chuyện gì vậy? Nhiếp tổng với ai xảy ra xung đột vậy?" "A? Đây là Ngụy Hoằng? Ghê vậy, ngay ở Triệu gia mà cũng dám động thủ, đúng là gan trời rồi!" "Hai người bọn họ sao lại xung đột nhỉ? Kỳ lạ?" Đám người nghị luận ầm ĩ! Có mấy công tử bột gan dạ còn lớn tiếng quát: "Làm gì vậy? Buông tay ra, ai cho các ngươi động đến Miên Miên?" "Ha ha!" Ngụy Hoằng đưa tay hút một hơi thuốc xì gà hung ác, mới lạnh lùng nói: "Tát mười cái!" "Ngươi dám!" Nhiếp Như Phương giận dữ hét lên! Mấy công tử bột cũng giận đến đổi sắc mặt, vừa định xông lên ngăn cản lại bị La Khôn dẫn theo bảo tiêu chặn lại, hai bên ngầm hình thành thế đối đầu! "Ô ô ô!" Liễu Miên Miên đáng thương co rúm lại khóc: "Ngụy tiên sinh, van cầu ngươi đừng đánh ta, Miên Miên sợ đau, không muốn, ngươi coi như vì biểu tỷ hả giận cũng không thể như vậy chứ, Miên Miên về sau tránh mặt biểu tỷ còn không được sao?" Trong nháy mắt! Tất cả ánh mắt của mọi người đều thay đổi. Vô tình tự não bổ ra một màn kịch Ngụy Hoằng ức hiếp kẻ yếu. "Dừng tay, hôm nay là sinh nhật ông cụ nhà ta, ai cho các ngươi gây chuyện ở đây?" Một thanh niên nhà họ Triệu đứng dậy, mặt đầy vẻ đau lòng lại phẫn nộ quát lớn: "Triệu Tiểu Mạn, Miên Miên là em họ của ngươi, ngươi ức hiếp cô ấy làm gì?" "Đúng đó, một cô bé đáng yêu như vậy cũng ức hiếp, Tiểu Mạn những năm nay đúng là quá vô pháp vô thiên rồi!" "Haizz! Quen rồi, từ sau khi ba nó mất thì trên dưới nhà họ Triệu ai cũng quen như vậy rồi!" "Cậu Ngụy kia cũng thật là trẻ tuổi nóng nảy, sinh nhật lão gia tử cũng dám náo loạn, đúng là ăn gan hùm mật báo, Triệu gia có thể buông tha cho hắn mới là lạ!" "Thôi đi! Hù dọa thôi, hắn dám động vào thử xem, Nhiếp tổng thương cháu gái này còn hơn con mắt, hắn không muốn sống nữa chắc!" Đám người mỗi người một câu! Ai cũng không tin Ngụy Hoằng dám động thủ ở nơi này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận