Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 321: Mẹ nó, sẽ không như thế tà môn a?

Đêm xuống, yến tiệc mừng thọ nhà họ Triệu kết thúc! Sau một ngày vui chơi, khách khứa ai nấy đều vui vẻ ra về! Ngụy Hoằng cũng được đám bảo tiêu vây quanh, lên xe rời đi. Nhìn bóng lưng hắn khuất dần, sắc mặt những người nhà họ Triệu như Triệu lão gia tử đều lộ vẻ khó hiểu.
“Mấy người nói xem có phải Ngụy Hoằng cố ý dọa chúng ta không?” Triệu Khánh Bắc lẩm bẩm một câu.
Triệu lão gia tử tức giận liếc hắn, cười lạnh nói: “Người ta tuổi còn nhỏ đã làm nên chuyện lớn, khuấy đảo phong vân trong các thế lực lớn, ngay cả Nhan gia cũng không sợ! Ăn no rửng mỡ đi trêu chọc các ngươi sao?”
“Gã này ranh ma lắm, nếu sinh sớm hơn mấy chục năm, bây giờ mấy đại thế gia đều phải nghe theo hắn răm rắp, hắn làm chuyện gì đều không phải không có mục đích, tự các ngươi cẩn thận chút đi!”
Mấy người Triệu Khánh Bắc liên tục gật đầu, sắc mặt ai nấy đều có vẻ nặng nề!
Đúng lúc này, điện thoại của nữ tử váy dài đúng lúc vang lên, nàng liếc nhìn màn hình rồi lộ vẻ cổ quái, vô ý thức nhấn nút nghe, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ ngọt ngào: "Đồng Đồng, xong việc chưa? Đi uống rượu nha!"
“Không được, hôm nay lão gia tử đại thọ mệt muốn chết rồi, mấy hôm nữa đi!” Nữ tử váy dài nhã nhặn từ chối.
"À, vậy hả!" Giọng nữ ngọt ngào ra vẻ thất vọng nói: "Vậy hai ngày nữa chúng ta đi Singapore chơi đi, lần trước đi Thái Lan cậu đã cho tớ leo cây rồi, bây giờ lại thế, chẳng lẽ không chịu đồng ý hả? Cậu còn xem tớ là bạn tốt không?"
"Tê!"
Đám người Triệu Khánh Bắc kinh hãi trừng mắt, nhao nhao hít sâu một hơi! Quá dữ, lại có bạn thân hẹn đi nước ngoài chơi kìa!
"Bây giờ không có thời gian, để sau hãy nói!" Nữ tử váy dài qua loa vài tiếng rồi cúp máy, sắc mặt cũng hết sức khó coi.
Triệu Khánh Bắc cười ngượng nghịu đề nghị: “Thật là có người hẹn cậu đi nước ngoài chơi hả? Bất quá chuyện này cũng phổ biến thôi mà, hay là Đồng Đồng cứ nhận lời đi, cho bọn này đi thử xem sao? Dù sao cũng đâu có c·hết người!”
"Cút mẹ mày đi!" Nữ tử váy dài tức giận đến phát cáu: "Sao không để mày đi thử đi, dù không c·hết người thì tao cũng không muốn bị người ta giày vò đến c·hết, quân tử không đứng dưới tường sắp đổ không hiểu hả? Cái con tiểu t·i·ệ·n nhân kia lần trước đã muốn hẹn tao đi Thái Lan rồi, tám phần là có vấn đề!”
"Thật sự là vậy sao, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Mẹ nó, chẳng phải là nói rõ Liễu Miên Miên thật sự là ôn thần sao? Vậy chúng ta phải tránh xa nàng một chút!"
“Đúng đúng đúng, thà tin là có còn hơn không!”
Mấy người nhao nhao xúm vào lẩm bẩm!
Mập lùn thanh niên Triệu Thành Thụy lại ngập ngừng nói: "Tôi thấy Miên Miên rất tốt, người hiền lành lại ôn nhu hiểu chuyện, chắc không đến nỗi là ôn thần đâu, chúng ta đừng vội kết luận như vậy chứ!"
"Cũng đúng, lỡ oan cho nàng thì ngại chết đi được!"
"Ngụy Hoằng không phải nói trong thời gian ngắn chúng ta không c·hết được sao? Thôi thì cứ đi bước nào tính bước đó đi, tránh được nguy cơ nào thì hay cái đó!”
Mấy người thuận miệng phụ họa!
Triệu Thành Thụy càng nghĩ càng thấy có lý, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Liễu Miên Miên thanh tú thoát tục, vẻ kiều diễm động lòng người, tiểu mỹ nữ dịu dàng đáng yêu như vậy mà biết mình bị vu khống thành ôn thần, không biết sẽ tủi thân đến mức nào!
“Hừ! Ta không tin!”
Triệu Thành Thụy trong lòng hừ lạnh một tiếng!
Sau khi cáo biệt mọi người, hắn lái chiếc Ferrari màu đỏ sẫm về hướng nội thành, tối nay hắn còn có vô số cuộc vui về đêm đang chờ, chẳng hơi sức đâu mà lãng phí ở đây.
Nhưng xe vừa chạy ra khỏi trang viên!
Trên trời đã bắt đầu mưa tí tách!
Khu biệt thự này nằm ở giữa sườn núi, đi xuống phải qua một đoạn đường vòng quanh núi, nước mưa rào rào hắt lên kính chắn gió, tầm nhìn bị ảnh hưởng không nhỏ.
Triệu Thành Thụy là kẻ thích tìm k·i·ế·m kích t·h·í·c·h! Trước đây đua xe, uống rượu, đ·á·n·h nhau, không nơi nào là không chơi! Nhưng hôm nay nghe lời Ngụy Hoằng, lại vừa hay gặp phải trời mưa, không hiểu sao hắn cũng có chút r·u·n rẩy: "Mẹ nó, sẽ không đến mức xui xẻo vậy chứ?"
Nghĩ đến đây! Triệu Thành Thụy không tự chủ được giảm tốc độ xe!
“Không có chuyện gì, sợ cái gì chứ, tao lái xe đua hồi nó còn chưa mọc đủ lông!''
“Con đường quanh núi này cũng chỉ có mấy khúc cua, nhắm mắt tao cũng có thể lái được, còn có thể bị hắn hù dọa sao?”
Triệu Thành Thụy hùng hổ tự an ủi! Kết quả đến khúc cua, lốp xe đột nhiên trượt, thân xe bất chợt lao về phía ven đường!
“Ngọa tào!”
Triệu Thành Thụy lập tức bị dọa đến tê cả da đầu! Hắn vốn đã ở trong trạng thái tinh thần căng thẳng cao độ, thêm vào đó xe thể thao có hệ thống phanh cực tốt, bản thân lại có kỹ năng lái xe không tồi, cho nên dù gặp tình huống bất ngờ cũng nhanh chóng đưa ra đối sách hợp lý! Thu chân ga! Đạp phanh! Đánh lái ngược chiều! Các phản ứng liên tiếp nhanh như điện chớp được thực hiện một cách vô thức, cuối cùng chiếc xe dừng lại an toàn ở khu vực mép ngoài đường rẽ, chỉ chênh lệch một chút nữa thôi là trượt xuống vách núi đen ngòm bên dưới rồi, chuyện đó làm hắn sợ toát mồ hôi lạnh!
"Thảo thảo thảo!"
Triệu Thành Thụy giận dữ vỗ mạnh mấy cái vào tay lái! Vẫn cảm thấy chưa đủ hả giận, hắn xuống xe đạp mấy cái vào lốp rồi mới từ từ bình tĩnh lại. Vừa rồi hắn đúng là đã sợ hết hồn, thật sự sợ mình sẽ trượt xuống vách núi không rõ lý do. Tuy chỗ này không cao, nhưng mấy chục mét vách núi cũng đủ để hắn “uống” một trận, ai biết có sống nổi không?
"Tà môn thật, không lẽ hắn nói trúng rồi? Chẳng lẽ Liễu Miên Miên thật sự là ôn thần?" Triệu Thành Thụy rùng mình, cảm thấy da đầu tê rần!
Khi hắn chú ý quan sát nguyên nhân lốp xe bị trượt thì bỗng p·h·át hiện! Đoạn đường vào khúc cua vừa rồi có ai đó làm rơi một vũng dầu, dầu dính vào lốp xe, vừa hay hắn đánh lái nên mới xảy ra trượt!
"Thôi thôi! Chỉ là ngoài ý muốn thôi, ông đây cái gì chưa từng thấy? Loại chuyện nhỏ này mà cũng muốn dọa được tao sao? Không phải là tao vẫn ổn đó sao?"
"Miên Miên là một cô gái lương thiện, đáng yêu như vậy, ta không thể vì một chuyện cỏn con thế này mà nghi ngờ nàng là ôn thần, nếu vì thế mà xa lánh nàng, Miên Miên sẽ đau lòng lắm!"
Triệu Thành Thụy liều m·ạ·n·g tự an ủi! Nghĩ rằng chỉ cần cẩn thận một chút, chuyện ngoài ý muốn như thế cũng không xảy ra thường xuyên, cùng lắm thì sau này hắn không tự lái xe nữa mà thuê tài xế vậy!
Nhưng vừa mở cửa xe, ngồi lại vào ghế lái để chuẩn bị rời đi, một luồng đèn xe từ bên kia đường rẽ chiếu tới!
“Ngọa tào!” Triệu Thành Thụy lập tức bị dọa đến liều m·ạ·n·g bấm còi! Xe hắn vừa hay dừng ở mép ngoài chỗ cua, một khi có xe khác chen vào, chỉ cần hơi va chạm cũng có thể bị đâm xuống núi, bây giờ có muốn khởi động xe chạy trốn cũng không kịp nữa rồi! Hắn chỉ mong đối phương nghe thấy tiếng còi mà giảm tốc độ lại! Đáng tiếc, tiếng mưa đêm quá lớn, tiếng còi cũng không thể đánh thức người ta!
Chỉ một lát, một chiếc Bentley màu đen lao tới! Xe chạy không nhanh lắm, nhưng do đêm mưa tầm nhìn kém, hoặc do đường trơn vì dầu loang, xe đó cũng bị trượt bánh! Đến khi người lái Bentley nhìn thấy Triệu Thành Thụy thì đã giật mình đạp phanh gấp! Xe dừng ngay giữa lúc sắp va vào nhau, chiếc Ferrari lập tức bị hất xuống vách núi, chiếc xe lộn nhào giữa không trung. Triệu Thành Thụy chỉ kịp trợn mắt mắng một tiếng: "Thảo!"
"Ầm ầm!" Một tiếng sét vang lên, chiếc Ferrari cuồn cuộn rơi xuống vách núi. Chiếc xe va đập mạnh mẽ vào các cành cây, cuối cùng mắc kẹt ở chạc của một cây đại thụ. May mắn xe không phát nổ, còn Triệu Thành Thụy thì đầy mặt m·á·u, hôn mê bất tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận