Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 383: Ngàn dặm con đê, bị hủy bởi tổ kiến!

"Ngươi nói là, Tần Tư Niên mang theo Trình Hạo đến uy hiếp, thị uy? Hắn không có bệnh à!" Triệu Tiểu Mạn làm xong công việc trở lại văn phòng chủ tịch, nghe nói những chuyện vừa xảy ra, không khỏi tức giận đến đỏ mặt. Hiển nhiên, nàng cũng biết tên tuổi của Trình Hạo! Gã này trong giới hacker có thể nói là một nhân vật lão làng nổi tiếng, tuy chưa chắc là hacker số một trong nước, nhưng thực lực tuyệt đối không thể nghi ngờ. Mà lại, Tần gia không chỉ có một mình Trình Hạo! Nếu Tần Tư Niên tập hợp một đám hacker cố tình nhắm vào công ty khoa học kỹ thuật Hoằng Thịnh, đến lúc đó ngày nào cũng bận đối phó với công kích của địch nhân, còn làm sao mở rộng phần mềm mới? Địch ở trong tối, mình ở ngoài sáng! Người ta muốn tấn công lúc nào thì tấn công lúc đó. Cho dù nửa đêm bất ngờ tập kích, nhóm lập trình viên của công ty internet cũng phải bật dậy ứng chiến, cứ thế mãi thì chịu sao thấu? "Phiền phức!" Triệu Tiểu Mạn nhăn mày trốn tránh bước chân, lo lắng nói: "Trình Hạo rất phiền phức, dưới tay hắn có một tiểu đội hacker, từng khiến cho mấy trăm xí nghiệp ở Âu Mỹ tổn thất nặng nề, nếu một hai lần chính diện cứng rắn thì ta cũng không sợ, nhưng nếu năm này tháng nọ thì sao?" "Ha ha!" Ngụy Hoằng cong môi cười, trong lòng cũng âm thầm cảnh giác. Hắn đương nhiên biết Trình Hạo uy hiếp lớn đến mức nào, nếu không thì Tần Tư Niên đã không ngông cuồng như thế, phảng phất có át chủ bài, dám trước mặt hắn đưa ra nhiều yêu cầu quá đáng như vậy. Nhưng dù thế nào đi nữa hắn cũng không thể đồng ý với cái hiệp ước nhục nước mất chủ quyền như vậy. Hắn muốn chiến, vậy thì cứ chiến thôi! "Có cơ hội hòa giải không?" Triệu Tiểu Mạn khẽ cắn môi hỏi dò. "Không có!" Ngụy Hoằng lắc đầu, nói ra: "Hắn đưa ra ba điều kiện, thứ nhất, tổ chức một buổi yến tiệc mời các quyền quý đến, trước mặt mọi người phải bồi tội xin lỗi hắn và Liễu Miên Miên!" "Thứ hai, phải cho công ty khoa học kỹ thuật Hoằng Thịnh 20% cổ phần! Thứ ba, Hoằng Thịnh giải trí từ nay về sau phải toàn lực nâng đỡ Liễu Miên Miên!" Lời này vừa thốt ra! Triệu Tiểu Mạn cũng im lặng. Điều kiện của Tần Tư Niên xác thực quá đáng, đừng nói là ba cái, ngay cả một trong số đó Ngụy Hoằng cũng không thể chấp nhận. "Vậy cũng chỉ có thể nghênh chiến!" Triệu Tiểu Mạn đau đầu không thôi, trên mặt nàng hiện lên một tia kiên định, cắn răng nói: "Cùng lắm thì ta đem tiền tiêu vặt của mình ném hết ra ngoài, rồi tìm người kéo quan hệ, tìm thêm vài cao thủ đến giữ thể diện, ta không tin không đánh lại bọn họ." Ngụy Hoằng không nhịn được cười lắc đầu. Triệu Tiểu Mạn lập tức bất mãn chống nạnh, nũng nịu nói: "Ngươi cười cái gì hả? Ta cũng là vì an toàn của tập đoàn mà nghĩ, chẳng lẽ ngươi không biết một cao thủ hacker có thể gây ra nguy hại lớn thế nào đối với doanh nghiệp internet sao?" "Biết thì sao, chẳng lẽ chúng ta thật sự đấu với bọn họ đến cùng?" Ngụy Hoằng dở khóc dở cười hỏi lại. Triệu Tiểu Mạn trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu. Đấu đến cùng là không thực tế, cuộc chiến công phòng giữa các hacker không hề đổ máu, cho dù đối phương thất bại ngàn vạn lần, cũng có thể một mực kiềm chế lại một lượng lớn nhân lực, vật lực của công ty khoa học kỹ thuật Hoằng Thịnh, bao gồm cả tinh lực của chủ tịch Ngụy Hoằng. Hắn không thể nào ngày 24 tiếng ngồi trước máy vi tính, chơi trò đuổi bắt với đối phương. Loại người như Trình Hạo không bao giờ thiếu kiên nhẫn, một khi rơi vào bẫy đối phương giăng ra, hắn lập tức sẽ như chuột cống ở trong khe, lâu lâu lại làm cho người khác ghê tởm một phen. "Cho nên á, ta căn bản không định cùng hắn chơi cái trò đại chiến hacker." Ngụy Hoằng đi đến cửa sổ sát đất thưởng thức cảnh đẹp bên đường, cười như không cười nói: "Đồ ngốc mới đi theo tiết tấu của đối thủ, hắn muốn chơi tấn công ma pháp, ta sẽ dùng vật lý công kích nghiền chết hắn." "Hả?" Triệu Tiểu Mạn có chút mơ hồ. Công kích vật lý là cái gì, chẳng lẽ hắn còn muốn tìm người đâm chết Trình Hạo? "Ngươi đừng làm bậy à!" Triệu Tiểu Mạn nghĩ đến một khả năng nào đó, lập tức dọa đến mặt mày trắng bệch, vội chụp lấy tay hắn khuyên nhủ: "Dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, các ban ngành liên quan đang để mắt tới ngươi đấy, nếu ngươi dám làm bất cứ chuyện gì phạm pháp dù là nhỏ nhất, coi chừng phải vào nhà đá ở đấy." "Yên tâm đi!" Ngụy Hoằng vỗ vai nàng, trêu chọc: "Ngươi nghĩ ta ngu xuẩn như thế sao? Đừng thấy ta đôi co với Tần Tư Niên, đôi co với sát thủ mà tưởng rằng ta thích dùng bạo lực, trên thực tế ở loại địa phương như Yến Kinh dùng bạo lực là hành vi ngu xuẩn nhất, không có đầu óc." "Cũng đúng!" Triệu Tiểu Mạn im lặng thở dài. Nghĩ kỹ lại cũng đúng, lần nào dùng bạo lực giải quyết vấn đề, Ngụy Hoằng thật ra đều ở trạng thái an toàn tuyệt đối. Ví dụ như Tần Tư Niên mang vệ sĩ tới gây sự, hắn có đổ máu cũng không dám làm lớn chuyện. Ví dụ như sát thủ mang súng xâm nhập cao ốc Hoằng Thịnh, kết quả Ngụy Hoằng thuộc về tự vệ, các ban ngành liên quan còn phải giúp thu dọn tàn cuộc, tóm lại hắn tuyệt đối sẽ không để người ta nắm thóp, lần nào cũng đều phản kích dưới thân phận người bị hại. "Lần này rốt cuộc ngươi muốn làm thế nào?" Triệu Tiểu Mạn trăm mối vẫn không có cách giải. Không sử dụng bạo lực, cũng không dùng thủ đoạn hacker phản kích, nàng thật sự không nghĩ ra Ngụy Hoằng có nắm chắc gì, có thể ngăn cản uy hiếp của Tần Tư Niên. "Đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này cứ để ta xử lý là được!" Ngụy Hoằng không trả lời nàng, mà là dặn dò: "Bảo Acker và mọi người tạm hoãn công việc nghiên cứu phát minh lại, nghỉ ngơi cho khỏe mấy ngày chờ lệnh, một khi phát hiện có dấu hiệu bị hacker tấn công lập tức truy tìm khóa chặt." "Vâng!" Triệu Tiểu Mạn gật đầu quay người rời đi. Ngụy Hoằng vẫy tay ra hiệu, Sở Thiên Ngưng tò mò đi tới hỏi: "Ông chủ, anh tìm tôi?" "Tìm hai người lạ mặt đáng tin cậy, tiếp cận mọi hành động của Trình Hạo!" Ngụy Hoằng tùy tiện phân phó: "Xác định nơi làm việc của hắn và đội của hắn, tìm cách thu mua nhân viên bảo vệ, người hầu bên trong, không kể tốn bao nhiêu tiền!" "Hiểu rồi!" Sở Thiên Ngưng cũng là người thông minh. Nàng mỉm cười không hỏi nhiều, chỉ đầy miệng đáp ứng. Nàng có phương pháp của Ngô Quốc Thanh, muốn tìm người đáng tin cậy làm việc vô cùng đơn giản, thu mua mấy người bình thường càng dễ dàng. Giờ khắc này! Tần Tư Niên và Trình Hạo chắc chắn đang thương lượng làm sao cùng hắn quyết chiến một trận nhỉ? Nhưng bọn họ tuyệt đối không nghĩ ra, Ngụy Hoằng căn bản không thèm lãng phí thời gian với bọn họ. Ngàn dặm đê bị hủy bởi kiến! Lúc bọn họ thỏa thuê muốn đại chiến một trận. Có lẽ một nhân vật nhỏ không đáng chú ý bên cạnh, liền có thể làm bọn họ uống một bụng tức. "Nghe đồn, người thừa kế Tần gia, Tần Tư Niên ôn tồn lễ độ, khiêm tốn hữu lễ, mưu trí siêu quần, thủ đoạn siêu tuyệt." Sở Thiên Ngưng cong môi đỏ, khinh thường cười nói: "Có thể hôm nay gặp mặt thật sự là khiến cho người ta có chút thất vọng." Nàng là người thông minh! Liếc mắt là thấy được Ngụy Hoằng muốn làm gì. Mà nàng cũng giống như thấy được vẻ mặt kinh ngạc phát điên của Tần Tư Niên trong tương lai, cho nên mới có chút thất vọng với người thừa kế Tần gia này, chỉ có chút bản lãnh ấy thôi sao? Thật sự không bằng một phần vạn trong lời đồn. "Hoa trong nhà kính, tất cả đều là dáng vẻ toàn cơ bắp." Ngụy Hoằng lắc đầu, trêu chọc nói: "Lần trước chỉ cho hắn nếm một chút đau khổ thôi, đã vội vàng muốn lật ngược thế cờ, quả thực định lực quá kém." "Đúng vậy, ai đời lại có người tay cầm con át chủ động đến cửa đàm phán chứ, thiểu năng!" Sở Thiên Ngưng cười nói tiếp. Hai người liếc nhau! Không khỏi nhìn nhau cười ra tiếng, rất có loại anh hùng sở kiến lược đồng cộng minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận