Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 52: Cầu người làm việc còn như thế vênh váo tự đắc?

Chương 52: Cầu người giúp còn vênh váo tự đắc như vậy? Vừa mới dứt lời! Một khúc dương cầm du dương liền vang lên từ phòng luyện đàn trên lầu bốn. Ngụy Hoằng nghe ra ngay đây là tiếng đàn của Ngũ tỷ Ngụy Thanh Thanh, nàng là một ca sĩ si mê sáng tác nhạc, tự sáng tác mấy chục bài hát, trong đó không ít bài được nhiều người hát theo, được vinh danh là tài nữ ca hát của cả nước. Hôm nay nàng có vẻ muốn sáng tác một bài tình ca buồn! Khúc dương cầm đứt quãng, cảm xúc rất nhiều khi không liền mạch được. Nếu là ngày trước, Ngụy Hoằng chắc chắn sẽ chủ động qua hỗ trợ, dùng kỹ năng âm nhạc cao siêu cùng gu thẩm mỹ của mình, giúp nàng tìm tòi, sau đó ngẫu hứng chơi thêm vài khúc danh tiếng gây cộng hưởng, dẫn dắt nàng có nhiều cảm hứng, cuối cùng hoàn thành một tác phẩm xuất sắc hoàn mỹ. Đáng tiếc, hiện tại hắn không có hứng thú này! Ngụy Hoằng chỉ thấy ồn ào vô cùng, hận không thể lập tức đuổi người đi cho xong. Thực tế thì Ngụy Thanh Thanh dù là người si mê âm nhạc, nhưng thiên phú thật sự rất bình thường, chất giọng cũng không tốt, thường khi để giúp đỡ nàng, Ngụy Hoằng luôn phải cố gắng rất nhiều. Ba năm dẫn dắt! Cho dù là một con lợn cũng có thể thành ca hậu đi? Vậy mà Ngụy Thanh Thanh hiện tại mới chỉ là ca sĩ hạng nhất trong nước, nghĩ lại thấy đúng là đủ phế vật. "Ngu xuẩn!" Ngụy Hoằng hừ lạnh một tiếng. Không biết là đang mắng Ngụy Thanh Thanh ngu xuẩn. Hay là đang mắng mình kiếp trước ngu! Kiếp trước hắn đã hao hết tâm tư cuối cùng đưa Ngụy Thanh Thanh lên vị trí ca hậu, nhưng sau này hắn muốn gia nhập ngành giải trí, đối phương lại nghe lời Ngụy Thắng, chèn ép nhằm vào hắn, nghĩ lại cũng đủ làm người ta thất vọng đau khổ. Đời này, muốn sao thì làm vậy đi!. . . Phòng luyện đàn lầu bốn. Ngụy Thanh Thanh mặc một bộ váy dài trắng. Bàn tay thon thả tao nhã đặt trên phím đàn, từng cử động đều toát lên vẻ quyến rũ. Cảnh tượng này vốn dĩ rất đẹp, nhưng quá trình sáng tác lại vô cùng gian nan. Rõ ràng trong đầu đầy cảm hứng nhưng lại không thể tuôn ra được, từng nốt nhạc như bài xích lẫn nhau, căn bản không thể hình thành một khúc nhạc hoàn chỉnh, khiến trong lòng nàng ngày càng bực bội. "Cộc!" "Cộc! Cộc!" Ngụy Thanh Thanh bực tức đặt tay mạnh lên phím đàn. Trong lòng tràn đầy không cam lòng: "Vì sao? Rõ ràng ta đã về tới căn nhà quen thuộc nhất, vì sao trong đầu ta toàn là cảm hứng, nhưng vẫn không thể viết ra một ca khúc hay nhất?" Nàng phát hiện mình vẫn thiếu chút gì đó! Không có Ngụy Hoằng bên cạnh khơi dậy linh cảm. Mình dường như hết cách, rơi vào tình trạng hết thời. Nhớ lại những lần Ngụy Hoằng chơi đàn dương cầm bình tĩnh, thong dong, nàng chợt phát hiện, kỹ thuật dương cầm của người em trai này cao hơn mình không biết bao nhiêu bậc, trước đây chẳng qua là cố tình che giấu mà thôi, cũng chỉ có mình mắt mù mới không nhìn ra. "Không được, ta phải tìm hắn!" Ngụy Thanh Thanh cầm bản thảo trên ghế, vội vã xuống lầu dưới. Kết quả vừa đến lầu hai đã bị bảo tiêu chặn lại: "Xin lỗi Ngũ tiểu thư, thiếu gia không thích có người ngoài quấy rầy." "Cút đi!" Ngụy Thanh Thanh bất mãn quát lớn: "Ai là người ngoài? Ta là chị ruột của hắn, bảo hắn ra đây cho ta, nói ta có việc gấp." "Thiếu gia đã thông báo, trong thời gian nghỉ ngơi không ai được làm phiền." Bảo tiêu vẫn không chịu nhượng bộ: "Quan hệ huyết thống là cha mẹ và chị gái, hắn không nhận! " "Ngươi nói cái gì?" Ngụy Thanh Thanh nghẹn lời. Gần như tức đến đau cả tim. Đã từng có lúc, chỉ cần nàng có việc, thậm chí không cần mở miệng. Chỉ cần hơi nhíu mày, người em trai này đã chủ động giải quyết mọi việc. Bây giờ tại sao lại thành ra thế này? Chẳng lẽ chỉ vì cả nhà chấp nhận Ngụy Thắng sao? "Ngụy Hoằng, ngươi ra đây cho ta!" Ngụy Thanh Thanh giận dữ hét lên: "Ta là chị gái của ngươi, đây là thái độ gì, rốt cuộc ngươi muốn làm ầm ĩ đến bao giờ?" "Chẳng lẽ cũng chỉ vì chúng ta nhận tiểu Thắng, mà ngươi lại ghen ghét bài xích như vậy sao? Có phải lâu rồi không bị đánh ngứa da rồi không? Mau ra đây, đừng ép ta cho ngươi một trận! " "Người một nhà có gì không thể nói? Không phải cứ như đàn bà lằng nhằng, một đấng mày râu mà tâm địa nhỏ nhen đố kị như vậy, thật không có chút khí chất gì!" Ngụy Thanh Thanh lớn tiếng chửi mắng. Hận không thể đem hết những uất ức dồn nén bấy lâu nay trút ra hết. Bảo tiêu vừa định cưỡng ép đuổi người, Ngụy Hoằng đã lau tóc đi ra từ trong phòng. Hắn liếc đối phương một cái, trong mắt toàn là vẻ giễu cợt. "Sao? Lại định xả giận cho đệ đệ tốt của ngươi?" Ngụy Hoằng nhíu mày cười nhạo. "Ngươi nói cái gì đó?" Ngụy Thanh Thanh bất mãn quát lớn: "Ngươi không phải là em trai của ta sao?" "Dừng lại, đừng có đến chỗ ta lôi kéo làm quen." Ngụy Hoằng khinh thường nhíu mày: "Ta còn không nhận cha mẹ, mong ta nhận ngươi là chị gái chắc? Muốn ta giúp phổ nhạc thì cứ nói thẳng, muốn cầu người giúp mà còn vênh váo tự đắc, đúng là mặt dày không ai bằng." "Ngươi?" Ngụy Thanh Thanh nhất thời cứng họng, mặt đỏ bừng! Nàng rất muốn phản bác những lời này, nhưng dường như lại không thể phản bác. Mình đến đây không phải là để cầu Ngụy Hoằng giúp sao? Sao không hiểu vì sao lại thành xung đột thế này? "Thôi đi! Chuyện của tiểu Thắng hôm khác nói." Ngụy Thanh Thanh cố nén cơn giận, ra vẻ rộng lượng nói: "Ngươi sửa lại bài hát cho ta một chút, nhanh lên, tháng sau ta phải bắt đầu liveshow rồi, đến lúc đó mà không có bài hát mới thì sợ không trấn được sân khấu đâu." "Giờ còn muốn để ta làm trâu làm ngựa? Cút đi mà ăn cứt!" Ngụy Hoằng không chút nể nang, quay người định trở về phòng. "Ngươi nói cái gì? Điên rồi sao!" Ngụy Thanh Thanh tức giận đỏ mặt tía tai: "Ngươi ăn nói với ta thế hả, có tin ta đánh ngươi không?" Từ trước đến nay! Sáu chị em nhà Ngụy đều tin rằng đánh em trai thì phải đánh từ sớm. Thêm vào đó, các nàng vốn không thân với Ngụy Hoằng, ra tay cũng không hề nương tình, trước kia cũng không ít lần ỷ vào tuổi tác chênh lệch mà trừng phạt hắn, cái gì thúc đầu, véo tai, đạp chân đều là chuyện thường. Khi còn nhỏ Ngụy Hoằng coi đó là các chị thân thiết với mình. Chị em cãi nhau ầm ĩ rất bình thường, cũng chưa từng phản kháng. Điều này cũng dẫn đến việc Ngụy Thanh Thanh nói năng tùy tiện. Ngụy Hoằng nghe vậy thì ánh mắt lạnh đi, dừng bước rồi nhếch môi cười: "Trước kia coi các người là chị nên mới nhường, giờ các người động vào thử xem." Ngụy Thanh Thanh toàn thân cứng đờ, mặt đầy vẻ không dám tin. Nàng bỗng nhớ lại cảnh Ngụy Hoằng đánh Ngụy Gia Lương. Thằng sói con này thế nhưng ngay cả cha ruột còn dám đánh. Nếu mình dám ra oai với vai trò chị gái, thì sợ rằng kết cục cũng không tốt đẹp gì! "Ngươi đồ hỗn đản! Đối xử với người nhà như thế, sớm muộn cũng bị trời đánh!" "Đừng tưởng rằng không có người nhờ thì không sống được, trên đời này không ai không thể thiếu ai, người nhà hối hận tuyệt đối không phải chúng ta! " "Ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ làm ra những ca khúc hoàn mỹ nhất cho ngươi xem. . ." Ngụy Thanh Thanh tức tối giơ chân thề thốt. Ngụy Hoằng thì lười phản ứng lại nàng, trực tiếp "phanh" một tiếng đóng cửa phòng lại, ngăn cách mọi âm thanh ồn ào phiền nhiễu. Nói mạnh miệng thì được gì chứ? Phải có bản lĩnh thì làm mới được chứ! Cái nhà này ai cũng vậy thôi, trước kia đều từng nhận sự giúp đỡ của hắn dù ít dù nhiều. Hiện tại Ngụy Hoằng đã rút lui thì chờ đợi bọn họ chỉ có dày vò không hồi kết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận