Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!
Chương 207: Thông gia? Hắn cũng liền phối cái hai cưới nữ!
Chương 207: Thông gia? Hắn cũng chỉ xứng với gái hai đời chồng!
Yến Kinh, khu A số một sơn trang Cảnh Hồ!
Trong trang viên nhà Hoàng Phủ hôm nay vô cùng náo nhiệt, gia tộc từ đời thứ hai đến đời thứ tư tề tựu đông đủ, nam nữ già trẻ khoảng ba bốn mươi người, đám người hầu tất bật chạy tới chạy lui, khắp nơi là cảnh ồn ào náo nhiệt!
Bọn trẻ thì đuổi nhau nô đùa! Thiếu niên thiếu nữ thì chuyện phiếm vui cười!
Bên trong đại sảnh phòng trà, một đám người trung niên vây quanh lão gia tử Hoàng Phủ và Hoàng Phủ Thái Nhiên, ánh mắt ai nấy đều kinh ngạc thán phục.
“Ôi chao, chân của Tam điệt con tốt lên rồi à? Lúc nãy ta thấy con đi lại, thiếu chút nữa thì hết hồn!”
“Đúng đó, chuyện gì vậy? Hai ông cháu sao lại giấu chúng ta chuyện này?”
“Lão gia tử, chân của Thái Nhiên khỏi bằng cách nào vậy? Sao không hề có tin tức gì lọt ra ngoài vậy?”
“Không cần biết khỏi bằng cách nào, hôm nay xem như là chuyện đại hỉ, thảo nào ông muốn chúng ta về họp mặt đầy đủ!”
Đám người mỗi người một lời bàn tán.
Trong đáy mắt ai cũng tràn đầy vui sướng và kích động.
Hoàng Phủ Thái Nhiên chính là một tiếc nuối của cả gia tộc, hiện tại cuối cùng đã được xua tan.
Một khi hắn trở lại quân đội, thế lực của Hoàng Phủ gia chắc chắn sẽ tăng thêm.
Đến lúc đó có vinh cùng hưởng vinh, có nhục cùng chịu nhục, mọi người sao có thể không vui cho được?
"Được rồi được rồi, yên lặng chút coi, ồn ào giống cái gì?" Tâm trạng lão gia tử Hoàng Phủ cũng rất tốt, ông giả bộ trách mắng một tiếng rồi cười ha hả nói: "Đôi chân của Thái Nhiên là do cháu trai nhà lão Ngụy ở Giang Châu chữa khỏi, trước kia không dám tuyên truyền rầm rộ là vì sợ xảy ra sai sót, bây giờ chữa khỏi rồi mới dám nói với mọi người."
"Nhà lão Ngụy ở Giang Châu? Nhà đó còn biết chữa bệnh à?"
"Hình như lão Ngụy thúc qua đời mấy năm trước rồi mà!"
Thấy đám người lại lộ vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Hoàng Phủ Thái Nhiên cười nói tiếp: "Cháu trai của nhà họ Ngụy tên là Ngụy Hoằng, năm nay mới mười tám tuổi, chính là người gần đây đang ồn ào náo nhiệt trên mạng, mười tám tuổi tay trắng dựng nên cơ nghiệp trăm tỷ, là Trạng Nguyên của cả nước."
"Tê!"
Đám người nghe vậy nhao nhao hít sâu một hơi.
Tuy rằng bọn họ sớm đã không quá coi trọng tiền bạc thế tục.
Thế nhưng một người mười tám tuổi có tài sản trăm tỷ, hơn nữa còn là Trạng Nguyên toàn quốc, nhân tài có IQ cao vẫn khiến người phải âm thầm kinh hãi, cho dù là trong các đại thế gia ở Yến Kinh cũng không tìm ra ai có thể sánh bằng a?
"Tiểu tử này không đơn giản! Có thể tiếp xúc thử."
Mấy trụ cột đời thứ hai của nhà Hoàng Phủ liếc mắt nhìn nhau.
Trong lòng mỗi người đều đang nghĩ xem làm thế nào để lôi kéo Ngụy Hoằng.
Chỉ cần dựa vào việc hắn chữa khỏi chân cho Hoàng Phủ Thái Nhiên, cộng thêm những tiềm lực đã thể hiện.
Nếu có thể kéo vào tầng lớp cốt lõi của nhà Hoàng Phủ đương nhiên là tốt nhất.
Những con cáo già đã lâu trong chính trường, hễ thấy ai là người trẻ tuổi có giá trị lợi dụng, ý nghĩ đầu tiên trong đầu họ chính là lôi kéo!
Đây gần như đã trở thành bản năng của con cháu thế gia!
Dù sao chỉ khi rắc rối móc nối lẫn nhau mới có thể giúp gia tộc thịnh vượng không suy.
"Lão gia tử, trong nhà Hoàng Phủ chúng ta có mấy nữ oa tử cũng không tệ, có muốn liên hệ một chút không?" Một người đàn ông trung niên nhã nhặn cười hỏi.
"Chi nhánh bên có thể, nhưng chưa chắc cần gái tân, ly dị hai đời chồng cũng được!"
"Đúng đó, dù sao hắn cũng chỉ là một thương nhân, dù có thông minh thì gốc gác cũng thấp kém thôi, chỉ cần cưới con gái hai đời chồng nhà ta là được rồi."
"Không được không được, dù sao người ta cũng đã chữa khỏi chân cho Thái Nhiên, vẫn là cho người ta cưới một cô gái còn trinh trắng đi."
Mọi người ngươi một câu ta một lời bàn luận.
Là những người quyền quý đứng đầu chuỗi thức ăn, bọn họ sớm đã quen với việc phân biệt đối xử người khác, và trong mắt đại đa số mọi người thì một thương nhân dù có giá trị trăm tỷ thì cũng chỉ xứng cưới con gái chi nhánh của Hoàng Phủ gia thôi.
Không ai cảm thấy cách ghép đôi này là quá đáng cả!
Thực tế người ngoài còn cảm thấy Ngụy Hoằng là đang trèo cao.
"Một đám ngu xuẩn!" Lão gia tử Hoàng Phủ nện mạnh cây gậy, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Nghe vậy mọi người đều ngẩn người ra.
Hoàng Phủ Thái Nhiên cười giải thích: "Ý của lão gia tử là muốn tiểu tử đó chọn một trong hai chị em Thanh Âm và Linh Lung."
"Cái gì?"
Mọi người kinh hãi kêu lên.
Mấy người càng giật mình đứng dậy, kinh ngạc như thể gặp quỷ.
Mấy thiếu nam thiếu nữ đang uống trà nói chuyện phiếm ở gần đó cũng không khỏi đồng loạt nhìn sang, khi nghe thấy tên Hoàng Phủ Thanh Âm và Hoàng Phủ Linh Lung, mọi người đồng loạt nhìn về phía hai cô gái nổi bật nhất trong đám người.
Hai người họ chỉ hơn kém nhau một tuổi!
Tỷ tỷ Hoàng Phủ Thanh Âm mặc bộ váy ngắn cao cấp Tiểu Hương, dáng người cao gầy khí chất siêu phàm, làn da trắng như mỡ dê, khuôn mặt tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ, trong ánh mắt thông minh ẩn chứa một chút lạnh lùng, chỉ thoáng nhìn thôi cũng đủ làm người khác rung động.
Muội muội Hoàng Phủ Linh Lung thì kiều nhỏ đáng yêu, trên mặt vẫn còn chút bầu bĩnh trẻ con, trong ánh mắt ngây thơ tràn đầy linh khí, cả người trên dưới đến từng sợi tóc đều vô cùng tinh tế, tuyệt đối là một nàng công chúa nhỏ.
Tài sắc, dáng dấp, tài năng và gia thế của hai tỷ muội bọn họ đều đứng top đầu ở Yến Kinh, biết bao nhiêu gia đình quyền quý muốn cầu hôn còn không được, sao có thể tùy tiện để một người nhà giàu mới nổi từ nơi khác chọn lựa chứ?
"Thái gia gia, ông đang nói đùa sao?" Hoàng Phủ Thanh Âm cau mày mở miệng, giọng nói không chút cảm xúc, lạnh như suối nguồn trên núi cao.
"Con không muốn!" Hoàng Phủ Linh Lung ra sức lắc đầu, bĩu môi hừ lạnh: "Con mới 17 tuổi thôi, không muốn nhanh như vậy đã lấy chồng, thái gia gia thật là xấu xa!"
"Ha ha ha!" Lão thái gia Hoàng Phủ cưng chiều cười, nói: "Yên tâm đi, tiểu tử Ngụy Hoằng này mắt cao lắm, sẽ không vừa mắt với đứa bé con như con đâu, ngược lại thì tỷ tỷ con có thể miễn cưỡng xứng với nó đấy."
"Lão gia tử, ông điên rồi à? Thanh Âm là hậu bối ưu tú nhất trong đời thứ tư của chúng ta đó, nếu nó không phải con gái thì gánh nặng của cả gia tộc sẽ phải đặt lên vai nó, sao có thể gả cho một tên nhà giàu mới nổi được?"
"Đúng đó, một người ngoài, không đến mức vậy chứ?"
"Tôi thừa nhận hắn có thể có chút thiên phú, nhưng muốn xâm nhập vào tầng lớp này của chúng ta thì cả đời cũng không làm được, ông làm thế là vì cái gì?"
Mọi người ồn ào phản đối!
Nhưng lão gia tử Hoàng Phủ cũng không vội vàng giải thích, ông chỉ cười nhìn Hoàng Phủ Thanh Âm hỏi: "Con nghĩ sao?"
"Người mà thái gia gia chọn trúng, chắc chắn không tệ!" Hoàng Phủ Thanh Âm tỉnh táo phân tích: "Người này chắc chắn có những ưu điểm mà người ngoài không thấy được, nên ông mới dám quyết định như vậy, thậm chí không hề bàn bạc trước với chúng ta."
"Không sai!" Lão gia tử Hoàng Phủ hài lòng mỉm cười, đưa tay vuốt chòm râu, đắc ý nói: "Các ngươi không hiểu, tiểu tử này không phải vật trong ao, một ngày kia chắc chắn sẽ cá vượt vũ môn hóa rồng, có khi gia tộc Hoàng Phủ chúng ta còn phải nhờ đến nó đấy."
"Lão hủ từ trước đến nay không phải là người độc đoán, cũng chưa từng ép buộc con cháu thông gia, thế nhưng Ngụy Hoằng này quả thật quá mức ưu tú, nếu không nhanh chóng giữ lại, hối hận thì đã muộn."
"Nếu con không phản đối thì tốt nhất cứ thử ở chung với hắn xem sao, nếu không có vấn đề gì thì ta sẽ chuẩn bị đính hôn cho hai con trong thời gian tới. Chuyện này rất quan trọng, nếu con không muốn thì tốt nhất là nhanh chóng nói ra, nếu đã đồng ý rồi thì không thể đổi ý được."
Những lời này khiến mọi người hít một hơi lạnh.
Hoàng Phủ Thanh Âm vẫn bình tĩnh như cũ, nàng trầm mặc một lát rồi bất ngờ gật đầu đồng ý.
Cả nhà họ Hoàng Phủ từ trên xuống dưới thấy vậy lập tức liền xôn xao.
"Thôi rồi xong rồi, lão gia tử và Thanh Âm đều điên rồi!"
"Đúng đó, chỉ là một nhà giàu mới nổi từ nơi khác mà thôi, sao phải tâng bốc đến thế chứ?"
"Mẹ kiếp! Chuyện này mà lộ ra ngoài thì nhà chúng ta mất hết mặt mũi."
Yến Kinh, khu A số một sơn trang Cảnh Hồ!
Trong trang viên nhà Hoàng Phủ hôm nay vô cùng náo nhiệt, gia tộc từ đời thứ hai đến đời thứ tư tề tựu đông đủ, nam nữ già trẻ khoảng ba bốn mươi người, đám người hầu tất bật chạy tới chạy lui, khắp nơi là cảnh ồn ào náo nhiệt!
Bọn trẻ thì đuổi nhau nô đùa! Thiếu niên thiếu nữ thì chuyện phiếm vui cười!
Bên trong đại sảnh phòng trà, một đám người trung niên vây quanh lão gia tử Hoàng Phủ và Hoàng Phủ Thái Nhiên, ánh mắt ai nấy đều kinh ngạc thán phục.
“Ôi chao, chân của Tam điệt con tốt lên rồi à? Lúc nãy ta thấy con đi lại, thiếu chút nữa thì hết hồn!”
“Đúng đó, chuyện gì vậy? Hai ông cháu sao lại giấu chúng ta chuyện này?”
“Lão gia tử, chân của Thái Nhiên khỏi bằng cách nào vậy? Sao không hề có tin tức gì lọt ra ngoài vậy?”
“Không cần biết khỏi bằng cách nào, hôm nay xem như là chuyện đại hỉ, thảo nào ông muốn chúng ta về họp mặt đầy đủ!”
Đám người mỗi người một lời bàn tán.
Trong đáy mắt ai cũng tràn đầy vui sướng và kích động.
Hoàng Phủ Thái Nhiên chính là một tiếc nuối của cả gia tộc, hiện tại cuối cùng đã được xua tan.
Một khi hắn trở lại quân đội, thế lực của Hoàng Phủ gia chắc chắn sẽ tăng thêm.
Đến lúc đó có vinh cùng hưởng vinh, có nhục cùng chịu nhục, mọi người sao có thể không vui cho được?
"Được rồi được rồi, yên lặng chút coi, ồn ào giống cái gì?" Tâm trạng lão gia tử Hoàng Phủ cũng rất tốt, ông giả bộ trách mắng một tiếng rồi cười ha hả nói: "Đôi chân của Thái Nhiên là do cháu trai nhà lão Ngụy ở Giang Châu chữa khỏi, trước kia không dám tuyên truyền rầm rộ là vì sợ xảy ra sai sót, bây giờ chữa khỏi rồi mới dám nói với mọi người."
"Nhà lão Ngụy ở Giang Châu? Nhà đó còn biết chữa bệnh à?"
"Hình như lão Ngụy thúc qua đời mấy năm trước rồi mà!"
Thấy đám người lại lộ vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Hoàng Phủ Thái Nhiên cười nói tiếp: "Cháu trai của nhà họ Ngụy tên là Ngụy Hoằng, năm nay mới mười tám tuổi, chính là người gần đây đang ồn ào náo nhiệt trên mạng, mười tám tuổi tay trắng dựng nên cơ nghiệp trăm tỷ, là Trạng Nguyên của cả nước."
"Tê!"
Đám người nghe vậy nhao nhao hít sâu một hơi.
Tuy rằng bọn họ sớm đã không quá coi trọng tiền bạc thế tục.
Thế nhưng một người mười tám tuổi có tài sản trăm tỷ, hơn nữa còn là Trạng Nguyên toàn quốc, nhân tài có IQ cao vẫn khiến người phải âm thầm kinh hãi, cho dù là trong các đại thế gia ở Yến Kinh cũng không tìm ra ai có thể sánh bằng a?
"Tiểu tử này không đơn giản! Có thể tiếp xúc thử."
Mấy trụ cột đời thứ hai của nhà Hoàng Phủ liếc mắt nhìn nhau.
Trong lòng mỗi người đều đang nghĩ xem làm thế nào để lôi kéo Ngụy Hoằng.
Chỉ cần dựa vào việc hắn chữa khỏi chân cho Hoàng Phủ Thái Nhiên, cộng thêm những tiềm lực đã thể hiện.
Nếu có thể kéo vào tầng lớp cốt lõi của nhà Hoàng Phủ đương nhiên là tốt nhất.
Những con cáo già đã lâu trong chính trường, hễ thấy ai là người trẻ tuổi có giá trị lợi dụng, ý nghĩ đầu tiên trong đầu họ chính là lôi kéo!
Đây gần như đã trở thành bản năng của con cháu thế gia!
Dù sao chỉ khi rắc rối móc nối lẫn nhau mới có thể giúp gia tộc thịnh vượng không suy.
"Lão gia tử, trong nhà Hoàng Phủ chúng ta có mấy nữ oa tử cũng không tệ, có muốn liên hệ một chút không?" Một người đàn ông trung niên nhã nhặn cười hỏi.
"Chi nhánh bên có thể, nhưng chưa chắc cần gái tân, ly dị hai đời chồng cũng được!"
"Đúng đó, dù sao hắn cũng chỉ là một thương nhân, dù có thông minh thì gốc gác cũng thấp kém thôi, chỉ cần cưới con gái hai đời chồng nhà ta là được rồi."
"Không được không được, dù sao người ta cũng đã chữa khỏi chân cho Thái Nhiên, vẫn là cho người ta cưới một cô gái còn trinh trắng đi."
Mọi người ngươi một câu ta một lời bàn luận.
Là những người quyền quý đứng đầu chuỗi thức ăn, bọn họ sớm đã quen với việc phân biệt đối xử người khác, và trong mắt đại đa số mọi người thì một thương nhân dù có giá trị trăm tỷ thì cũng chỉ xứng cưới con gái chi nhánh của Hoàng Phủ gia thôi.
Không ai cảm thấy cách ghép đôi này là quá đáng cả!
Thực tế người ngoài còn cảm thấy Ngụy Hoằng là đang trèo cao.
"Một đám ngu xuẩn!" Lão gia tử Hoàng Phủ nện mạnh cây gậy, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Nghe vậy mọi người đều ngẩn người ra.
Hoàng Phủ Thái Nhiên cười giải thích: "Ý của lão gia tử là muốn tiểu tử đó chọn một trong hai chị em Thanh Âm và Linh Lung."
"Cái gì?"
Mọi người kinh hãi kêu lên.
Mấy người càng giật mình đứng dậy, kinh ngạc như thể gặp quỷ.
Mấy thiếu nam thiếu nữ đang uống trà nói chuyện phiếm ở gần đó cũng không khỏi đồng loạt nhìn sang, khi nghe thấy tên Hoàng Phủ Thanh Âm và Hoàng Phủ Linh Lung, mọi người đồng loạt nhìn về phía hai cô gái nổi bật nhất trong đám người.
Hai người họ chỉ hơn kém nhau một tuổi!
Tỷ tỷ Hoàng Phủ Thanh Âm mặc bộ váy ngắn cao cấp Tiểu Hương, dáng người cao gầy khí chất siêu phàm, làn da trắng như mỡ dê, khuôn mặt tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ, trong ánh mắt thông minh ẩn chứa một chút lạnh lùng, chỉ thoáng nhìn thôi cũng đủ làm người khác rung động.
Muội muội Hoàng Phủ Linh Lung thì kiều nhỏ đáng yêu, trên mặt vẫn còn chút bầu bĩnh trẻ con, trong ánh mắt ngây thơ tràn đầy linh khí, cả người trên dưới đến từng sợi tóc đều vô cùng tinh tế, tuyệt đối là một nàng công chúa nhỏ.
Tài sắc, dáng dấp, tài năng và gia thế của hai tỷ muội bọn họ đều đứng top đầu ở Yến Kinh, biết bao nhiêu gia đình quyền quý muốn cầu hôn còn không được, sao có thể tùy tiện để một người nhà giàu mới nổi từ nơi khác chọn lựa chứ?
"Thái gia gia, ông đang nói đùa sao?" Hoàng Phủ Thanh Âm cau mày mở miệng, giọng nói không chút cảm xúc, lạnh như suối nguồn trên núi cao.
"Con không muốn!" Hoàng Phủ Linh Lung ra sức lắc đầu, bĩu môi hừ lạnh: "Con mới 17 tuổi thôi, không muốn nhanh như vậy đã lấy chồng, thái gia gia thật là xấu xa!"
"Ha ha ha!" Lão thái gia Hoàng Phủ cưng chiều cười, nói: "Yên tâm đi, tiểu tử Ngụy Hoằng này mắt cao lắm, sẽ không vừa mắt với đứa bé con như con đâu, ngược lại thì tỷ tỷ con có thể miễn cưỡng xứng với nó đấy."
"Lão gia tử, ông điên rồi à? Thanh Âm là hậu bối ưu tú nhất trong đời thứ tư của chúng ta đó, nếu nó không phải con gái thì gánh nặng của cả gia tộc sẽ phải đặt lên vai nó, sao có thể gả cho một tên nhà giàu mới nổi được?"
"Đúng đó, một người ngoài, không đến mức vậy chứ?"
"Tôi thừa nhận hắn có thể có chút thiên phú, nhưng muốn xâm nhập vào tầng lớp này của chúng ta thì cả đời cũng không làm được, ông làm thế là vì cái gì?"
Mọi người ồn ào phản đối!
Nhưng lão gia tử Hoàng Phủ cũng không vội vàng giải thích, ông chỉ cười nhìn Hoàng Phủ Thanh Âm hỏi: "Con nghĩ sao?"
"Người mà thái gia gia chọn trúng, chắc chắn không tệ!" Hoàng Phủ Thanh Âm tỉnh táo phân tích: "Người này chắc chắn có những ưu điểm mà người ngoài không thấy được, nên ông mới dám quyết định như vậy, thậm chí không hề bàn bạc trước với chúng ta."
"Không sai!" Lão gia tử Hoàng Phủ hài lòng mỉm cười, đưa tay vuốt chòm râu, đắc ý nói: "Các ngươi không hiểu, tiểu tử này không phải vật trong ao, một ngày kia chắc chắn sẽ cá vượt vũ môn hóa rồng, có khi gia tộc Hoàng Phủ chúng ta còn phải nhờ đến nó đấy."
"Lão hủ từ trước đến nay không phải là người độc đoán, cũng chưa từng ép buộc con cháu thông gia, thế nhưng Ngụy Hoằng này quả thật quá mức ưu tú, nếu không nhanh chóng giữ lại, hối hận thì đã muộn."
"Nếu con không phản đối thì tốt nhất cứ thử ở chung với hắn xem sao, nếu không có vấn đề gì thì ta sẽ chuẩn bị đính hôn cho hai con trong thời gian tới. Chuyện này rất quan trọng, nếu con không muốn thì tốt nhất là nhanh chóng nói ra, nếu đã đồng ý rồi thì không thể đổi ý được."
Những lời này khiến mọi người hít một hơi lạnh.
Hoàng Phủ Thanh Âm vẫn bình tĩnh như cũ, nàng trầm mặc một lát rồi bất ngờ gật đầu đồng ý.
Cả nhà họ Hoàng Phủ từ trên xuống dưới thấy vậy lập tức liền xôn xao.
"Thôi rồi xong rồi, lão gia tử và Thanh Âm đều điên rồi!"
"Đúng đó, chỉ là một nhà giàu mới nổi từ nơi khác mà thôi, sao phải tâng bốc đến thế chứ?"
"Mẹ kiếp! Chuyện này mà lộ ra ngoài thì nhà chúng ta mất hết mặt mũi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận