Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 146: Kẻ phản bội, liền đáng đời sống không bằng chết!

"Chương 146: Kẻ phản bội, liền đáng đời sống không bằng chết! Tục ngữ nói: Hữu tâm trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu xanh um! Ngụy Hoằng trước kia đã bỏ ra rất nhiều tiền để giúp đỡ Tống Quy, chính là muốn đầu tư vào hắn. Chờ đối phương trở về Tống gia, có thể thu được lợi ích khổng lồ. Nhưng ai ngờ Tống Quy lại là một thằng ngu không nên thân! Người ngoài chỉ tùy tiện chọn lựa vài người, hắn liền trực tiếp trở mặt ngay. Lần này trời xui đất khiến làm quen được Tống Dật Thần, ngược lại khiến Ngụy Hoằng hiểu ra một đạo lý, tại sao mình lại muốn nâng đỡ con riêng chứ? Trực tiếp nâng đỡ người thừa kế chính quy của Tống gia không phải tốt hơn sao?
“Muốn biết vì sao lại phát sinh chuyện hoang đường như vậy không? Ta cho ngươi biết!” Ngụy Hoằng hít một hơi thuốc sâu, giọng lười biếng nói: “Đây là một thế giới tiểu thuyết, ta là nam chính, Tống Quy là nam phụ, còn ngươi là bàn đạp pháo hôi chết sớm.”
“Ngươi đang nói đùa gì vậy?” Tống Dật Thần kinh ngạc. Hắn từ nhỏ đến lớn sống an nhàn sung sướng, được mọi người vây quanh! Vốn là một người xuất sắc như con cưng của trời! Bây giờ lại có người nói cho hắn biết mình là một kẻ pháo hôi chết sớm để người khác lợi dụng?
“Tin hay không tùy ngươi!” Ngụy Hoằng tiếp tục chậm rãi nói: “Kịch bản ban đầu được sắp đặt giống hệt như trong giấc mơ của ngươi, Tống Quy sẽ bỏ tiền đầu tư mạnh tay để nâng đỡ Hạ Mạt ra mắt, vì cô ta mà không tiếc bán hết gia sản, lấy tài sản của Tống gia cho một cô minh tinh trẻ dùng thoải mái.”
“Chuyện gì đã xảy ra dẫn đến sự thay đổi của kịch bản, ta không muốn nói. Nhưng bây giờ Hạ Mạt đã vào bệnh viện tâm thần, còn Tống Quy thì do có sự giúp đỡ của ta mà sớm có cuộc sống giàu sang, đến nỗi biến thành kẻ phản bội như hôm nay.”
“Hắn còn vài tháng nữa mới đủ tuổi vị thành niên, việc vu khống bạn học gian lận không đủ để tống một trẻ vị thành niên vào tù, nhiều nhất chỉ bị phê bình giáo dục. Tiếp đó, ta sẽ nhân cơ hội ngừng giúp đỡ và gây áp lực lên nhà trường, ngày lành của Tống Quy sắp hết rồi...”
Nói xong! Ngụy Hoằng cười đầy thâm ý. Tống Dật Thần cũng là người thông minh, mặc dù kinh ngạc với tin tức ẩn chứa trong những lời nói này, nhưng sau một hồi suy nghĩ kỹ thì tin đến hơn phân nửa, càng hiểu được ý tứ sâu xa trong câu nói cuối cùng.
Từ tằn tiện sang xa hoa thì dễ, còn từ xa hoa về tằn tiện thì khó! Tống Quy đã quen với cuộc sống giàu có, một khi mất đi sự giúp đỡ, chắc chắn sẽ nghèo túng không bằng chó, đến lúc đó hắn chắc chắn sẽ tìm mọi cách quay trở lại Tống gia, để tiếp tục có cuộc sống sung sướng hơn người.
“Ta còn sống, hắn đừng hòng về được Tống gia!” Tống Dật Thần ngước mắt nhìn chim bay trên hồ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng: “Cha ta lập nghiệp nhờ ông ngoại ta, không chỉ có các mối quan hệ, vòng xã hội, tài chính, tài nguyên phụ thuộc lớn vào Lạc gia ở Yến Kinh, mà cho dù hiện tại tất cả sản nghiệp của Tống gia, thì cũng phần lớn do mẹ ta nắm giữ!”
“Ngươi không chết, hắn thực sự không thể quay về Tống gia được.” Ngụy Hoằng thở dài, lắc đầu nói: “Nhưng có thể vạn nhất ngươi không cưỡng lại được sức mạnh của kịch bản mà vẫn phải chết thì sao? Chức năng tim phổi của ngươi không tốt, bị xuất huyết não, còn thường xuyên có triệu chứng choáng váng, đi trên đường rất có thể sẽ bị xe đụng đấy!”
“Sẽ không!” Tống Dật Thần dứt khoát lắc đầu: “Từ khi gặp giấc mơ đó, ta đã hết sức chú ý đến sức khỏe của bản thân, mỗi tháng đều đi kiểm tra, lúc nào cũng có bác sĩ riêng chuẩn bị, bên cạnh còn có vệ sĩ nữa!”
Đang nói chuyện! Ngụy Hoằng cũng nhìn thấy bóng dáng mấy người mặc thường phục ở cách đó không xa. Tên Tống Dật Thần này rất thích khiêm tốn, vệ sĩ của hắn chỉ ở gần đó âm thầm bảo vệ, cho nên mặc kệ là bị ám sát hay bị ngất, bị tai nạn xe cộ các loại tình huống, cũng khó có thể thực sự khiến hắn mất mạng.
“Không tệ!” Ngụy Hoằng hài lòng cười: “Nói chuyện với người thông minh đúng là thoải mái, bây giờ chúng ta có chung kẻ địch, nên ta mong ngươi sống càng lâu càng tốt. Nhưng mà, thay vì bị động nhận đòn, chi bằng chủ động ra tay, hy vọng ngươi hiểu ý không nương tay.”
Tống Dật Thần cười khẽ, khóe môi lộ ra một chút khinh miệt, nói: “Đương nhiên rồi, ta đang bày mưu tính kế làm suy yếu quyền lực và tài sản của cha ruột, dọn sạch những đồng tiền dơ bẩn của ông ta, sau đó sẽ trở lại Yến Kinh để lật bài với mẹ ruột, cho dù có một ngày ta chết đi, thì Tống Quy cũng đừng hòng có được một xu tiền bạc của Tống gia.”
Ngụy Hoằng cùng hắn nhìn nhau cười một tiếng! Có cảm giác như người cùng chung chí hướng. Hai người liên thủ phong sát, đời này Tống Quy chỉ có thể vùng vẫy trong vũng bùn. Còn muốn làm đại thiếu gia nổi bật thì nằm mơ đi. Kẻ phản bội, liền đáng đời sống không bằng chết!
“Thực ra trong quá trình điều tra Tống Quy, ta cũng tiện thể điều tra ngươi luôn!” Tống Dật Thần thay đổi giọng điệu, hứng thú nói: “Ta phát hiện mình hoàn toàn không nhìn thấu được ngươi, là người cùng lứa tuổi mà ngươi thật sự là quá thần bí đáng sợ, vậy chúng ta thực sự đang sống trong một cuốn sách sao?”
“Sách thì sao? Thế giới thật thì sao? Ai phân định rõ ràng được chứ?” Ngụy Hoằng tiện tay dập tắt điếu thuốc, thở dài nói: “Chúng ta có thể bảo vệ những người thân yêu, bạn bè cùng tài sản của mình, không để ai thao túng cướp đoạt, thế là đã đủ hài lòng rồi không phải sao?”
Tống Dật Thần đồng tình gật đầu, đưa tay phải ra nói: “Ngươi là một người thú vị, hi vọng sau này chúng ta có thể làm bạn bè, chứ không phải kẻ thù.”
“Hợp tác vui vẻ!” Ngụy Hoằng cũng đưa tay ra nắm chặt tay hắn, đồng thời lên tiếng cảnh cáo: “Tốt nhất là ngươi nên thông minh một chút, chúng ta có thể hợp tác lâu dài, nếu ngươi cũng ngu ngốc muốn trở mặt như Tống Quy thì hậu quả tuyệt đối không phải là điều ngươi muốn thấy đâu.”
Ánh mắt Tống Dật Thần không khỏi trầm xuống! Là người thừa kế duy nhất của Kinh Thành Tống gia, không biết có bao nhiêu người phải nịnh nọt hắn, vậy mà bây giờ lại bị một tên nông dân trong mắt hắn uy hiếp, cảm giác này thật không dễ chịu.
Nhưng nghĩ đến sự thần bí khó lường của Ngụy Hoằng! Lại nghĩ đến những lời bàn về vai chính vai phụ trong miệng hắn. Tống Dật Thần đột nhiên nhận ra rằng quyền thế và tài sản thế tục đối với người đàn ông trước mắt này chỉ sợ không có nhiều sức trói buộc. Đối phương mạnh mẽ và đáng sợ hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều!
Ví dụ, Tống Dật Thần chỉ biết trong mộng về kết cục đại khái của gia tộc! Nhưng về chi tiết cụ thể, hắn lại không bằng Ngụy Hoằng. Đối diện với một người biết được tương lai, thì dù có coi trọng bao nhiêu cũng không đủ. Người như vậy hoàn toàn có khả năng thu thập được Tống Dật Thần, mặc kệ Tống gia hay Lạc gia phía sau có nguồn lực gì đi chăng nữa, chỉ sợ Ngụy Hoằng đều có những thủ đoạn uy hiếp được hắn.
“Yên tâm!” Tống Dật Thần hít sâu một hơi, nghiêm túc đảm bảo: “Ta chỉ muốn sửa kết cục chết sớm và kết cục thê thảm của mẹ mình, chỉ cần ngươi có thể giúp ta thay đổi được vận mệnh, thì về sau cứ việc sai bảo, toàn bộ Tống gia sẽ là đồng minh tuyệt đối của ngươi.”
“Tốt!” Ngụy Hoằng đưa tay giữ chặt cổ tay của hắn, ngón tay đặt lên mạch đập bảy tám giây sau đó buông ra, hờ hững nói: “Bệnh của ngươi là do bẩm sinh mang trong bụng mẹ, tâm huyết không đủ dẫn đến tà khí xâm nhập, đàm trọc cùng tụ huyết làm tắc nghẽn tâm mạch, dẫn đến âm dương hao tổn khí huyết bất hòa, thường xuyên có hiện tượng ngủ nhiều mộng, đau đầu tim đập nhanh, tay run hoảng hốt, chóng mặt, v.v... hay là về Kinh Thành tìm một lão trung y giỏi mà xem đi!”
“Đã đi khám rồi, uống thuốc lâu dài mà vẫn không thấy khá hơn!” Tống Dật Thần thở dài.
Ngụy Hoằng trầm ngâm một lát, nói: “Vậy thì thế này đi, ta cho ngươi một bài thuốc cổ phương, đảm bảo ngươi sống đến 70 tuổi!”
“Được, đa tạ!” Tống Dật Thần sảng khoái đáp ứng, không chút nghi ngờ gì về y thuật của hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, lần nữa thoải mái cười một tiếng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận