Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 81: Há miệng ngậm miệng để cho ta quỳ xuống, ngươi tính là cái gì a!

Chương 81: Há miệng ngậm miệng bảo ta q·u·ỳ xuống, ngươi là cái thá gì chứ!
Giờ phút này! Cách làm vạch mặt không chút nể nang của Ngụy Hoằng, hoàn toàn trấn trụ toàn trường! Vợ chồng Ngụy Gia Lương vốn cho rằng mời được cô nãi nãi tới, có thể trấn áp được hắn. Sau đó sẽ p·hê b·ình chỉ trích một trận, để hắn nhậ·n ra sai lầm rồi cải tà quy chính. Nhưng ai có thể ngờ Ngụy Hoằng đến mặt mũi cô nãi nãi cũng chẳng nể nang?
"Phản, phản rồi! Thật sự là phản t·h·iên!" Ngụy Tú Anh tức giận đến tim đập dữ dội, thở hổn hển chốn·g gậ·y ra lệnh: "Còn không mau bắt lấy tên tiểu súc sinh đả·o n·g·ư·ợ·c t·h·iên Cương này cho ta, hôm nay lão bà t·ử ta nhất định phải trừng trị hắn theo gia p·háp!"
Vừa dứt lời! Hai tên bảo tiêu bên cạnh nàng liền lập tức nhấc chân đi về phía Ngụy Hoằng. Bất quá bọn họ vừa mới động đậy, xung quanh liền xuất hiện mười tên bảo tiêu mặc âu phục. Từng cặp mắt trừng trừng nhìn, hai người liền bị chặn lại.
"Đánh gãy chân, ném ra ngoài!" Ngụy Hoằng hờ hững phất tay.
Bọn bảo tiêu xung quanh lập tức như lang như hổ động thủ. Hai người thất kinh chống cự, quyền cước múa loạn xạ. Nhưng chung quy song quyền nan địch tứ thủ. Mới qua mấy chiêu đã bị người đá trúng đầu gối, đột nhiên q·uỳ xuống đất. Sau một khắc, họ bị bảo tiêu đè lại, hai cây dùi cui hung hăng nện xuống!
"A!" Hai người kêu thảm thiết, ngã trên đất kêu rên lăn lộn! Một chân đã bị đánh gãy một cách thô bạo.
"Không phải muốn chấp hành gia p·h·áp với ta sao? Lại đây, lại đây, tiếp tục đi!" Ngụy Hoằng cười như không cười, phất tay, bảo tiêu liền lôi hai người ra ngoài, ném ra như ném rác, nhẹ nhàng giải quyết cái phiền phức nhỏ này.
Ngụy Tú Anh: "...".
Ngụy Gia Lương: "...".
Mọi người lần nữa bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi. Lúc này còn ai dám khiêu khích hắn nữa? Người ngốc cũng biết tên này đã điên rồi, cái gì tình thân, địa vị Ngụy Hoằng đều không thèm đếm xỉa, muốn chấp hành gia p·háp thì nhất định phải nắm đấm c·ứng hơn hắn mới được. Nhưng bên cạnh hắn có tới bốn đội bảo tiêu! Ai muốn c·ưỡng ép đánh thì sợ là ông già treo cổ chán sống thôi.
"Tốt tốt tốt!" Tay Ngụy Tú Anh r·u·n rẩy, lạnh lùng lên tiếng: "Ban đầu ta còn muốn xem vì mặt mũi ông nội ngươi mà hòa giải một chút, xem ra lão già này không có tư cách dạy dỗ ngươi, cũng được, chuyện này ta không quản nữa, các ngươi thích xử lý thế nào thì cứ xử lý!"
Ngụy Xuân Lan ánh mắt lạnh lẽo, trong mắt lộ vẻ xem thường sâu sắc: "Lão gia t·ử đã dạy ngươi ỷ thế h·iếp người à?"
"Lão nhân gia chỉ dạy ta bị khi d·ễ thì phải đánh trả lại, chứ không có dạy ta để cho lũ mèo mả gà đồng nào cũng dám dẫm lên đầu lên cổ mà không cho phản kháng." Ngụy Hoằng lạnh lùng đáp trả cứng rắn, đối phương lập tức á khẩu không nói được.
Ngụy Thu Cúc, tiểu cô nương, lại nổi tính, nàng đứng dậy chỉ trích: "Ông ấy có dạy ngươi phải tôn trọng trưởng bối không? Cô nãi nãi người mà ngươi cũng dám động, ngươi đúng là gan trời rồi!"
"Ta ngay cả cha ruột mẹ ruột cũng không nhận, lẽ nào ta lại nhận một người ỷ già lên mặt, không biết từ đâu ra xưng là cô nãi nãi?" Ngụy Hoằng nghiêng người về phía trước, cười lạnh đầy áp bức: "Đừng tưởng rằng nhà chồng có chút quyền thế liền dám ở trên đầu ta dương oai, Giang Châu thành phố cái một mảnh đất nhỏ bé này còn chưa đến phiên các người làm càn!"
"Ngươi?" Ngụy Thu Cúc tức đến ngón tay run rẩy. Những năm gần đây dựa vào nhà chồng được sung sướng, lần nào nàng về nhà ngoại cũng được chào đón? Vợ chồng Ngụy Gia Lương, Đỗ Tư Tuệ đều khách khách khí khí với nàng, cực kỳ nịnh bợ. Mấy cô con gái nhà họ Ngụy cũng đều ngoan ngoãn nghe lời, khi nào nàng bị phải loại khí này?
"Ngươi có biết động vào cô nãi nãi thì sẽ thế nào không?" Ngụy Thu Cúc tiếc nuối vì rèn sắt không thành thép, chất vấn.
"Có nghĩa là bà ta chỉ có thể c·uồ·ng nộ một cách vô năng, có nghĩa là bà ta căn bản không làm gì được ta!" Ngụy Hoằng không nhường nhịn một tấc, đối chọi gay gắt: "Sao? Thật sự cho rằng ta không biết nội tình của bà ta sao? Bề ngoài vênh váo gả vào Yến Kinh mấy chục năm, nhà chồng là đại thế gia hàng đầu Yến Kinh, thế lực trải dài khắp giới chính trị, thương nghiệp, quân sự, bất kỳ ai cũng nể nang vài phần có phải không?"
"Trên thực tế nhà họ Chu ở Yến Kinh có ba phòng, đại phòng nắm quyền, nhị phòng giữ tài chính, tam phòng là cái thứ bỏ đi không hơn không kém. Ngụy Tú Anh bà đến tam phòng mỗi ngày nín nhịn, đợi đến khi lão chồng c·hết mới sống dễ chịu hơn chút, thật sự cho rằng bà lớn bản lĩnh lắm sao?"
"Bà ta bây giờ cũng chỉ là ỷ mình già, cậy thế tác oai tác quái. Thực chất ở Chu gia, tiếng nói của bà gần như là không có trọng lượng, con cái cháu chắt đều là lũ bất tài, chỉ biết dựa dẫm vào gia tộc ăn bám. Nếu không phải nhà họ Chu còn nể tình cũ, thì đã sớm đuổi chúng nó ra khỏi nhà!"
Trong thoáng chốc! Ánh mắt mọi người xung quanh đều lộ ra một tia cổ quái. Cô nãi nãi Ngụy Tú Anh thì tức giận đến đỏ mặt.
"Thế nào, ta nói sai à?" Ngụy Hoằng khinh miệt cười một tiếng, tiếp tục chửi mắng: "Ở Yến Kinh bà cứ làm rùa đen rút đầu, về Giang Châu thì lại muốn cậy già lên mặt, ta đánh gãy tay chân người của bà thì bà sẽ làm gì? Chẳng phải là tức giận rồi cũng chỉ dám oán thầm sao?"
"Cũng tại ông ta của ta ngày trước nể tình huynh muội nuông chiều bà, giờ ông ấy không còn thì còn ai coi bà ra gì? Còn há miệng ngậm miệng bắt ta quỳ xuống, bà là cái thá gì chứ!"
Một trận t·át mặt gây sát thương! Ngụy Tú Anh lập tức tức đến suýt chút nữa thì tức nghẹn tim. Bà ta vừa xấu hổ vừa tức giận, không ngờ sống đến ngần này tuổi lại bị người ta làm n·h·ụ·c đến mức này. Một bộ mặt mo bị người ta xé rách da thịt đến mức suýt chút nữa là không nhịn được.
"Làm càn!" Ngụy Thu Cúc run rẩy đưa tay, quát lớn: "Dám nói chuyện với cô nãi nãi như vậy, ngươi điên rồi sao?"
Ngụy Hoằng hất tay nàng ra, cười lạnh nói: "Chỉ lo mắng bà ta mà quên mắng ngươi đúng không? Một người có chồng ngoại tình, còn ngang nhiên mang con riêng về nhà nuôi, đến nỗi con trai ruột không chắc giữ được quyền thừa kế, còn mình thì chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, về nhà ngoại bày cái uy phong gì chứ!"
"Ngươi, ngươi?" Ngụy Thu Cúc vừa thẹn vừa xấu hổ. Những chuyện này là những bí mật nàng cố hết sức muốn che giấu. Trước kia người nhà mẹ đẻ chỉ biết nàng gả cho chủ tịch tập đoàn Lâm thị của tỉnh, chỉ thấy vẻ ngoài hào nhoáng của nàng, nên mọi người đều phải cúi đầu, cẩn thận lấy lòng nàng. Nhưng giờ Ngụy Hoằng lại xé toạc lớp ngụy trang của nàng! Giờ phút này, Ngụy Thu Cúc chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào.
"Tiểu súc sinh, ngươi đừng quá đáng!" Ngụy Xuân Lan thấy thế liền vội vàng đứng ra bênh vực.
Ngụy Hoằng trừng mắt chỉ vào mặt nàng, chửi mắng: "Quá đáng? Ba người các ngươi thân là trưởng bối, không rõ sự tình đã vội tới phán xét thì không phải quá đáng sao? Các ngươi ngày thường ở nhà chồng thì nín nhịn, về nhà ngoại lại vênh váo tự đắc làm mưa làm gió, già cả rồi mà còn không biết thu liễm, không phải quá đáng sao?"
"Thằng ngốc Ngụy Gia Lương này còn tưởng bối cảnh nhà các người ghê gớm lắm, nên mới nghĩ nhờ vả các người làm chỗ dựa. Nếu nó biết nhà các ngươi những năm nay đều nhờ cậy một mình ông chồng, con cái đến cái cấp phó phòng cũng không chạm nổi, thì chắc tức đến muốn thổ huyết không?"
"Mấy năm nữa ông công nhà ngươi nhắm mắt xuôi tay, đến lúc đó nhà họ Lục của các ngươi liền triệt để bị loại khỏi vòng quyền thế ở Yến Kinh, ngươi còn lấy cái gì mà ra oai với ta? Muốn ta nể mặt có đúng không?"
Sắc mặt Ngụy Xuân Lan lập tức thay đổi, chẳng khác nào một cuộn giấy đủ sắc.
Ngụy Gia Lương cùng những người khác thì càng trợn mắt há mồm, trơ mắt nhìn Ngụy Hoằng một mình quét sạch tứ phương, dễ dàng đem những cô nãi nãi, đại cô, tiểu cô có bối cảnh ghê gớm trong mắt họ ra mắng một trận. Hết lần này tới lần khác, họ lại còn không dám cãi lại nữa chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận