Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 367: Cho thể diện mà không cần, cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!

"Tần Tư Niên, ngươi phát điên cái gì? Muốn gây sự thì về nhà Tần gia mà làm, nơi này không phải chỗ ngươi có thể nghênh ngang!" Triệu Tiểu Mạn quát lạnh một tiếng! Trực tiếp phá tan bầu không khí căng thẳng như tên đã lên dây cung này! Tần Tư Niên hiếm khi dời sự chú ý đến nàng, ánh mắt mang theo một tia nghiền ngẫm và chế nhạo, cười nhạo nói: "Sao? Vị này là tình nhân của Triệu Tam tiểu thư cô à? Nhưng ta biết, hắn không phải vị hôn phu của Hoàng Phủ Thanh Âm sao?" "Ai mà biết được, có lẽ người ta thích ba người thì sao!" Một công tử tóc xanh cười lớn trào phúng. Hắn vốn cho rằng câu nói này của mình sẽ được mọi người tán đồng. Thế nhưng xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, đám người nhìn hắn với ánh mắt mang theo một tia đồng tình. Lúc này hắn mới nhớ ra mình vừa nói cái gì, sắc mặt trắng bệch, suýt chút nữa đã sợ đến són cả ra quần! Hoàng Phủ Thanh Âm và Triệu Tiểu Mạn đều là thiên kim đại tiểu thư đỉnh cấp của ngũ đại hào môn, so với loại công tử tầm thường như hắn thì trâu bò hơn rất nhiều, một câu mà đắc tội cả ba người, hắn đây là muốn chết à. "Thật, thật xin lỗi Tiểu Mạn tỷ, tôi chỉ là lỡ lời!" Công tử tóc xanh sợ hãi run rẩy cầu xin tha thứ. Triệu Tiểu Mạn lại chẳng thèm để ý, ôm lấy cánh tay Ngụy Hoằng cười nhạo: "Bọn ta thích chơi ba người đấy, đây là do đàn ông của ta có bản lĩnh, có mị lực, liên quan gì đến mấy người hả!" Trong nhất thời! Sắc mặt mọi người lại trở nên vô cùng cổ quái. Ngụy Hoằng dở khóc dở cười đẩy Triệu Tiểu Mạn ra, lúc này mới giải quyết công việc mà nói: "Vậy ý Tần thiếu là muốn ra mặt cho bạn mình, nên mới dẫn nhiều người đến đây gây sự phải không? Được, muốn chơi kiểu gì, ta sẽ tiếp tới cùng!" "Có quen Liễu Miên Miên không?" Tần Tư Niên vuốt vuốt chiếc bật lửa, ánh mắt như dao bắn tới. "Nhận biết, sao có thể không biết!" Ngụy Hoằng nhún nhún vai, mặt mũi tràn đầy thản nhiên mỉm cười: "Không phải là cháu gái của Nhiếp Như Phương, nghệ sĩ cấp S của thiên Ngu truyền thông sao, nổi tiếng với khả năng một giây rơi lệ, điềm đạm đáng yêu, chuyên vu khống người khác, siêu cấp trà xanh à?" "Phụt!" Trong đám người, không biết ai nhịn được cười thành tiếng! Đám công tử ở đây ai cũng lộ vẻ mặt cổ quái. Đến bây giờ mọi người mới hiểu rõ Tần Tư Niên đúng là vì Liễu Miên Miên mà đến, nội tình của cô ta thế nào người khác không rõ, nhưng bọn họ thì quá rõ rồi, dù sao thì đoạn thời gian trước náo ra một vụ dư luận lớn như thế, người ngu đến đâu cũng nhìn ra được cô ta không đơn giản mà! Chỉ có loại người như Tần Tư Niên, đã sớm bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, mới có thể vô ý thức bỏ qua hết thảy dư luận, một lòng xác định cô ta chỉ là một chú thỏ trắng thuần khiết hiền lành. "Câm miệng!" Tần Tư Niên giận tím mặt, hắn "tách" một tiếng đóng bật lửa, các khớp ngón tay vang lên răng rắc, dọa cho đám người im thin thít như cầy sấy. "Vốn dĩ ta thấy ngươi cũng thuận mắt, nghĩ chỉ cần chân thành nói xin lỗi thì chuyện này cũng bỏ qua được!" Tần Tư Niên mặt mũi tràn đầy vẻ lạnh lùng đến gần, đưa tay chỉ vào tim Ngụy Hoằng, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một: "Nhưng ngươi đã không cần mặt mũi thì đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!" "Họ Tần, ngươi nổi điên cái gì đấy, đừng có động tay động chân!" Triệu Tiểu Mạn tức giận đến muốn xông lên trước ngăn cản. Ngụy Hoằng lại bình tĩnh đưa tay cản cô nàng lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười khinh thường: "Không cần mặt mũi thì thế nào? Tần thiếu lớn tuổi rồi mà còn ngây thơ thế à, thật sự cho rằng mang theo mấy tên tép riu tới là có thể hù dọa ta sao?" "Ngọa tào, thằng nhãi con mày muốn chết đúng không?" "Có biết bọn tao là ai không hả, cái loại nhà quê như mày làm càn cái gì!" "Thảo! Thật sự cho rằng dính dáng đến Hoàng Phủ gia là có thể làm càn sao!" Đám công tử cũng giận tím mặt. Dựa vào chỗ dựa là Tần Tư Niên, bọn chúng nhao nhao làm ra vẻ, ngay cả Hoàng Phủ Linh Lung cũng khó chịu nhíu mày, lạnh giọng nhắc nhở: "Anh với chị tôi còn chưa kết hôn, thế lực Hoàng Phủ gia đâu phải cứ muốn mượn là mượn được?" Lời này vừa thốt ra! Đám công tử trong lòng càng thêm hăng hái. Từng người lộ vẻ mặt khó coi xông lên, khiến cho bầu không khí trở nên càng căng như dây đàn. "Ha ha!" Ngụy Hoằng cười nhạo một tiếng, lần đầu tiên nhìn vị cô em vợ tương lai này. Hoàng Phủ Linh Lung luôn vui vẻ, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, khác với Hoàng Phủ Thanh Âm có vẻ thanh lãnh lý trí, ngược lại cô nàng có vẻ hơi ngốc nghếch đáng yêu, ngoại hình và trí thông minh chắc cũng giống hệt mẹ. Tức là bà Mỹ Lâm cũng đâu có thông minh cho lắm! Cô con gái nhỏ này tự nhiên cũng không thông minh hơn được. "Thật sự cho rằng ta có được ngày hôm nay là nhờ Hoàng Phủ gia các người?" Ngụy Hoằng lơ đãng châm một điếu thuốc, rồi mới cười nhạo nhìn Hoàng Phủ Linh Lung: "Nếu cô không phục, thì cứ thuyết phục chị gái cô đừng gả cho ta đi, đừng ở đây mà vô năng giận dữ." "Anh chính là không xứng với chị tôi, sao nào?" Hoàng Phủ Linh Lung giận đến phồng má, tức giận nói: "Nếu không phải ông già váng đầu, thì ngay cả tư cách bước chân vào nhà chúng tôi anh còn không có, hôm nay anh cũng đừng hòng dựa vào thế nhà tôi để đối đầu với Tư Niên ca, xin lỗi!" "Xin lỗi cái gì?" Ngụy Hoằng nhả một vòng khói lên mặt cô nàng, làm cô ta ho sặc sụa liên tục lùi lại phía sau, rồi mới cười khẩy nói: "Hắn vì một con bé minh tinh không tên tuổi mà đến công ty của ta diễu võ giương oai, mà ta phải nể mặt cô để xin lỗi à?" Nói xong! Hắn đổi sắc mặt, đưa tay chỉ vào đầu cô nàng rồi mắng từng chữ một: "Có phải đầu cô toàn là nước rồi không hả? Thật sự xem mình là ai mà dám khoa tay múa chân trước mặt ta?" "Anh?" Hoàng Phủ Linh Lung kinh hãi lùi lại liên tục. Trên mặt cấp tốc hiện lên một tia tủi thân và phẫn nộ. Rõ ràng là vị công chúa nhỏ này từ bé đến lớn, thật sự là chưa từng chịu bất kỳ sự tủi thân nào, cũng chưa từng bị ai chỉ vào trán mà mắng bao giờ, đến mức mọi người xung quanh đều mang vẻ mặt như thấy quỷ. Hoàng Phủ Linh Lung tức giận đến mặt đỏ bừng lên: "Sao anh dám? Tôi, tôi..." "Đúng đúng đúng!" Ngụy Hoằng vỗ vỗ vai cô ta, nhắc nhở: "Sao ta dám chứ, cô là tiểu công chúa của Hoàng Phủ gia, cô em vợ tương lai của ta, muội muội mà Hoàng Phủ Thanh Âm yêu thương nhất đúng không?" "Biết điều là tốt!" Hoàng Phủ Linh Lung nghiến răng nghiến lợi nói: "Cẩn thận tôi bảo chị tôi hủy hôn với anh." "Vậy thì quá tốt!" Triệu Tiểu Mạn mắt sáng lên, kích động nói: "Nếu chị gái cô không gả cho hắn thì ta có cơ hội sao?" "Ha ha ha!" Ngụy Hoằng hiếm khi thoải mái nở nụ cười. Hắn trêu tức nhìn vẻ mặt khác nhau của đám người, cuối cùng tựa như nhìn người thiểu năng bình thường mà cười khẩy với Hoàng Phủ Linh Lung: "Ngay cả hôn sự của mình mà cô còn không làm chủ được, còn muốn quyết định thay chị gái mình sao? Đừng tự đánh giá cao mình, hôm nay các người dám đánh đến tận cửa, ta cũng không cần phải mượn thế lực Hoàng Phủ gia làm gì!" Nói đến đây thì thôi! Hoàng Phủ Linh Lung cũng không còn gì để nói. Cô ta ngượng ngùng lùi lại nửa bước, trong nháy mắt liền trốn sau lưng Tần Tư Niên. "Hừ!" Ngụy Hoằng liếc mắt nhìn hắn một cái, không mặn không nhạt nói: "Ta không cần biết Tần thiếu ngươi định dọa gà dọa khỉ, hay là muốn ra mặt cho người trong lòng, nhưng ta vẫn sẽ nói cho ngươi biết, Liễu Miên Miên ta đã nhắm trúng rồi!" "Ý của anh là sao?" Tần Tư Niên giận quá mà cười. "Ý là, mặc kệ ngươi là Tần thiếu hay Lý thiếu, ở chỗ của ta đều mẹ nó là cứt chó!" Ngụy Hoằng thái độ phách lối, chỉ vào mũi hắn mà mắng: "Ông đây đã không ưa Liễu Miên Miên rồi thì cứ cấm nàng, mà ngươi, lại làm được gì ta nào?" "Tê!" Đám người sợ hãi hít sâu một hơi. Đám công tử thì càng giống như gặp quỷ, chỉ cảm thấy da đầu tê rần. Ai mà ngờ được người thừa kế Tần gia đường đường, vậy mà cũng có ngày bị người ta chỉ vào mũi khiêu khích như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận