Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 391: Sớm muộn có một ngày, ta muốn để hắn trả giá đắt!

Chương 391: Sớm muộn có một ngày, ta muốn để hắn trả giá đắt! Hai phút đồng hồ sau, tiếng còi cảnh sát chói tai từ bốn phương tám hướng truyền đến. Bọn sát thủ đưa tay ném một đợt lựu đạn vào biệt thự, quả quyết quay người thối lui, chỉ chốc lát liền biến mất trong đêm tối. Từng đợt nổ lớn qua đi, trận chiến đấu này rốt cục có một kết thúc. Trong biệt thự giờ phút này thây nằm ngổn ngang, đầy đất tàn chi xác chết cháy, vách tường cũng đầy vết đạn, thỉnh thoảng có tiếng kêu rên truyền ra, căn bản không thấy rõ Thẩm gia phụ tử cùng người Ngụy gia đến cùng sống hay chết. Đối với điều này, Ngụy Hoằng cũng lười quan tâm! Người Ngụy gia chết hay sống cũng được, cho dù tàn phế cũng không liên quan gì đến hắn. Thẩm gia phụ tử cũng như thế, hôm nay cục diện vốn là một nước cờ nhàn, giết được bọn chúng thì tốt nhất, không giết được cũng có thể để bọn chúng thêm chút giáo huấn. Tại Los Angeles, một thành phố lớn, động thủ cuối cùng vẫn là có giới hạn, bọn sát thủ cũng sẽ không vì tiền mà đối đầu trực tiếp với cảnh sát, cho nên cuộc xung đột quy mô nhỏ này đoán chừng sẽ không đạt được thành quả lớn. . . . Ban đêm, Hoành Đếm, bên trong phòng tổng thống khách sạn năm sao! Liễu Miên Miên mặc áo ngủ màu trắng đi đi lại lại trong phòng, tay trái cầm điện thoại vẫn dừng ở giao diện tán gẫu, vừa nãy còn đang tán gẫu với Thẩm Mặc Hàn. Ngay từ đầu, hắn chủ động bảo hôm nay muốn cho Ngụy Hoằng một bài học nhớ đời. Thế nhưng rất nhanh Thẩm Mặc Hàn liền mất liên lạc, không chỉ không có nửa điểm tin tức tốt, mà mặc kệ nàng gửi tin tức thế nào, đối phương đều không hồi âm, tựa như có chuyện gì đó đã xảy ra. Dù cách thiên sơn vạn thủy, nàng cũng không hiểu có chút lo lắng! "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Chẳng phải chỉ là một Ngụy Hoằng của tập đoàn Hoằng Thịnh thôi sao, hắn chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, sao lâu như vậy rồi vẫn không thu thập được hắn?" Liễu Miên Miên khuôn mặt nhỏ ảm đạm, hiếm khi lộ ra một tia mờ mịt. Sau khi bị Ngụy Hoằng hố một cú, nàng đã âm thầm giật dây ba đại lão mạnh nhất giới tài chính tìm hắn gây sự. Kết quả thế nào? Thời gian trôi qua lâu như vậy mà không có một chút hiệu quả nào. Ngụy Hoằng vẫn cứ ăn uống bình thường, tập đoàn Hoằng Thịnh cũng phát triển không ngừng, Hoằng Thịnh giải trí lại càng một tay che trời trong ngành giải trí, không ngừng cướp đoạt tài nguyên của nàng, khiến Liễu Miên Miên vô cùng tủi thân! Nàng trăm mối vẫn không có cách giải quyết! Nhiều lần muốn hỏi cho ra lẽ nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào. Hơn nữa nàng cảm giác rõ ba người đối với mình rất lãnh đạm, hệ thống biểu hiện hảo cảm của bọn họ lại giảm sút rất nhiều, hiển nhiên ở giữa phát sinh rất nhiều chuyện không muốn cho người khác biết, rất có thể đối phương không chiếm được lợi lộc gì trên tay Ngụy Hoằng, dẫn đến âm thầm giận cá chém thớt oán trách nàng, khiến hảo cảm hạ xuống. "Rốt cuộc Ngụy Hoằng là ai, vì sao lại lợi hại như vậy? Ba người bọn họ ra tay mà vẫn không áp chế được hắn!" Liễu Miên Miên bồn chồn xoắn xuýt. Trong lòng không khỏi có một tia kinh sợ, dù sao một kẻ địch khủng bố như vậy ẩn mình trong bóng tối mãi mà không xong, nàng sợ có ngày mình sẽ đi vào vết xe đổ của Bùi Diên Ngọc! "Cộp cộp!" Cửa phòng lớn vang lên tiếng quẹt thẻ. Ngay sau đó, Nhiếp Như Phương vác túi xách, mang theo một hộp đồ ăn khuya, được bảo tiêu vây quanh, uyển chuyển đi tới, người còn chưa tới đã lộ ra nụ cười cưng chiều. "Chú mèo ham ăn, muộn thế này sao còn chưa ngủ? Có phải đang chờ ăn khuya không hả!" Nhiếp Như Phương đắc ý lắc lắc hộp cơm, rồi tự tay bày đồ ăn tinh xảo ra bàn trà. "Dì mụ, dì vất vả như vậy rồi sao còn cố ý sang đây thăm con?" Liễu Miên Miên thu lại vẻ u sầu, thân mật tiến lên nắm tay bà, ra vẻ cảm động nói: "Dì cũng đừng quá mệt mỏi, Miên Miên sẽ đau lòng." "Tốt, tốt, tốt!" Nhiếp Như Phương vỗ nhẹ mu bàn tay của nàng, lúc này mới cười nói: "Chẳng phải bộ phim mới của con vừa mới khởi động máy sao, đạo diễn Từ nói lúc con thử vai biểu hiện phi thường tốt, các cảnh quay đều rất đặc sắc, vất vả lâu như vậy rồi, ta cũng phải đến xem con chứ?" "Cảm ơn dì mụ!" Liễu Miên Miên ngọt ngào cười, khóe mắt dưới là sự chờ mong không thể che giấu. Sau lần trước bị Ngụy Hoằng hố trên sóng tống nghệ, dù đã thuê rất nhiều thủy quân để thanh tẩy, nàng vẫn ở ẩn trên mạng một thời gian dài, chỉ chăm chú vào bộ phim mới. Bộ phim này do đích thân đạo diễn Từ nổi tiếng làm đạo diễn! Có mấy nhà tư bản lớn đầu tư, thêm bốn năm diễn viên hàng đầu và một số diễn viên tuyến một tham gia, Liễu Miên Miên, một người mới, sửng sốt dựa vào sức nâng đỡ của Nhiếp Như Phương mà trở thành nữ chính! Một khi bộ phim mới thành công bùng nổ! Nàng tin rằng mình nhất định có thể dựa vào bộ phim này mà lần nữa nổi tiếng. Đến lúc đó không chỉ có thể dễ dàng xóa sạch những vết đen trong quá khứ, mà còn có thể nhân cơ hội này thu hút một lượng fan lớn, nghĩ thôi cũng thấy mong chờ rồi. Nhưng nghĩ đến Ngụy Hoằng, sắc mặt nàng lại nhịn không được trầm xuống, cắn răng cẩn thận hỏi: "Dì mụ, con đắc tội với Ngụy đổng Hoằng Thịnh, có phải hắn sẽ nhân lúc này gây khó dễ gì không ạ?" "Hắn dám!" Nhiếp Như Phương tức giận đập bàn, mặt mày đầy vẻ u ám nói: "Hắn dựa vào cái gì mà gây khó dễ? Chuyện trước kia đều qua rồi, ta còn chưa tính sổ với hắn đâu, nếu hắn còn không biết sống chết, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn." "Nhưng dì cũng có làm gì được hắn đâu!" Liễu Miên Miên bất mãn chu môi. Nhiếp Như Phương mất hết khí thế, cơn giận dữ biến thành vẻ xấu hổ, nàng ngượng ngùng ném túi lên ghế sa lon, ôm Liễu Miên Miên an ủi: "Nhưng không phải hắn cũng không làm gì được ta sao, lần này từ khâu đầu tư đến tuyển diễn viên đều là người của chúng ta, Ngụy Hoằng dù có tiền cũng không thể nhúng tay vào phim của chúng ta được, nên con hoàn toàn không cần lo lắng quá nhiều." "Cũng đúng!" Sắc mặt Liễu Miên Miên lúc này mới chuyển từ u ám sang tươi tắn, lộ ra nụ cười, rồi giả vờ lơ đãng hỏi: "Dì mụ, nghe nói Tần thiếu gần đây về nước rồi thật sao? Hắn thế nào?" "Này!" Nhiếp Như Phương mặt mũi đầy vẻ xui xẻo lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Tên Tần Tư Niên này dạo trước không biết thế nào, sau khi về nước liền nổi giận đùng đùng dẫn theo mười công tử ca cùng mười mấy bảo tiêu, xông thẳng đến cao ốc Hoằng Thịnh tìm Ngụy Hoằng gây chuyện." "Kết quả con đoán xem thế nào? Ôi trời! Hai nhóm người đánh nhau ngay tại chỗ, Tần thiếu định ỷ vào đông người làm tàn phế tên họ Ngụy, sau đó để bảo tiêu nhận tội thay, kết quả chính hắn bị chặt gân tay gân chân, bây giờ còn đang nằm viện đó!" Tim Liễu Miên Miên chợt giật thót một chút. Nàng không phải đang lo lắng cho Tần Tư Niên, mà là liên tưởng đến những tình huống cổ quái gần đây, quả nhiên ba người bọn họ bị thiệt hại lớn dưới tay Ngụy Hoằng, trách gì phản ứng của bọn họ lại kỳ quái đến thế. "Tần thiếu dù sao cũng là người thừa kế của Tần gia, tên họ Ngụy chặt gân tay gân chân hắn chẳng lẽ không sợ Tần gia nổi giận sao?" Liễu Miên Miên cẩn thận thăm dò. Nhiếp Như Phương gắp một con tôm nhồi thịt cho nàng ăn, rồi mới lẩm bẩm nói: "Sợ cái gì, gân tay gân chân đứt rồi cũng có thể nối lại được, Tần Tư Niên tự mình đến nhà tìm phiền phức, bị người đánh, Tần gia cũng không có mặt mũi đứng ra bảo vệ hắn, các gia tộc lớn đều là sĩ diện." Dứt lời! Động tác trong tay nàng khựng lại một chút, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Người như Ngụy Hoằng không hề dễ chọc, con vẫn nên ngoan ngoãn đóng phim đi, đừng chọc vào hắn, nếu không dì mụ cũng chưa chắc bảo vệ được con đâu." "Vâng!" Liễu Miên Miên ấm ức gật đầu đồng ý. Tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng nàng rõ ràng Nhiếp Như Phương nói đúng, hiện tại nàng thực sự không trêu chọc nổi Ngụy Hoằng, nếu không phải trong nước cấm giết người nàng không chút nghi ngờ mình đã sớm bị xử lý. "Bất quá đừng nóng vội, chờ ta nổi tiếng rồi sẽ có được nhiều điểm tích lũy hơn, đến lúc đó trở thành một người thực sự vạn người mê, liền không cần phải sợ ai nữa!" "Sớm muộn có một ngày, ta muốn để hắn trả giá đắt!" Liễu Miên Miên thầm nhủ trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận