Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 239: Một một trưởng bối dựa vào cái gì đi cho tiểu bối xin lỗi?

Chương 239: Một bậc trưởng bối dựa vào cái gì phải đi xin lỗi tiểu bối? Bắc Nhị vòng, bên trong biệt thự Hào Đình Lục Hồ! Tam phòng nhà họ Chu tề tựu một chỗ, ồn ào bảy tám người lo lắng chờ đợi. Khi nhìn thấy xe từ ngoài cửa đi vào, bọn họ lập tức nghênh đón. Ngụy Tú Anh, Ngụy Xuân Lan, Lục Tiểu Vĩ ba người vừa xuống xe liền bị đám người vây quanh, các loại chất vấn thi nhau ập đến.
"Nãi nãi, hôm nay các người rốt cuộc đã làm gì? Sao lại náo loạn một trận sóng gió lớn như vậy tại yến tiệc của Hoàng Phủ gia?"
"Mẹ, giờ tin tức đã ầm ĩ hết cả lên rồi, các người muốn hại chết cả nhà sao?"
"Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Sắc mặt ba người Ngụy Tú Anh đỏ bừng, rất lâu không dám lên tiếng. Hôm nay tất cả tựa như một giấc mộng, bọn họ không hiểu sao bị cuốn vào trận phong ba đính hôn này, hiện tại không những đắc tội Hoàng Phủ gia, mà còn tận mắt chứng kiến Ngụy Hoằng phong quang, trong lòng có thể nói là ngổn ngang trăm mối.
"Vào trong rồi nói!" Ngụy Tú Anh chán nản lắc đầu.
Chống gậy đi về phía biệt thự.
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục nhắm mắt theo đuôi, lo lắng hỏi: "Mẹ, mẹ đừng vào trong nói, chúng con đang vội muốn chết, mau nói đi! Hôm nay rốt cuộc có chuyện gì? Sao các người lại đắc tội Hoàng Phủ gia?"
"Tam phòng chúng ta trong gia tộc vốn không có cảm giác tồn tại, mẹ lại đắc tội Hoàng Phủ gia, sau này chúng ta còn muốn đặt chân vào đâu? Chưa cần người ngoài ra tay, mấy bà vợ lớn vợ bé đã tìm lý do thu dọn chúng ta rồi!"
Ngụy Tú Anh dừng bước, quay đầu cười lạnh hỏi: "Ba phòng chúng ta những năm này vốn trong gia tộc không được chào đón, dù có bị người chỉ trích, thì thời gian có thể còn khổ sở hơn bây giờ sao?"
Người đàn ông trung niên nghẹn lời, nhưng vẫn cười khổ trả lời: "Thời gian của chúng ta có không tốt hơn thì cũng tốt hơn là bị gia tộc xóa tên chứ? Có một số người chúng ta không thể đắc tội nổi, mẹ lớn tuổi như vậy rồi sao không biết thu liễm một chút?"
"Ai!" Ngụy Tú Anh thở dài quay người vào trong biệt thự.
Một đám người nhanh chóng vây công Ngụy Xuân Lan và Lục Tiểu Vĩ.
Sau một trận nhao nhao chất vấn, mọi người cũng đã biết được đại khái sự tình.
"Đối tượng đính hôn của Hoàng Phủ Thanh Âm, lại là cháu trai nhà mẹ đẻ nông thôn của ngươi? Trời ạ, chuyện này cũng quá điên rồ rồi? Hoàng Phủ gia nghĩ cái gì vậy?"
"Các người não tàn à? Còn chưa hiểu rõ sự tình đã phá hỏng lễ đính hôn của người ta, khó trách Hoàng Phủ lão gia tử sẽ tức giận như vậy!"
"Đúng vậy đó, người ta rõ ràng là nhắm vào Ngụy Hoằng, nào có để ý gì tới nhà họ Ngụy, buồn cười chết đi được..."
"Đáng tiếc thật, nếu như nhà họ Ngụy thật có hôn ước với Hoàng Phủ gia, thì nhân tuyển đính hôn này chưa chắc đã không thể tranh đoạt được!"
Đám người nhao nhao phê bình.
Lúc này người đàn ông trung niên đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, vừa kết nối chưa được mấy phút đã bị dọa cho mặt trắng bệch, thân hình loạng choạng, suýt nữa thì ngã xuống đất.
"Xong rồi, chúng ta xong thật rồi!" Người đàn ông trung niên tuyệt vọng thì thào.
"Nhị thúc, sao vậy ạ?"
"Chú đừng dọa bọn con nha!"
Mấy đứa con cháu nhà họ Chu hốt hoảng hỏi.
Người đàn ông trung niên ném điện thoại xuống đất, vẻ mặt cầu xin gào lên: "Mẹ nó, mấy công ty vừa nghe nói chúng ta đắc tội Hoàng Phủ gia, đều nhao nhao muốn giải ước với chúng ta rồi, đây không phải là bỏ đá xuống giếng sao?"
"Cái gì?" Đám người kinh hãi!
Tam phòng nhà họ Chu tuy ở giới quyền quý thuộc loại không đáng kể, nhưng dù sao dưới tay cũng có mấy công ty nhỏ chống đỡ. Miễn cưỡng cũng đủ sống no đủ, ở biệt thự, đi xe sang, trải qua cuộc sống thoải mái mà người bình thường phải ngưỡng vọng. Hiện tại chỉ là hơi đắc tội một chút với hào môn đỉnh cấp! Hoàng Phủ gia thậm chí không cần phải ra tay, đã có người vội vàng đứng ra tỏ thái độ. Đây là muốn chơi chết bọn họ sao?
"Đinh linh linh!"
Lại một hồi chuông điện thoại di động vang lên.
Ngụy Xuân Lan liếc qua điện thoại, không khỏi tái mét mặt mày. Tay run run vừa nghe máy, đối diện đã truyền đến một trận gầm rú giận dữ: "Chị dâu, rốt cuộc chị đã làm gì vậy? Vì sao rất nhiều đối tác đều muốn gấp gáp giải ước với chúng ta? Mẹ nó chị giải thích cho tôi nghe một chút xem!"
"Không có gì, tôi, tôi không có làm gì cả!" Ngụy Xuân Lan vội vàng giải thích.
"Không làm gì?" Đối phương tiếp tục quát: "Mẹ nó chị làm gì ở yến tiệc của Hoàng Phủ gia còn cần tôi phải kể lại một lần sao? Hiện tại cả Yến Kinh đều biết chị đắc tội con rể tương lai của Hoàng Phủ gia, chị muốn hại chết nhà họ Lục chúng tôi đúng không?"
"Tiểu thúc!" Lục Tiểu Vĩ nhỏ giọng giải thích ở bên cạnh: "Đây chỉ là hiểu lầm thôi, hôn ước của Hoàng Phủ gia vốn là của con, Ngụy Hoằng không biết xấu hổ cướp đi mà thôi."
"Câm miệng!" Đầu dây bên kia lại quát: "Tôi mặc kệ các người có cái gì cong cong quấn quấn, tóm lại tuyệt đối không thể làm ảnh hưởng đến lợi ích gia tộc, nếu không đừng trách tôi cùng các người phân gia, mau cút đi mà xin lỗi người ta ngay, lập tức, lập tức!"
Dứt lời!
Điện thoại tít một tiếng rồi tắt!
Chỉ còn lại mọi người trơ mắt nhìn nhau!
"Đúng, xin lỗi!" Người đàn ông trung niên cuối cùng như từ trong mơ tỉnh lại, hắn lảo đảo quỳ xuống dưới chân Ngụy Tú Anh, sợ hãi cầu xin: "Mẹ, để con đi tìm người Hoàng Phủ gia xin lỗi, nếu thật không được thì tìm Ngụy Hoằng xin lỗi cũng được, mẹ cũng là cô nãi nãi của nó, con nói thế nào cũng là cậu ruột của nó, người một nhà không nên làm lớn chuyện như vậy chứ!"
"Để ta đi xin lỗi nó?" Ngụy Tú Anh chấn kinh ngước mắt lên, mặt già toàn là sự khuất nhục, không cam lòng! Nàng thân là bậc trưởng bối, dựa vào cái gì mà phải đi xin lỗi một đứa tiểu bối chứ?
"Cô!" Ngụy Xuân Lan vẻ mặt cầu xin ngập ngừng nói: "Hay là con vẫn nên đi nói xin lỗi đi, cô xem Hoàng Phủ Thanh Âm cùng Triệu Tiểu Mạn đều là vì Ngụy Hoằng mà không muốn gả cho ai khác, nhỡ may các cô ấy vì làm vui lòng hắn mà ra tay với chúng ta thì mọi người cũng sẽ không được sống yên ổn đâu!"
Lục Tiểu Vĩ cũng chua xót nói: "Cái tên này cũng không biết có ma lực gì mà lại khiến hai tiểu thư danh giá tranh giành nhau như vậy, nếu như một trong số họ tùy ý thích con thì sao chúng ta phải rơi vào tình cảnh hôm nay chứ?"
"Đừng nói nhảm!" Ngụy Xuân Lan một tay tát vào trán hắn, giận dữ nói: "Tiểu thúc mà phân gia với chúng ta thì sau này chúng ta sẽ phải đi uống gió tây bắc, đừng mong dính một chút ánh hào quang nào của nhà họ Lục, tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp xin lỗi đi!"
Mấy người khác thấy vậy cũng nhao nhao thuyết phục!
"Đúng vậy đó, người một nhà có gì mà phải để bụng qua đêm đâu chứ? Chúng ta với Ngụy Hoằng dù sao cũng có quan hệ họ hàng mà!"
"Nếu như có thể hòa hảo lại với nó, chẳng phải là cũng có thể dính chút hào quang của Hoàng Phủ gia và Triệu gia sao?"
"Bất kể Ngụy Hoằng chọn Hoàng Phủ Thanh Âm hay Triệu Tiểu Mạn, nhà chúng ta đều có thể có quan hệ thông gia với hào môn đỉnh cấp ở Yến Kinh, sau này còn lo gì không có một ngày tốt lành nữa chứ?"
Đám người tam phòng nhà họ Chu mặt mày đầy vẻ ước mơ. Đối với họ mà nói xin lỗi không hề mất mặt, ngược lại còn nằm mơ cũng mong có thể có chút liên quan tới Ngụy Hoằng. Hiện tại nó đâu còn là một tên nghèo nàn ở nông thôn nữa, rõ ràng là kim đại thối rồi, nếu có thể dính vào thì tốt đẹp biết bao!
Ngược lại! Nếu như không thể lấy được sự tha thứ của Ngụy Hoằng. Chỉ với việc bọn họ náo loạn lễ đính hôn ở Hoàng Phủ gia thôi, cho dù người ta không so đo tính toán thì cũng sẽ có người bỏ đá xuống giếng, đến lúc đó mọi người đều sẽ bị liên lụy.
Giờ khắc này Ngụy Tú Anh mới không thể không thừa nhận, thế cục sớm đã xoay chuyển! Từng là một bà cô cao cao tại thượng của hào môn, vốn sinh ra đã hơn người một bậc, nhìn xuống đám vãn bối của Ngụy gia ở Giang Châu, trong mắt bà, Ngụy Hoằng cùng những người khác chẳng qua chỉ là một đám nhà giàu mới nổi ở nông thôn mà thôi. Thế mà bây giờ bà lại phải cúi đầu xin lỗi một đứa tiểu bối. Sự khuất nhục này khiến người ta cảm thấy khó chịu đến mức muốn thổ huyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận