Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 123: Thật sự cho rằng ta Ngụy mỗ người mệnh rất tiện thật sao?

Chương 123: Thật sự cho rằng mạng của Ngụy mỗ ta rất rẻ mạt sao?
Tục ngữ nói, nghèo ở chợ không ai hỏi, giàu ở núi sâu có bà con xa! Ngụy Hoằng lần này gây ra động tĩnh lớn như vậy, giẫm lên trên thi cốt của Đường gia mà xây dựng uy danh của mình. Các nhân vật có máu mặt ở thành phố Giang Châu, ai mà không bị dọa đến nơm nớp lo sợ? Ngay cả Ngụy Gia Lương cũng không thể không vứt bỏ tôn nghiêm! Mong ngóng mang theo người nhà đến để chữa trị quan hệ.
Đối mặt với đám người nịnh bợ lấy lòng, Ngụy Hoằng cũng không cảm thấy quá mức kỳ quái, cũng không hề mặt lạnh mà đuổi tất cả mọi người đi, mà là phân phó với Từ Mậu Cung: "Cung thúc, có khách đến, dâng trà!"
Đám người nghe vậy lập tức thở phào một hơi! Tạ Chí Giang cười lớn ha hả: "Ha ha ha, vẫn là hiền chất đại khí, trước kia nếu có gì đắc tội thì lão Tạ ta xin lỗi ngươi ở đây, Tư Tư còn không mau lại đây gặp Ngụy đại ca của ngươi."
"Ngụy đại ca, trước kia có nhiều đắc tội, xin lỗi!" Tạ Tư Tư mặt đầy vẻ ấm ức lên tiếng chào hỏi. Gia hỏa này thế nhưng là ngoan nhân dám kéo Đường gia xuống ngựa! Mặc dù ai cũng không biết giữa hắn và Đường gia đã trải qua bao nhiêu trận đấu đá ngấm ngầm, nhưng chỉ cần mọi người biết Đường gia bị thiệt lớn thì phải cân nhắc xem có nên trêu chọc vị gia này không. Hiện tại toàn bộ tầng lớp thượng lưu ở Giang Châu đều có chung một nhận thức! Thà gây với tập đoàn Ngụy thị, chứ không gây với Ngụy Hoằng!
Tạ Tư Tư trước kia đã không ít lần cùng đám phú nhị đại khác cô lập hắn. Dù cho nàng có khó chịu với Ngụy Hoằng đến mức nào, giờ phút này vì gia tộc không bị nhằm vào, cũng phải cúi đầu cầu hòa, tránh cho không cẩn thận thì tập đoàn nhà mình sẽ bị nhắm đến.
Ngụy Hoằng nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, chỉ nhàn nhạt nói: "Mọi người hoặc là cùng ta cởi truồng lớn lên, hoặc là là thúc bá nhìn ta lớn lên, về sau còn muốn hợp tác kiếm tiền cùng nhau, chuyện cũ cho qua đi!"
"Tốt tốt tốt, Ngụy ca đại khí!"
"Trước kia là chúng ta có mắt không tròng, lát nữa xin tự phạt ba ly!"
"Không hổ là cháu ruột của Ngụy lão gia tử, tầm nhìn thật là lớn, sau này còn phải nhờ anh dẫn dắt nhiều hơn a!"
Đám người xúm lại tâng bốc. Nhà họ Kỷ cũng muốn thừa cơ leo lên nịnh nọt. Ngụy Hoằng lại đưa tay ngăn bọn họ lại, mất kiên nhẫn nói: "Mấy vị, nơi này không hoan nghênh các ngươi, xin lập tức rời đi!"
"Tiểu Hoằng, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, không đến mức làm như vậy chứ?" Đại cô Ngụy Xuân Lan nhíu mày khuyên nhủ: "Cha mẹ con biết lỗi rồi, chẳng phải đang tự mình đến mở tiệc mời khách sao? Làm người đừng quá đáng, thấy tốt thì nên dừng, đừng làm rùm beng quá khó coi."
"Đúng đó!" Tiểu cô Ngụy Thu Cúc cũng vội vàng khuyên nhủ: "Mẹ con còn tự tay nấu canh cho con đó, người một nhà vui vẻ hòa thuận bao nhiêu tốt."
Ngụy Gia Lương, Đỗ Tư Tuệ mặt đầy vẻ mong chờ nhìn qua! Lúc này, bọn họ đương nhiên là hối hận vạn phần. Đứa con trai xuất chúng như vậy mà mình lại không thể hưởng một chút vinh quang nào, ai mà chịu nổi chứ? Vì vậy, dù có chủ động cúi đầu rất mất mặt! Nhưng nghĩ đến lợi ích to lớn sau khi làm hòa với Ngụy Hoằng. Bọn họ cũng khẽ cắn môi nhẫn nhục, nở một nụ cười tươi.
"Tiểu Hoằng, về nhà đi!" Ngụy Gia Lương cười làm lành nói: "Trước kia đều là chúng ta sai, sau khi con về nhà ba nhất định sẽ bù đắp cho con."
"Đúng đó!" Đỗ Tư Tuệ cũng đầy mặt cưng chiều dịu dàng dỗ dành nói: "Tiểu Hoằng, đừng có làm ầm ĩ nữa, về nhà thôi!"
"Đại ca, nếu anh không muốn về nhà vì em, em có thể chuyển đi." Ngụy Thắng ở một bên đáng thương hề hề hát theo.
Ngụy Gia Lương và Đỗ Tư Tuệ có chút không đành lòng! Nhưng môi mấp máy, cuối cùng vẫn không nói gì thêm. Địa vị và thân phận của Ngụy Hoằng sớm đã khác trước đây, xuất phát từ lợi ích mà nói, đứa con trai này mới là thứ mà họ muốn nhất, nếu hy sinh Ngụy Thắng có thể đổi lại việc hắn quay đầu, cả hai đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
"Ha ha!" Ngụy Hoằng trực tiếp bật cười: "Mấy người, ai cho các người ảo tưởng mà nhận định rằng ta sẽ vì một chút tình cảm gia đình vô nghĩa mà lựa chọn tiếp tục dây dưa với những kẻ mục nát như các người?"
"Ngươi nói cái gì?" Sắc mặt Ngụy Gia Lương thay đổi lớn.
Ngụy Hoằng tiến lên một bước, ngón tay đâm vào ngực hắn từng chữ từng câu gầm nhẹ: "Ta nói các ngươi là đồ bỏ đi, Ngụy gia từ trên xuống dưới mỗi một người đều là đồ bỏ đi, các ngươi cho dù có quỳ ở đây ba ngày ba đêm ta cũng sẽ không thèm nhìn."
"Thật sự cho rằng các ngươi tùy tiện vứt cho một chút ngọt ngào mà ta liền sẽ hấp tấp về diễn trò gia đình, lại mặc cho những thứ mục nát như các ngươi hút máu sao? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa!"
Sắc mặt người nhà họ Ngụy trong nháy mắt trở nên xám xịt. Ngụy Gia Lương lại càng môi run rẩy, suýt nữa tức ngất đi. Đám người chế giễu, cười trên nỗi đau của người khác, ánh mắt thương hại như dao, đâm vào lòng hắn khiến hắn vô cùng xấu hổ. Vị chủ tịch Ngụy từng kiêu ngạo, giờ phút này lại có chút chật vật một cách vô hình.
"Đại ca, anh..." Ngụy Thắng còn muốn trà lời, ngữ câu! Ngụy Hoằng híp mắt liếc qua, lập tức khiến hắn im miệng.
"Hiền chất, có gì từ từ nói!" Kỷ Minh Hiền cười làm lành lên tiếng: "Nể mặt ta, chúng ta ngồi xuống nói chuyện tâm sự được không?"
Ngụy Hoằng hiếu kỳ ghé mắt: "Sao? Ông rất có mặt mũi sao?"
Khuôn mặt của Kỷ Minh Hiền lập tức đỏ bừng như gan heo, hắn cố nén giận nói: "Đúng! Ta thực sự không có mặt mũi gì, nhưng những thứ này chắc là đủ mặt mũi chứ?" Nói xong, hắn mở chiếc cặp tài liệu mà người đi cùng đang mang! Bên trong lít nha lít nhít toàn là văn kiện.
"Đây là mười ba sản nghiệp của Kỷ gia ở nước ngoài, bao gồm mỏ quặng, các dự án lâm trường, trang viên và rất nhiều cổ phần ở các xí nghiệp công nghệ cao ở châu Âu và châu Mỹ, tổng giá trị không dưới trăm tỷ, hơn nữa trong tương lai sẽ còn phát triển rất lớn."
"Chuyện của Đường gia là do chúng tôi đầu óc không tỉnh táo, mong rằng hiền chất giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho chuyện này đi, coi như Kỷ thúc ta mặt dày cầu xin cậu một lần!"
"Không nể mặt sư thì cũng nể mặt Phật, như vậy đủ chứ?"
Thái độ của Kỷ Minh Hiền vô cùng hạ mình, ánh mắt lại tràn đầy tự tin. Cứ như là tin chắc Ngụy Hoằng sẽ hài lòng với phần bồi thường này vậy.
"Khá lắm, dùng mấy chục tỷ để tạ lỗi? Nhiều vậy sao?"
"Nhiều cái rắm, những năm này Kỷ gia không biết đã lén lút thâu tóm bao nhiêu sản nghiệp, những thứ này chỉ là muối bỏ biển mà thôi."
"Ha ha, coi như Kỷ gia giàu có, nhưng vài chục tỷ tài sản cũng đủ khiến bọn họ tổn thương gân cốt rồi, xem ra lần này tạ lỗi là thật lòng rồi."
"Ha ha, người ta có thể co có giãn, cũng không biết Ngụy ca có đồng ý hay không!"
Mọi người bàn tán xôn xao. Ai nấy nhìn Ngụy Hoằng không khỏi có thêm một tia kính sợ. Đã từng có lúc Kỷ gia là một thế lực khiến người ta ngưỡng vọng, cho dù là tập đoàn Ngụy thị cũng phải khách khí, nhưng giờ phút này, thiếu niên này chỉ bằng sức của một mình lại có thể khiến Kỷ gia sợ hãi mà chịu thua tạ lỗi. Từ giờ về sau, tầng lớp quyền quý giàu có ở Giang Châu có lẽ chỉ biết nghe lệnh hắn mà thôi?
Nhưng hết lần này đến lần khác Ngụy Hoằng lại không có hứng thú với sự bồi thường này. Hắn lãnh đạm liếc qua tập văn kiện, cười nhạo nói: "Ta không thiếu mấy đồng lẻ này, đã cắt cỏ thì phải trừ tận gốc mới tốt."
"Trảm thảo trừ căn?" Kỷ Minh Hiền hít sâu một hơi, nhịn không được lớn tiếng chỉ trích: "Chẳng qua chỉ là một chút hiểu lầm thôi mà, ngươi không cần phải đuổi cùng giết tận vậy chứ? Làm người hào phóng một chút không tốt sao?"
"Hiểu lầm?" Ngụy Hoằng túm chặt cổ áo của hắn, nghiến răng nghiến lợi cười lạnh nói: "Nếu không phải thủ đoạn của ta cao minh phản công, thì bây giờ tôi đã nằm trong nhà xác rồi, các người nhà họ Kỷ làm gì thì muốn tôi kể từng việc một ra sao? Chỉ cần ném ra chút rách rưới đã muốn cho qua chuyện này, thật sự cho rằng mạng của Ngụy mỗ ta rẻ mạt lắm sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận