Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 25: Mình bán cái này đại nhân tình không thơm sao?

Chương 25: Mình bán cái này nhân tình lớn không thơm sao?
Một bữa cơm Ngụy Hoằng ăn mà cứ thấy nhạt nhẽo! Hắn chỉ muốn yên lặng ăn bữa cơm thôi, nhưng Hạ Mạt cứ liên tục xuất hiện bên cạnh lượn lờ, lúc thì lau bàn dọn dẹp đồ ăn, lúc thì quét rác dưới đất, ra sức muốn tạo dựng trước mặt hắn hình tượng một cô Tiểu Bạch Hoa nghèo khó, kiên cường! Nếu là kiếp trước, Ngụy Hoằng chắc chắn sẽ bị vẻ bề ngoài giả tạo này đánh lừa. Nhận định nàng là một cô gái nghèo nhưng kiên trì nỗ lực vươn lên. Nhưng sống lại một đời, hắn sớm đã nhìn thấu lòng người, hóa thân thành người giỏi nhìn nhận bản chất. Liếc mắt là có thể thấy ngay tâm tư không trong sáng của nàng, chẳng qua chỉ là người thích mua danh chuộc tiếng. Ngoài giờ làm việc thì cô cứ nên làm việc cho tốt đi! Cứ nhăm nhăm chạy đến chỗ ta làm gì? Mỗi khi Ngụy Hoằng ngước mắt nhìn, nàng còn cố làm ra vẻ thanh cao, quật cường, không chịu cúi đầu trước đồng tiền, thỉnh thoảng lại đưa tay lau mồ hôi trên trán, thật khiến người ta phát phiền.
“Thiếu gia, có muốn ta mời nàng ta đi không?” Một nữ vệ sĩ thấy hắn mất kiên nhẫn, lạnh lùng liếc nhìn Hạ Mạt đang giả vờ làm việc ở đằng xa. Nàng ta cứ ra vẻ mình bận rộn, rất cố gắng, các người không được coi thường tôi! Nữ vệ sĩ nhìn cũng không nhịn được muốn đánh người.
“Không cần để ý mấy con ruồi đó, tranh thủ thời gian ăn xong rồi đi thôi!”
“Càng để ý loại người t·i·ệ·n nhân này, nội tâm cô ta càng diễn nhiều, thậm chí còn có thể ở đó mà diễn tuồng khổ tình, ám chỉ ta muốn cưỡng ép dân nữ đâu.”
Ngụy Hoằng vừa tăng tốc độ ăn cơm, vừa bực mình lẩm bẩm.
Hai nữ vệ sĩ bật cười khúc khích, cực kỳ tán thành với lời này. Các nàng có thể dạy dỗ ngăn chặn tất cả kẻ mạo phạm đến địch, nhưng nếu là một cô gái trước mặt mọi người giả vờ bị chèn ép, các nàng cũng không biết nên làm gì cho phải, vẫn là xử lý lạnh cho hơn!
"Hả?" Ngụy Hoằng đột nhiên nhìn thấy một người. Một cậu thanh niên đầu nấm, vẻ mặt chất phác, mang kính đen. Đang ngồi ăn cơm trắng với đồ chay ở một góc khuất, trông rất an tĩnh và gầy gò. Hắn tên là Tống Quy, con riêng bị bỏ rơi bên ngoài của một nhân vật lớn ở Yến Kinh! Sở dĩ Ngụy Hoằng đồng ý với thầy Lương vào lớp thi đấu, đồng thời chỉ điểm các học bá trong lớp học tập, thực chất là muốn làm quen với hắn.
Kiếp trước, Tống Quy nghèo khó, kiên cường, bất khuất! Phải gánh vác cả người mẹ đang bệnh nặng, ban ngày thì đi học, ban đêm thì đi làm. Mỗi ngày chỉ ăn hai bữa cơm chống đói, nhưng thành tích vẫn xuất sắc, thi đỗ đại học Thanh Bắc. Lúc đó Hạ Mạt đã dùng thẻ đen của Ngụy Hoằng khắp nơi làm người tốt, không chỉ mời hắn ăn cơm thường xuyên, còn cho mẹ hắn mượn tiền làm phẫu thuật, nhờ vậy mà trở thành ánh sáng duy nhất trong quãng thời thanh xuân ảm đạm của Tống Quy. Sau khi lên đại học, hắn được đại lão tìm được và nhận lại tổ tông. Từ một học sinh nghèo, một bước nhảy lên trở thành phú nhị đại hàng đầu giới kinh doanh, thân phận thay đổi nghiêng trời lệch đất, ai gặp cũng phải gọi một tiếng Tống thiếu, không biết bao nhiêu người muốn nịnh bợ hắn. Nhưng Tống Quy vẫn không quên ân tình trước kia! Hắn trực tiếp trở thành chỗ dựa lớn cho Hạ Mạt muốn gì được nấy. Đẩy một cô Tiểu Bạch Hoa xuất thân bình thường lên một độ cao không thuộc về nàng.
Sống lại một đời, Ngụy Hoằng sao có thể để Hạ Mạt dùng tiền của hắn đi kết giao với nhân vật lớn như vậy, rồi cuối cùng quay lại đối phó với hắn? Mình bán cái nhân tình lớn này không thơm sao? Nghĩ đến đây! Hắn lập tức bưng mâm cơm đứng dậy đi về phía Tống Quy. Hai nữ vệ sĩ thấy vậy cũng vội vàng bỏ bát đũa xuống, nhanh chóng đuổi theo. Ba người vừa động, hơn nửa phòng ăn bị thu hút ánh nhìn. Hạ Mạt vô thức cho rằng Ngụy Hoằng đang tìm mình, bàn tay lau bàn khựng lại, khóe miệng thì hơn cả khóe AK, nhưng nàng vẫn nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, làm ra vẻ không thèm quan tâm đến hắn.
“Hừ hừ, biết ngay anh sẽ không nhịn được mà đến cầu xin tôi! Nhưng tôi không dễ dỗ dành như vậy đâu, nếu không xin lỗi Tiểu Thắng ca ca, thì đừng hòng xong chuyện!” Hạ Mạt lẩm bẩm trong lòng. Đồng thời nghĩ cách làm sao để tiếp tục lôi kéo Ngụy Hoằng. Khiến hắn khó chịu, khiến hắn yêu mà không được, khiến hắn bực mình coi như là trừng phạt.
Nhưng ngay giây tiếp theo, nàng đã ngây người tại chỗ! Những người khác đang muốn xem cảnh Ngụy đại thiếu đuổi theo vợ, cùng màn tình cảm lãng mạn bị Hạ Mạt từ chối, cũng đều tái mặt, bởi vì Ngụy Hoằng không hề nhìn đến nàng một cái. Mà trực tiếp bước qua Hạ Mạt đang bận làm việc! Ngồi xuống đối diện Tống Quy.
“Ngụy, Ngụy thiếu?” Tống Quy giật mình, vội vàng đứng lên ngập ngừng nói: “Ngài muốn ngồi ở đây sao? Tôi đi ngay, ngài đợi một chút!”
“Không cần đổi chỗ, tôi tìm cậu!” Ngụy Hoằng đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp gắp đùi gà, món mặn vào bát của hắn.
“Ngụy thiếu, ngài đây là?” Tống Quy vẻ mặt ngạc nhiên. Vô thức nghĩ rằng đối phương muốn sỉ nhục mình. Dù sao thì những học sinh nghèo như hắn ở trường học luôn ở tầng lớp thấp nhất, ai cũng có thể dẫm lên mấy cái, những chuyện như bị bắt ăn đồ thừa, đã không phải là chưa từng xảy ra. Nhưng rất nhanh, Tống Quy nhận ra là không phải vậy! Những đồ ăn này đều sạch sẽ cả, người ta không cần thiết phải làm nhục mình như thế.
“Ăn đi, sạch sẽ!” Ngụy Hoằng nhấc tay ra hiệu cho hắn ngồi xuống, lúc này mới vừa cười vừa nói: “Tôi thấy cậu chỉ ăn cơm với rau xanh, ngày nào cũng giải toán lý tiêu hao tế bào não, không đủ dinh dưỡng thì sao được? Ăn của tôi này!”
“Không cần, không cần!” Mặt Tống Quy đỏ lên, lắp bắp nói: “Ngụy thiếu không cần khách sáo như vậy, tôi đủ ăn rồi.”
“Cứ ăn đi!” Thái độ Ngụy Hoằng rất cứng rắn, cuối cùng hắn cũng không từ chối nữa.
Cắn một miếng đùi gà thơm nức, trong mắt Tống Quy bỗng có một tầng hơi nước. Hắn không phải người giỏi ăn nói, nên chỉ cúi đầu yên lặng ăn. Cẩn thận từng chút một ghi nhớ tia sáng soi rọi cuộc đời hắn này.
Hạ Mạt thì ngây người nhìn cảnh tượng này, móng tay gần như bấu chặt vào lòng bàn tay. Ai có thể nghĩ được Ngụy Hoằng lại hoàn toàn không muốn chơi trò tình yêu lằng nhằng, thà tìm một người đàn ông còn hơn đi tìm nàng.
“Tôi có tìm hiểu qua về cậu!” Ngụy Hoằng vừa ăn, vừa thản nhiên nói: “Cậu là gia đình đơn thân, mẹ bị bệnh nặng, một mình cậu gánh vác gia đình rất vất vả, còn việc học thì cũng đứng đầu lớp, năm nào cũng được học bổng.”
“Là một người đàn ông, cậu rất đáng khâm phục! So với tôi còn giỏi hơn!”
Câu cuối cùng, Ngụy Hoằng nói rất nghiêm túc! Mỗi câu mỗi chữ đều đầy chân thành, chạm đến đáy lòng Tống Quy.
“Tôi không có, so với Ngụy thiếu còn kém xa.” Tống Quy đỏ mặt, cúi đầu che giấu ý nước mắt.
“Không, cậu thực sự giỏi hơn tôi!” Ngụy Hoằng cười khẽ cảm khái nói: “Nếu không phải tôi sinh ra đã giàu có, chắc chắn cái gì cũng không bằng cậu, nên là Tống đồng học, cậu có đồng ý để tôi giúp đỡ không?”
“Giúp đỡ?” Tống Quy kinh ngạc ngước mắt lên. Sao lại có người chủ động đưa tiền đến tận cửa chứ?
“Đúng vậy!” Ngụy Hoằng gật đầu, chân thành nói: “Ông nội tôi tự mình gây dựng tập đoàn Ngụy thị đến nay, mấy chục năm luôn kiên trì các hoạt động từ thiện, đã giúp đỡ biết bao bà mẹ goá con côi, người già và học sinh nghèo, tôi bị ông ảnh hưởng nên hằng năm cũng hay làm việc thiện.”
“Từ nay về sau, tôi có thể chi trả toàn bộ học phí, tiền sinh hoạt cho cậu, bao gồm cả tiền thuốc men của mẹ cậu, thậm chí còn có thể mời những chuyên gia giỏi nhất đến phẫu thuật cho bà ấy!”
Nghe vậy Tống Quy hít sâu một hơi. Không những không cảm thấy vui mừng mà lại lo lắng bất an.
“Ngụy thiếu.” Tống Quy rụt rè hỏi: “Rốt cuộc ngài muốn gì? Tôi không có gì đáng để ngài mưu đồ cả, chuyện phạm pháp phạm tội tôi cũng không dám làm, nếu không thì ngài vẫn nên tìm người khác đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận