Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 74: Siêu cấp cỗ tai, thúc thủ vô sách!

Chương 74: Siêu cấp sóng gió, hết cách!
Đêm nay chắc chắn là một đêm không ngủ!
Thông tin Mỹ trữ tăng lãi suất không nằm ngoài dự đoán vẫn là ầm ĩ xôn xao.
Khiến cho chứng khoán Mỹ điên cuồng sụt giảm, các nhà đầu tư toàn cầu cũng liên tiếp nhận được tin tức, trong cơn hoảng loạn, bắt đầu không chút do dự bán tháo các loại tài sản mềm trong tay.
Hai cha con Ngụy Gia Lương cùng Ngụy Thắng cũng mất ngủ cả đêm!
Trong đêm, bọn họ trở lại tổng bộ tập đoàn để tổ chức một cuộc họp khẩn cấp.
Một đám lớn chuyên gia tài chính suy tư xem nên làm thế nào để vượt qua cửa ải khó khăn này.
Kết quả, ngày thứ hai khi thị trường chứng khoán A vừa mở phiên giao dịch, các quỹ ngân sách phát hành riêng lẻ thuộc hai bộ tài chính của tập đoàn Ngụy thị liền rơi như chó, hàng chục mã cổ phiếu lao dốc không phanh, đám người Ngụy Thắng dù muốn bán tháo cũng không ai dám mua, các loại kế hoạch cấp cứu đều thất bại.
Tại văn phòng hai bộ tài chính của tổng bộ tập đoàn!
Một đám nhà điều hành cấp cao đang lo lắng bán tháo cổ phần.
Thế nhưng sau hàng loạt thao tác, lại không có nửa điểm hiệu quả, khiến nhiều người tức giận chỉ muốn đập bàn phím.
"Ngụy đổng!" Một nhà điều hành nhíu mày nói: "Không bán được, hiện tại rất nhiều cổ phiếu đều đã lao dốc, nếu như chúng ta chỉ bán ra số lượng nhỏ cổ phiếu có lẽ vẫn có thể, nhưng với số lượng lớn như thế này, muốn chạy thì căn bản không ai chịu mua vào."
"Đúng vậy, chúng ta đã chủ động kéo giá xuống, nhưng vừa mở phiên giao dịch các cổ phiếu đều đã giảm sâu, căn bản không ai dám mua!"
"Ngọa Tào, hôm nay chắc sẽ có cả ngàn mã cổ phiếu giảm, mọi người nhìn xem..."
"Mẹ nó, sóng gió rồi, chắc chắn là sóng gió siêu to khổng lồ! Lão tử mấy trăm vạn tiền tiết kiệm đều đổ vào cổ phiếu, lúc đầu định kiếm món hời, giờ thì hay rồi, thành rau hẹ hết."
Đám người thở dài liên tục.
Trên mạng, các loại trang tin truyền thông cũng nhao nhao đưa tin.
Nào là sóng gió ngàn năm có một, thuyết âm mưu Mỹ trữ tăng lãi suất các loại tin tức xuất hiện khắp nơi.
Trong lúc nhất thời, những người chơi cổ phiếu than khóc dậy trời, trên internet cũng nóng lên không ngừng.
Thị trường chứng khoán A chìm trong một màu xanh lá!
Chín thành mã cổ phiếu đều đang lao dốc!
Thậm chí có hơn một phần ba số cổ phiếu giảm sàn.
Trong đó, mấy chục mã cổ phiếu mà Ngụy Thắng chọn trước đó cũng tổn thất nặng nề, không chỉ toàn bộ mắc kẹt trong tay, mà số lợi nhuận kiếm được trước đó trong một ngày cũng bồi thường hết, ngay cả tiền vốn cũng khó mà lấy lại được.
"Bây giờ làm sao bây giờ?" Ngụy Gia Lương vừa đập bàn gào thét, vừa đỏ mắt nhìn xung quanh: "Từng người các ngươi hoặc là tự xưng là cao tài sinh tài chính của đại học Harvard, hoặc là tự xưng là có kinh nghiệm làm việc ở Phố Wall, bây giờ gặp phải chút tình huống thì lại bó tay hết cách sao? Tập đoàn nuôi các ngươi có ích lợi gì?"
"Ngụy đổng!" Một nhà phân tích tài chính mặc âu phục phẳng phiu nhíu mày phản bác: "Đây là sóng gió, không phải chuyện nhỏ! Dưới tình thế lớn suy thoái, chúng ta đều như trứng dưới tổ, rất nhiều quốc gia đều không thể chống lại, mấy nhà phân tích thì có thể thay đổi được gì?"
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Ngụy Gia Lương nén cơn giận hỏi.
"Chờ đợi!" Nhà phân tích tài chính đẩy kính lên, nghiêm túc nói: "Trong cơn sóng gió các doanh nghiệp lớn đều đang lao dốc, chỉ có số ít cổ phiếu ngân hàng là vẫn vững, chúng ta hoặc là tiếp tục tăng đầu tư chờ cơ hội mua đáy, hoặc là chờ cơn sóng gió thứ nhất qua đi rồi lựa chọn cắt lỗ rời thị trường."
Ngụy Gia Lương không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu ý trong lời nói của đối phương.
Những tập đoàn doanh nghiệp lớn hơn người ta mà còn bó tay chịu trận trong cơn sóng gió.
Một tập đoàn Ngụy thị nhỏ bé thì làm sao có thể lật nổi được sóng lớn chứ?
Lúc này toàn bộ dân chơi cổ phiếu đều đang hoảng loạn, hoặc là gắng gượng bốn năm năm chờ thị trường chứng khoán ấm lại, hoặc là đánh cược vào việc nhà nước sẽ có chính sách cứu trợ thị trường, tóm lại bất kể thế nào cũng đều là mất tiền!
"Sau này, quốc gia có ra chính sách cứu trợ thị trường không?" Ngụy Lâm Lang nhíu mày hỏi.
"Khó nói lắm!" Nhà phân tích tài chính lắc đầu, thở dài nói: "Chỉ cần không phải đặc biệt ảnh hưởng đến môi trường kinh tế, cấp trên bình thường đều sẽ không can thiệp, trong quá khứ, trong những cơn sóng gió cũng có người được ăn cả ngã về không, trông chờ quốc gia xuất thủ cứu trợ, kết quả chỉ làm cho tình hình càng thêm tồi tệ!"
"Xong rồi!"
Ngụy Thắng đặt mông xụi lơ xuống ghế.
Khuôn mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng và uất ức, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào cho xong.
Khoảng thời gian trước hắn oai phong lẫm liệt thế nào, bây giờ thì lại mất mặt bấy nhiêu.
Vốn dĩ còn muốn mượn vận may trên thị trường chứng khoán để hoành hành khắp nơi, kiếm được khoản lời lớn, tiện thể nắm chắc cả giới giàu có của thành phố Giang Châu, để vô số người xin mình dẫn dắt họ đầu tư.
Giờ thì hay rồi, tất cả công cốc!
Hắn còn phải đối mặt với sự chất vấn và mắng nhiếc từ khắp nơi, nghĩ thôi cũng thấy da đầu tê rần.
Lúc này ba người Ngụy Thắng, Ngụy Lâm Lang, Ngụy Gia Lương đều không dám mở điện thoại, bởi vì một khi khởi động máy, chắc chắn sẽ có vô số cuộc điện thoại gọi đến hỏi han tình hình, bọn họ không biết phải trả lời thế nào mới phải.
"Chủ tịch!" Một nữ thư ký hốt hoảng chạy tới, lo lắng nói: "Lý tổng, Lưu tổng bọn họ vội vội vàng vàng tìm tới, bây giờ đang la hét đòi gặp ngài kìa."
"Ai!" Ngụy Gia Lương thở dài một tiếng, khuôn mặt nhăn nhó đến đỏ bừng.
Không cần đoán cũng biết lát nữa ông phải đối mặt với cảnh tượng gì.
Nghĩ lại mọi chuyện cứ như một giấc mơ, tập đoàn Ngụy thị không hiểu vì sao lại bắt đầu đầu tư chứng khoán, không hiểu sao lại gặp phải sóng gió, không hiểu sao bản thân lại lôi kéo một đám người xuống nước.
Hết thảy giống như nên trách Ngụy Hoằng, lại hình như nên trách Ngụy Thắng!
Tâm trạng của Ngụy Gia Lương vô cùng phức tạp, cũng không biết cuối cùng nên trách ai cho phải.
"Cha, để con đi ứng phó với họ đi." Ngụy Lâm Lang nhắm mắt nói: "Lần này sóng gió đến quá đột ngột, ai cũng không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện này, mấy bác mấy chú tức giận cũng là phải thôi, nhưng mà con là đàn em chắc họ sẽ không làm khó dễ quá đâu."
"Vẫn là để ta đi, tất cả đều là lỗi của ta!" Ngụy Thắng vừa đứng ra nhận tội, thể hiện mình không biết sợ, vừa âm thầm diễn trong lòng: 【Ô ô ô, chuyện này ta nhất định phải tiếp tục gánh vác, cho dù bị các chú các bác mắng chửi, cũng tuyệt đối không thể để ba ba và tỷ tỷ bị liên lụy! 】 Ánh mắt hai cha con Ngụy Gia Lương trong nháy mắt trở nên dịu dàng.
Thật ra trong thâm tâm bọn họ ít nhiều cũng có chút trách hắn.
Nhưng mà không chịu nổi Ngụy Thắng có kim thủ chỉ mà, gã này cứ âm thầm hối hận không thôi.
Hai người nghe nhiều cũng khó tránh khỏi mềm lòng, cũng không có ý trách hắn nữa.
"Vẫn là để ta đi!" Ngụy Gia Lương thở dài một hơi, mệt mỏi đứng dậy nói: "Đạo lý đầu tư có rủi ro ai cũng hiểu, chỉ là thua lỗ tiền trong lòng khó chịu thôi, ta không ngại vứt cái mặt mo này đi để xin lỗi, sau đó lại cho mấy dự án có giá trị đi ra, chuyện này vẫn có thể giải quyết!"
Vừa nói xong mấy câu!
Ông dường như già đi không chỉ gấp mười lần.
Ngay cả cái lưng cũng có vẻ còng xuống một chút!
Ngụy Lâm Lang nhìn mà lòng chua xót muốn rơi nước mắt, trong lòng nàng chợt nảy ra một ý nghĩ, nếu như cả nhà không trở mặt với Ngụy Hoằng, thì liệu có thể ngăn chặn được chuyện này không?
Đáp án chắc chắn là có!
Gã kia rất nhạy cảm với xu hướng tài chính.
Ngay cả sóng gió cũng có thể đoán được, giúp gia tộc tránh được tai họa này chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Đáng tiếc, người em trai lợi hại như vậy mà nàng không nắm chặt. Mà lại đi sủng ái một người em trai hờ chuyên gây họa đến từ một tập đoàn khác.
Trong lòng Ngụy Lâm Lang dâng lên một tia hối hận, không thể tránh được vẫn là oán hận Ngụy Thắng hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận