Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 171: Kham phá chân tướng, nội tâm dày vò!

Chương 171: Khám phá chân tướng, nội tâm dày vò!
Một câu vừa dứt!
Trong văn phòng lập tức im phăng phắc!
Lời của Ngụy Thi Nhã tựa như mở chiếc hộp Pandora, lại giống như mở ra bí mật mà người nhà họ Ngụy không dám nghĩ tới, khiến Ngụy Thanh Thanh và Ngụy Thải Lam cũng không nhịn được hít một hơi lạnh.
"Ý ngươi là nói, Ngụy Hoằng luôn bị tiểu Thắng hãm hại?" Mặt Ngụy Thanh Thanh tái mét, thì thào: "Mà chúng ta không những không tin hắn, còn đồng lõa cùng nhau khi nhục hắn?"
"Đúng!" Ngụy Thi Nhã hơi chột dạ lẩm bẩm nói: "Chính các ngươi nghĩ mà xem, từ khi Ngụy Thắng gia nhập Ngụy gia đến khi Ngụy Hoằng cùng gia tộc đối đầu, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi đã phát sinh mấy chục lần xung đột, chuyện này chẳng phải quá thường xuyên sao?"
"Mỗi lần mặc kệ là Ngụy Thắng bị ngã, đồ cổ trong nhà bị trộm, hay tác phẩm thiết kế của mụ mụ bị xóa, mỗi chuyện thực ra đều không có chứng cứ chứng minh là tiểu Hoằng làm."
"Có điều hết lần này đến lần khác tiếng lòng của Ngụy Thắng lại khiến chúng ta tin không nghi ngờ, sau đó cả nhà lại công khai xử tội, chửi rủa, trách phạt, các ngươi nghĩ xem đây có phải rất khủng bố không? Chúng ta giống như bị người ta nắm mũi dẫn đi vậy!"
Mặt Ngụy Thanh Thanh đầy vẻ kinh ngạc lo lắng, điện thoại trượt xuống đất cũng không hề hay biết!
Còn Ngụy Thải Lam thì đứng dậy đi đi lại lại trong văn phòng.
Rõ ràng những lời này đã dấy lên sóng gió lớn trong lòng các nàng.
Nếu như phân tích này là thật, chẳng phải nói cả nhà các nàng đều bị Ngụy Thắng đùa giỡn xoay quanh?
Người nhà họ Ngụy tự cho là tinh anh xã hội, hào môn thế gia, thế nhưng một đám người mắt cao hơn đầu lại bị một tên tài xế con nít đùa giỡn, nghĩ thôi đã đủ buồn cười rồi.
"Không không không!" Ngụy Thanh Thanh liều mạng lắc đầu, vô thức cãi lại: "Không thể nào, tiểu Thắng rõ ràng là một đứa trẻ trung thực, hiền lành, sao có thể làm ra chuyện như vậy?"
"Vậy sao ngươi giải thích được hết những chuyện này?" Ngụy Thi Nhã cảm xúc kích động, không nhịn được đứng dậy chất vấn: "Ngụy Hoằng từ nhỏ đã được ông nội nuôi dưỡng bên cạnh, học thức, khí độ, bản lĩnh đều vượt xa mấy chị em chúng ta, tại sao hắn lại cố ý nhắm vào một tên tài xế con nít?"
"Hắn sẽ vì đấu đá mà đi trộm đồ cổ trong nhà? Đi xóa bản thiết kế của mụ mụ? Thậm chí bỏ đậu phộng vào đồ ăn của Ngụy Thắng khiến hắn dị ứng?"
"Đây đều là những lời vu khống trắng trợn, mà hết lần này tới lần khác chúng ta lại đều tin, hiện tại khiến cả nhà không được yên, các ngươi còn muốn làm ngơ nữa sao?"
Hơi thở của Ngụy Thanh Thanh và Ngụy Thải Lam dần nặng nề hơn.
Thân thể hai người đều có chút run rẩy, như thể không đứng vững được.
Lời nói của Ngụy Thi Nhã vạch trần sự thật mà các nàng không muốn thấy nhất, nhưng lại là suy luận phù hợp nhất, Ngụy Thắng tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài của hắn, mà người nhà họ Ngụy từ đầu đến cuối đều là lũ con lợn.
"Những gì chúng ta nghe được, có lẽ chỉ là điều mà người ta muốn cho chúng ta nghe thấy." Mặt Ngụy Thi Nhã đầy vẻ chán nản cười khổ: "Thua thiệt là chúng ta đều nhận được sự giáo dục cao đẳng, tự nhận mình thông minh đấy, vậy mà ngay cả chút đó cũng nghĩ không ra, trách sao Ngụy Hoằng lại tuyệt giao với chúng ta."
"Những chuyện này chỉ là phán đoán của ngươi mà thôi, vạn nhất chúng ta hiểu lầm thì sao?" Ngụy Thải Lam vẫn có chút không tin.
Dù sao trong lòng mọi người, Ngụy Thắng là một chú chó săn nhỏ ngoan ngoãn, nghe lời!
Còn Ngụy Hoằng thì là một con sư tử tàn nhẫn tuyệt tình, các nàng vẫn vô thức chọn bên yếu.
"Được rồi, các ngươi muốn tin hay không thì tùy!" Ngụy Thi Nhã cười khổ lắc đầu nói: "Thực tế thì ta cũng không có bao nhiêu nắm chắc, chẳng qua cảm thấy chuyện này không đơn giản, con người Ngụy Thắng cũng không đơn giản, các ngươi về sau cẩn thận một chút đi, về sau ta sẽ tìm cách điều tra rõ ràng!"
Nói xong, nàng cầm túi xách quay người rời đi!
Chỉ để lại hai người trong phòng làm việc nhìn nhau ngơ ngác.
"Nhị tỷ, chuyện này quá đáng sợ, ngươi thấy có khả năng không?" Ngụy Thanh Thanh yếu ớt hỏi.
Ngụy Thải Lam lắc đầu nửa ngày không nói gì!
Nàng không dám truy đến cùng, cũng không dám suy nghĩ tiếp.
Chỉ có thể vô thức trốn tránh không nghĩ đến vấn đề này.
Nếu như Ngụy Thi Nhã đoán đúng, chứng tỏ Ngụy gia đã lâm vào một cuộc khủng hoảng kinh khủng, mà tất cả chuyện này đều do Ngụy Thắng gây ra, bọn họ đang bị một con chó sói theo dõi.
Nàng không dám nghĩ rốt cuộc Ngụy Thắng đang mưu đồ cái gì!
Bởi vì gia hỏa này sớm đã trà trộn vào Ngụy gia, một khi lật mặt nạ của hắn, cả gia tộc sẽ gặp nạn, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!
Nàng cũng không dám nghĩ Ngụy Hoằng đã từng phải chịu bao nhiêu uất ức.
Bởi vì chuyện đó sẽ lật tẩy bộ mặt thật của người nhà họ Ngụy, khiến nàng nửa đêm tỉnh giấc đều muốn tát mình một cái, sẽ hối hận tại sao lại đi khắt khe, cay nghiệt với đệ ruột của mình.
Sự dày vò trong lương tâm và đạo đức này còn đau lòng hơn cả dao cắt!
"Sẽ không, sẽ không!" Ngụy Thải Lam có chút thần kinh lắc đầu, cuối cùng tự an ủi mình: "Tiểu Thắng nhìn là biết đứa trẻ ngoan, Ngụy Hoằng lại là kẻ làm việc bá đạo, tuyệt tình với người nhà, người sai chắc chắn là hắn, chúng ta không sai!"
"Đúng, chúng ta không sai!" Ngụy Thanh Thanh cũng quật cường hừ lạnh: "Cho dù trước kia có hiểu lầm, chính Ngụy Hoằng không nói rõ trách được ai? Tất cả là do hắn không nói ra, với cả chúng ta đã nhiều lần hạ mình cầu hòa, nhưng hắn vẫn không chịu bỏ qua, hiện tại càng cố ý phong sát chèn ép Ngụy thị tập đoàn, chỉ riêng điểm này thôi thì hắn đáng thiên đao vạn quả."
Nghe vậy sắc mặt khó coi của Ngụy Thải Lam mới dần dịu lại không ít.
Nàng không chịu thừa nhận tất cả đều là lỗi của mình.
Tự nhiên hy vọng có người đứng ra chịu oan, để giải tỏa gánh nặng trong lòng và áp lực đạo đức.
Mặc kệ ai đúng ai sai!
Ngụy Hoằng và các nàng sớm đã bất hòa, mối quan hệ càng trở nên như nước với lửa.
Lúc này dựa vào cái gì mà nàng đi nhận sai? Lại dựa vào cái gì đi nghi ngờ bản thân?
"Bây giờ không phải là lúc phân đúng sai!" Ngụy Thải Lam hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Bất kể như thế nào, Ngụy Hoằng hiện tại ra tay với người nhà là không đúng, đại tỷ đang ở nước ngoài cùng mụ mụ chữa bệnh, ba ba thì giận đến mức suýt bị ốm."
"Ngụy thị tập đoàn bị Hoằng Thịnh chèn ép chắc chắn ngày càng khó khăn hơn, nếu không ép Ngụy Hoằng thu tay, không tới một hai năm chỉ sợ sẽ phá sản, cho nên chúng ta tuyệt đối không thể để hắn tiếp tục càn rỡ như vậy!"
Ngụy Thanh Thanh có chút đồng tình nhẹ gật đầu.
Hai người liếc nhau, ngược lại hiếm khi có cùng chung kẻ thù.
"Nhị tỷ, ngươi muốn làm gì?" Ngụy Thanh Thanh cẩn trọng hỏi.
"Tiếp tục phong sát, buộc hắn chịu thua!" Ngụy Thải Lam đi đến cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đường phố xa xăm hồi lâu, mới cười lạnh nói: "Chỉ cần Ngụy Hoằng chịu cúi đầu, hết thảy nguy cơ có thể lập tức biến mất, đến lúc đó chúng ta có thể làm hòa, mọi chuyện quá khứ bỏ qua, cùng lắm thì về sau bù đắp cho hắn."
"Nếu hắn còn cố chấp muốn kéo cả Ngụy thị tập đoàn xuống, chứng tỏ hắn không còn là người thân của chúng ta nữa, mà là kẻ thù, chúng ta cần gì phải hối hận chuyện cũ chứ?"
Khá lắm, lời này cũng có lý đấy!
Ngụy Thanh Thanh vậy mà không có cách nào phản bác!
Kiêu ngạo như các nàng đương nhiên không chịu thừa nhận mình sai.
Biện pháp duy nhất chính là đánh cho thằng em nhận sai, sau đó lại đi bù đắp cho hắn.
"Chiến lược chính của tập đoàn Hoằng Thịnh gần đây là phát triển ngành giải trí, vì vậy không tiếc bỏ tiền để quay nhiều bộ phim."
"Phim của bọn hắn có qua kiểm duyệt không? Có được xếp lịch chiếu hay không còn phải hỏi qua chúng ta đây!"
"Nghe nói hắn còn đắc tội với người Thân gia ở Ma Đô, ha ha… cứ chờ đó!"
Ngụy Thải Lam lạnh lùng thì thầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận