Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 161: Giang hồ không phải chém chém giết giết, giang hồ là đạo lí đối nhân xử thế!

Chương 161: Giang hồ không phải chém chém giết giết, giang hồ là đạo lý đối nhân xử thế!
Hôm sau Sáng sớm!
Bệnh viện nhân ái, phòng bệnh VIP tầng cao nhất!
Tào Minh Châu, Hoắc Anh Hào dẫn theo thư ký bảo tiêu đẩy cửa bước vào.
Tào Quân Nhan đang ở trên giường bệnh xử lý công việc, nhìn thì thấy ngược lại không có gì thương thế, chỉ là trên đầu dán mấy miếng băng gạc, thấy mọi người đến mới tiện tay cất máy tính bảng.
"Nhan Nhan, không sao chứ?" Tào Minh Châu lo lắng hỏi thăm.
"Tiểu Thúc, Hoắc thúc!" Tào Quân Nhan lễ phép chào hỏi: "Ta không sao, chỉ là bị chấn động não cộng thêm trầy da thôi, ngược lại là có hai bảo tiêu khá không may bị ngã gãy chân."
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!" Tào Minh Châu thở dài một hơi, trên mặt lại hiện lên một vòng tức giận: "Tên tiểu tử họ Ngụy quá đáng, dám động đến vợ con của chúng ta, đây là muốn sống không yên sao? Hắn điên rồi phải không!"
Vừa nói, hắn tức giận đi đi lại lại trong phòng bệnh, hiển nhiên đã vô cùng tức giận!
Hoắc Anh Hào thấy thế liền cười khuyên nhủ: "Lão Tào bớt giận, chưa chắc đã là hắn làm, việc này còn chưa điều tra rõ ràng mà?"
"Đánh rắm, ngoại trừ hắn thì còn ai vào đây?" Tào Minh Châu ngón tay run rẩy nâng lên, giận dữ nói: "Họ Hoắc, ngươi đừng có mà ba phải, ta cũng không tin ngươi không biết, tối qua Quách Minh ở hộp đêm bị dao chém trọng thương, Yến Kinh cũng khẩn cấp dừng dự án Thành Tây, ngoại trừ hắn còn ai vào đây?"
"Tê!"
Hoắc Anh Hào hít sâu một hơi.
Hắn thật sự là không biết đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Trong vòng một đêm sao lại biến đổi như thế?
"Tiểu Thúc, vì sao lại thành ra như vậy?" Tào Quân Nhan sắc mặt cũng biến thành xám xịt: "Một thương nhân nhỏ ở địa phương theo lý thuyết không nên có năng lượng lớn như vậy chứ?"
"Không nên coi thường hắn, tên nhóc này nội tình sâu lắm." Tào Minh Châu thở dài nói: "Ta đã nghe ngóng, là có người ở Giang Châu tìm quan hệ kêu dừng dự án, không phải Hoắc gia thì cũng là tiểu tử này."
"Ai ai ai, ngươi đừng có vu khống ta!" Hoắc Anh Hào giận dữ hừ lạnh nói: "Ta cũng không có làm chuyện lật bàn."
"Cho nên, đây là cảnh cáo của hắn!" Tào Minh Châu cuối cùng tổng kết: "Kêu dừng dự án là để nói cho mọi người biết hắn có năng lực hất bàn, tìm người đối phó với Quách Minh và Nhan Nhan chứng minh hắn có thủ đoạn cá chết lưới rách."
"Với tính cách làm việc của Ngụy Hoằng, nếu không ra tay thì thôi, một khi xuất thủ chắc chắn không chỉ có chút động tĩnh này." Hoắc Anh Hào hữu nghị nhắc nhở, sắc mặt mọi người lại thay đổi.
Chỉ một lát sau!
Thư ký Ngô từ ngoài cửa đi đến, sắc mặt khó coi đưa qua một chiếc máy tính bảng, phía trên đang phát một bản tin quốc tế nhanh.
【 Vào 9 giờ 52 phút tối qua giờ Yến Kinh, vùng biển gần eo biển Malacca xảy ra vụ tấn công tàu chở hàng container, làm hai tàu hàng chở đầy container bị nổ và chìm! 】 【 Theo kiểm chứng, bên bị sự cố đã xác nhận là tàu hàng thuộc công ty tư nhân Tập đoàn Viễn Dương, vụ tấn công đã làm 16 thuyền viên Đông Nam Á thiệt mạng, 41 người bị thương đã được cứu! 】 【 Hiện tại, đã có một tổ chức vũ trang ở khu vực đó tuyên bố chịu trách nhiệm vụ tấn công này...】 Trong máy tính bảng!
Phóng viên đang tường thuật tin tức.
Trong phòng bệnh lúc này lại yên tĩnh như tờ.
Hoắc Anh Hào cũng há hốc miệng nửa ngày không lên tiếng.
Ghê thật, giành dự án không đến mức làm tấn công vũ trang chứ?
"Sáng nay, trong lúc thúc đẩy công việc phá dỡ, người dân thôn Hải Phong từ chối ký hợp đồng phá dỡ, yêu cầu tăng mức bồi thường, còn xảy ra xô xát với tổ công tác, suýt nữa biến thành sự kiện tập thể!"
"Mặt khác, mấy nhà buôn cát, thép, xi măng đều công bố nguồn cung không đủ, rút lui khỏi danh sách nhà cung cấp hàng cho dự án lần này!"
Thư ký Ngô lại báo cáo hai tình huống mới!
Hoắc Anh Hào lộ ra vẻ như đã biết.
Tào Minh Châu và Tào Quân Nhan thì không khỏi im lặng.
Những chuyện này tuy không lớn, không gây ra ảnh hưởng gì lớn đến dự án, nhưng Ngụy Hoằng đang thông qua chúng tuyên cáo với tất cả mọi người, sức ảnh hưởng của mình ở Giang Châu không ai có thể sánh bằng.
Chỉ cần hắn không gật đầu, dự án này ai cũng không ăn nổi!
Dám cứng rắn gạt hắn ra ngoài, hắn liền có năng lực khiến cho dự án ngừng!
"Thấy chưa!" Hoắc Anh Hào cố nén ý cười, nhún nhún vai nói: "Các người muốn đá hắn ra khỏi cuộc chơi, người ta liền lật bàn, bây giờ thì tất cả đều chết đói."
"Ngươi cười cái rắm!"
Tào Minh Châu hùng hùng hổ hổ, khó được thất thố một chút.
Người khác không làm được dự án này nhiều nhất là kiếm ít tiền hơn.
Hắn không làm được dự án này thì mất đi một phần chiến tích.
Đến lúc đó ở Giang Châu chậm trễ hai ba năm, sự nghiệp chính trị cả đời của hắn sẽ đổ sông đổ biển.
Lớn tuổi rồi còn không lên được chức, hắn còn cái rắm tiền đồ?
"Tìm hắn nói chuyện!" Tào Minh Châu thở dài nói: "Mọi người đừng làm căng, có yêu cầu gì có thể đưa ra!"
"Tốt!"
Hoắc Anh Hào cười đáp ứng.
Đối phương đây là đã mềm giọng, có thể thương lượng thì tốt.
Tào Quân Nhan một mực không lên tiếng lúc này lại sa sầm mặt, lạnh lùng nói: "Nói chuyện gì mà đàm? Hắn suýt chút nữa giết ta, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?"
"Đây chẳng phải không xảy ra chuyện gì sao?" Tào Minh Châu đi qua đi lại, do dự hồi lâu vẫn là khuyên nhủ: "Nhan Nhan, gia hỏa này không đơn giản, vì lợi ích của gia tộc, con không thể rộng lượng một chút sao?"
Hắn không khuyên thì còn đỡ!
Càng khuyên lại càng đổ thêm dầu vào lửa!
Tào Quân Nhan với gương mặt xinh đẹp lập tức lạnh như băng.
Từ nhỏ kiêu căng lớn lên, một tiểu công chúa, sao có thể vì người khác mà nuốt cục tức này?
Mà hơn nữa khuê mật của nàng là Đường Nhược Lâm đã bị Ngụy Hoằng bức tử, thù này nàng nghĩ đến đã nghiến răng nghiến lợi, làm sao có thể tùy tiện bỏ qua chuyện này được.
"Tiểu Thúc, chú đúng là cùi chỏ mọc ra ngoài." Tào Quân Nhan cười lạnh vén chăn lên, xuống giường đứng vững, mới gằn từng chữ: "Mặt mũi Tào gia chúng ta là ai muốn đánh là có thể đánh sao? Hắn dám động tay với ta nhất định phải trả giá đắt, nếu không về sau ai cũng xem thường chúng ta."
"Mặt mũi thì có nghĩa lý gì? Giang hồ không phải là chém chém giết giết, giang hồ là đạo lý đối nhân xử thế!" Tào Minh Châu lắc đầu thở dài nói: "Con tự nhìn xem Đường gia có kết cục thế nào, con muốn cho nhà mình cũng rơi vào tình cảnh đó sao? Tiểu tử này không đơn giản, con đừng có hành động thiếu suy nghĩ!"
"Đúng vậy Nhan Nhan!" Hoắc Anh Hào cũng khuyên nhủ: "Đầu năm nay người chân trần không sợ người đi giày, hắn rõ ràng có thể giết chết con, tay người ta còn nương tình con đừng có mà nháo nữa, bằng không lần sau thật sự xảy ra chuyện thì sao?"
"Thật xảy ra chuyện, ta sẽ để tiểu tử này chôn cùng!"
Một giọng nữ bá đạo từ ngoài cửa truyền đến.
Cửa lớn mở ra, một người phụ nữ trung niên quý phái nhanh chân đi vào.
"Mẹ!"
Tào Quân Nhan liền vội vàng tiến lên đón.
Người phụ nữ trung niên quý phái đau lòng nhìn cô một cái, thấy không có chuyện gì mới thở dài, ngay sau đó ánh mắt đảo một vòng, cười lạnh mở miệng: "Minh Châu, anh làm chú mà khuyên cháu gái nhẫn nhịn sao? Anh đầu óc úng nước rồi hả?"
"Nhị tẩu, tôi đây cũng là vì gia tộc cân nhắc." Tào Minh Châu sắc mặt thay đổi, cuối cùng vẫn cường ngạnh nói: "Tóm lại chuyện này tôi đã quyết định, dự án cũng sẽ tiếp tục cùng Ngụy Hoằng hợp tác thúc đẩy, nếu các cô không vui thì tự mình về nhà tìm ông cụ làm chủ."
"Tốt tốt tốt!" Người phụ nữ trung niên quý phái tức giận đến bật cười, trực tiếp ném cái túi xuống ghế sa lon, khoanh tay mở miệng: "Các người sợ một tên tiểu tử lông xanh, không muốn vì con gái của ta mà ra mặt, cục tức này thì do ta xuất vậy."
Mọi người ở đây nghe vậy đều cảm thấy mí mắt giật giật.
Hoắc Anh Hào cũng lặng lẽ thở dài, nghĩ thầm Ngụy Hoằng người này quả thật làm việc quá ngông cuồng.
Chọc giận người phụ nữ này, hậu quả là người bình thường có thể chịu được sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận