Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 335: Cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, cho chút thể diện như thế nào?

Chương 335: Cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, cho chút thể diện như thế nào?
Từ trước đến nay, Ngụy Hoằng không chỉ cự tuyệt việc đưa tập đoàn Hoằng Thịnh lên sàn, còn cự tuyệt bất kỳ ai mua cổ phần của tập đoàn. Một mực nắm quyền chi phối Hoằng Thịnh trong tay, không cho phép bất kỳ ai nhúng chàm!
Nhưng theo tập đoàn không ngừng phát triển lớn mạnh, đồng thời dần dần trở thành một con quái vật khổng lồ! Hắn biết việc muốn duy trì cục diện độc đoán như trước đã trở nên rất không có khả năng. Tập đoàn Hoằng Thịnh có thể không lên sàn, cũng có thể không cho người ngoài mua cổ phần, nhưng rất nhiều hợp tác làm ăn nhất định phải phân chia chút lợi nhuận mới được.
Dù sao, cứ mãi ăn một mình thì sẽ bị vây đánh! Chỉ có lợi dụng tài phú để quấn quýt thế lực khắp nơi lại với nhau, hình thành một khối cộng đồng lợi ích độc thuộc về mình, hắn mới có thể làm cho tập đoàn Hoằng Thịnh trở nên càng thêm hùng mạnh, tựa như một cây đại thụ cắm rễ vào các ngành nghề!
"Cổ phần của tập đoàn Hoằng Thịnh ta sẽ không bán, nhưng công ty con Hoằng Thịnh khoa học kỹ thuật thì ngược lại có thể bàn!" Ngụy Hoằng dứt khoát bày tỏ thái độ!
Mấy người mắt sáng lên, nhao nhao tỏ vẻ hứng thú! Bọn họ có thể không mua cổ phần tập đoàn Hoằng Thịnh, bởi vì toàn bộ tập đoàn hiện tại kiếm lợi nhiều nhất, kỳ thực chính là hai mảng công ty giải trí và khoa học kỹ thuật. Hắn nguyện ý đem công ty Hoằng Thịnh khoa học kỹ thuật ra bàn, đã thể hiện thành ý đầy đủ!
"Công ty Hoằng Thịnh khoa học kỹ thuật hiện tại chỉ dựa vào app «mỗi ngày đầu đề», ít nhất cũng đã có thể định giá một hai ngàn tỷ, hơn nữa tương lai còn có thể phát triển hơn!" Kỷ Ngạn Phong chăm chú tính toán nói: "Lại thêm chúng ta rất coi trọng nền tảng video ngắn mà ngươi nhắc đến, cho nên giá trị của công ty con này rất cao, có tiềm năng trở thành doanh nghiệp nghìn tỷ!"
"Không tệ!" Tần Mục Dã gật đầu nói: "Vẻn vẹn giá trị vốn hóa không tính là gì, quan trọng là lực ảnh hưởng. Thời đại internet bây giờ mà nắm giữ trong tay trang tin tức và video ngắn, chẳng khác nào nắm giữ một chiến trường dư luận quan trọng, lợi ích thì không thể tưởng tượng hết."
"Đúng vậy!" Đám người liên tục gật đầu! Bọn họ đều là những người tinh ranh, hiểu rất rõ giá trị công ty con của Hoằng Thịnh. Đây không phải thứ mà tiền bạc có thể hình dung, đôi khi những gia tộc lớn không thiếu tiền, chỉ thiếu thứ để so sánh về sức mạnh mềm mà thôi.
"Nói giá đi!" Trần Gia Hào cười nói: "Ngụy tiên sinh đã có ý muốn đàm, chúng ta có thể bàn kỹ, giá cả bao nhiêu cũng được!"
"Ha ha!" Ngụy Hoằng nhấp một ngụm rượu, trầm tư một lát sau nói: "Công ty Hoằng Thịnh khoa học kỹ thuật ta muốn nắm giữ 55% cổ phần để đảm bảo quyền chi phối tuyệt đối, còn lại 45% có thể nhượng lại, nhưng các cổ đông chỉ có quyền chia lợi nhuận, không có quyền quyết định!"
"Hợp lý!" Tống Dật Thần và những người khác gật đầu đồng ý! Thời buổi này, ai vất vả khổ sở lắm mới gây dựng nên được một doanh nghiệp, cũng sẽ không đem quyền chi phối nhường ra. Loại đàm phán thương mại này quá đỗi bình thường, ai cũng sớm có thể đoán trước được!
Trên thực tế, Ngụy Hoằng hoàn toàn có thể ăn một mình! Hắn không thiếu quan hệ, tài chính, kỹ thuật. Việc nhường cổ phần hoàn toàn là để lôi kéo thêm nhiều người gia nhập vào con thuyền lớn này mà thôi. Những người có thể lên thuyền đều phải cảm kích hắn.
"Tiếp theo!" Ngụy Hoằng nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: "Hoàng Phủ gia cùng ta kết thân, muốn chiếm 20% cổ phần!"
Đám người nghe vậy sắc mặt thoáng chốc liền khó coi! Hắn nhường ra 45% cổ phần vốn không nhiều, Hoàng Phủ gia không làm gì cũng đòi lấy gần một nửa cái bánh, những nhà còn lại chia nhau chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng vì Hoàng Phủ gia cũng là một trong ngũ đại hào môn, hơn nữa lại có quan hệ thông gia với Ngụy Hoằng, mọi người dường như cũng không tiện nói gì thêm.
"Cuối cùng!" Ngụy Hoằng giật giật khóe miệng, cười nói: "Bởi vì lĩnh vực internet liên quan đến tuyên truyền dư luận, để tránh đầu tư bên ngoài can thiệp, cho nên cổ đông nhất định phải là các doanh nghiệp nội địa, không được dính líu dù chỉ là một chút tới đầu tư nước ngoài!"
Lời này vừa nói ra! Đám người nhao nhao liếc nhìn về phía Trần Gia Hào! Quả là, đây là cố tình nhắm vào hắn rồi!
Trần gia ở cảng thành là thế lực số một số hai, nhưng việc kinh doanh của gia tộc lại dính dáng rộng rãi, không chỉ liên kết rộng rãi với các quốc gia châu Âu, châu Mỹ, còn có quan hệ mật thiết với tập đoàn Morgan. Ngụy Hoằng đưa ra yêu cầu này chẳng phải là muốn trắng trợn cự tuyệt Trần Gia Hào sao?
Sắc mặt người này chợt biến sắc, lạnh lùng nói một cách bất mãn: "Lời này của Ngụy tiên sinh không đúng rồi chứ? Làm ăn nào có để ý nhiều như vậy, hợp tác với ai cũng là buôn bán cả thôi, sao phải gây khó dễ như thế?"
"Đúng vậy!" Tống Dật Thần vội vàng hòa giải, cười nói: "Trần gia ở cảng thành rất có danh vọng, ở châu Âu, châu Mỹ cũng rất giỏi giang, tương lai tập đoàn Hoằng Thịnh nếu muốn vươn ra ngoài, cũng có thể nhờ cậy giúp đỡ."
"Chuyện tương lai thì hãy nói sau!" Ngụy Hoằng lắc nhẹ ly rượu, cười nhạo nói: "Ta hiện tại đâu có ý định tiến quân vào cảng thành, càng chưa nghĩ đến việc phát triển ở châu Âu, châu Mỹ, vậy thì Trần tiên sinh có gì để khiến ta động lòng?"
Trần Gia Hào đột nhiên đứng dậy. Khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ, hiển nhiên là đã tức giận không ít!
Trước giờ, hắn – đại thiếu gia của giới cảng thành đi đến đâu cũng được người ta vây quanh săn đón. Hôm nay có thể nể mặt đến tận nhà nói chuyện làm ăn đã là vạn phần thành ý, ai ngờ Ngụy Hoằng lại không thèm để ý đến hắn, làm sao mà không khiến người ta tức giận được?
"Ngụy tổng!" Trần Gia Hào đẩy gọng kính vàng lên sống mũi, khóe miệng nhếch lên một đường cong nguy hiểm: "Trần gia sắp tới sẽ chuyển một bộ phận sản nghiệp về phát triển trong nước, ta cũng sẽ ở lại Yến Kinh, chúng ta cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, sao không nể mặt nhau chút?"
"Mặt mũi của ngươi đáng giá mấy ngàn tỷ à?" Ngụy Hoằng làm ra vẻ nghi ngờ ngước mắt mỉm cười: "Yến Kinh có mấy chục triệu dân, ta với ai mà chẳng ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, chẳng lẽ ai ta cũng phải tán một chút cổ phần cho người ta à?"
"Tốt, tốt, tốt!" Nói đến nước này, Trần Gia Hào cũng không còn lý do gì để tiếp tục bàn nữa! Hắn đứng dậy hừ lạnh một tiếng, dẫn theo mấy vệ sĩ trực tiếp phất tay áo rời đi!
Kỷ Ngạn Phong và Tần Mục Dã cười nhìn một màn này, cũng không ngăn cản, thiếu một người chia bánh càng tốt, bọn họ sẽ được thêm phần, điều này làm sao mà không khiến người ta vui vẻ được chứ?
Hai người liếc nhìn nhau, Kỷ Ngạn Phong nói: "Vậy thế này đi! Hoàng Phủ gia cầm 20% hơi nhiều, ba nhà chúng ta mỗi người chiếm 15% cổ phần, giá nhập cổ phần do ngươi quyết định, thế nào?"
Ngụy Hoằng trầm mặc uống hết một chén rượu, cuối cùng gật đầu đồng ý! Ba trong số năm đại hào môn đã bị hắn lôi kéo vào trận doanh, Nhan gia muốn động đến hắn cũng phải cân nhắc một chút, vì thế hy sinh hết 45% cổ phần công ty con cũng rất có lợi rồi!
"Công ty Hoằng Thịnh khoa học kỹ thuật tính theo định giá 2000 tỷ!" Ngụy Hoằng không khách sáo ra giá: "Ba nhà các ngươi mỗi nhà đưa cho ta 300 tỷ, ngoài ra, dự án video ngắn các ngươi đầu tư thêm 200 tỷ nữa, để dùng cho giai đoạn nghiên cứu phát minh ban đầu và mở rộng sau này, có vấn đề gì không?"
"Không có vấn đề gì!"
"Thành giao!"
Kỷ Ngạn Phong và Tần Mục Dã vui vẻ ra mặt, giơ chén chúc mừng, sợ chậm một chút hắn sẽ hối hận mất. Tuy rằng mỗi nhà đều phải bỏ ra 500 tỷ, nhưng so với tiền đồ tương lai của công ty Hoằng Thịnh khoa học kỹ thuật thì chút tiền ấy chẳng khác gì cho không, vì vậy hai người đều vô cùng vui mừng.
Chỉ có Tống Dật Thần là mặt mày buồn thiu! Bởi vì Tống thị ngay cả một ngụm canh cũng không được!
"Ha ha!" Ngụy Hoằng lại rót một chén rượu, nâng chén cười nói: "Ta sẽ cắt nhường thêm 3% cho ngươi, hài lòng chưa?"
"Hài lòng, hài lòng!" Tống Dật Thần kinh hỉ thấy rõ trên mặt, vui mừng khôn xiết nói: "Ngụy ca, ngươi thật đúng là trượng nghĩa, sau này ngươi chính là anh ruột của ta, bảo đánh đâu ta đánh đó không hề lưỡng lự!"
"Ha ha ha!"
Đám người cười ha hả, nhao nhao nâng chén chúc mừng! Cuộc đàm phán đột ngột này cứ thế mà lặng lẽ thỏa thuận! Từ đầu đến cuối đều không có những lời nói dư thừa, chỉ toàn những nút thắt lợi ích giữa người thông minh với người thông minh.
Cuối cùng, Tần Mục Dã còn thiện ý nhắc nhở: "Cẩn thận Trần Gia Hào, người này không đơn giản đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận