Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 216: Ta để ngươi lập tức xin lỗi! Nghe thấy được sao?

Chương 216: Ta bảo ngươi lập tức xin lỗi! Nghe thấy chưa? Tỷ đệ gặp nhau vốn nên là thân thiết hòa thuận! Thế nhưng ánh mắt chán ghét của Ngụy Thu Nghiên lại không hề che giấu, hiển nhiên đã nghe ngóng được chuyện Ngụy Hoằng gần đây gây ra với nhà họ Ngụy, bất mãn trong lòng sớm đã chất chứa rất nhiều, giờ phút này cũng lười giả vờ tỷ đệ tình thâm gì nữa. Đối với điều này, Ngụy Hoằng lại không hề bất ngờ! Hắn hờ hững vuốt ve chiếc đồng hồ trên tay, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Vị giáo sư này nếu không mù mắt, hẳn là nhìn ra được đây là một vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn chứ? Sao, bây giờ thầy giáo muốn cướp luôn cả công việc của cảnh sát giao thông sao?" "Chuyện này xảy ra ở cổng trường Thanh Đại, gây uy hiếp rất lớn đến sự an toàn của học sinh trường ta." Ngụy Thu Nghiên lạnh giọng quát: "Đồng thời làm hỏng trật tự ngày khai giảng nhập học của chúng ta, ta có đủ tư cách và lý do yêu cầu các ngươi lập tức dừng hành vi xung đột và khôi phục trật tự." Một phen nói rất chính nghĩa! Rất nhiều học sinh và phụ huynh tại hiện trường đều vỗ tay hoan hô. "Đúng đấy, có tiền thì sao, muốn gây gổ thì đi chỗ khác mà gây, đừng có gây vướng víu ở đây!" "Cút đi các người, đây là học phủ cao nhất, không phải chỗ để các ngươi khoe của đâu!" "Thứ gì, chậm trễ việc báo danh của con nhà ta thì các ngươi có đền nổi không?" Trong đám người truyền đến những tiếng ồn ào. Rõ ràng là có giáo sư nhà trường chống lưng, nên những tân sinh viên đều lớn mật hơn không ít. Nhan Ngạo Bắc đám người thì không hề quan tâm, dù sao bọn họ cũng biết mình đến đây gây chuyện, ngược lại Ngụy Hoằng trong lòng bắt đầu khó chịu. Mẹ nó, mình có trêu ai gây ai đâu! Rõ ràng là đám cẩu này chặn ở đây kiếm chuyện. Cuối cùng tất cả mọi người đều xem hắn cùng Nhan Ngạo Bắc một đám là một lũ chỉ biết khoe của đấu đá nhau? Cái miệng thối của Ngụy Thu Nghiên này, đúng là quá giỏi đổi trắng thay đen rồi! "Ha ha!" Ngụy Hoằng tức giận quá hóa cười, nhíu mày nói: "Cá nhân ta rất sẵn lòng phối hợp với trường để giải quyết tranh chấp, khôi phục trật tự, không biết vị giáo sư này muốn giải quyết như thế nào đây?" "Tất cả xe cộ dẹp đi hết!" Ngụy Thu Nghiên hếch mặt chỉ trỏ ra lệnh: "Những thứ này, những thứ này phải xử lý ngay, ngày khai giảng nhập học của trường ta, để tránh xảy ra hỗn loạn, tai nạn xe cộ, là kiên quyết không cho ai lái xe vào, tất cả xe của các ngươi không được đỗ ở đây chắn đường." "Được thôi!" Ngụy Hoằng gật đầu đáp ứng: "Ta lập tức bảo người lái xe đi." "Không được!" Nhan Ngạo Bắc nghe vậy liền nổi giận: "Ngươi còn chưa xin lỗi chúng ta mà đã muốn chạy? Mơ mộng à!" "Người của trường bảo chuyển xe, chẳng lẽ ta không chuyển sao?" Ngụy Hoằng nhún vai cười nhạt nói: "Ngươi thích chặn đường gây chuyện, ta là một công dân tốt tuân thủ pháp luật không rảnh tiếp chuyện của ngươi." "Ha ha, ngươi đây là muốn chạy đúng không? Mẹ nó, chúng ta đồng ý sao?" "Nhân viên nhà trường hay không nhân viên nhà trường, hôm nay không xin lỗi thì không ai được đi, hoặc là tất cả cùng chặn lại!" "Mười mấy chiếc xe thể thao đều bị hư hỏng ít nhiều, chỉ riêng tiền bồi thường cũng đã vài trăm triệu, ngươi muốn phủi tay mà đi? Trên đời có chuyện tốt như vậy sao?" Đám công tử bột nghe vậy lần nữa nổi giận. Ngụy Hoằng lại trêu tức nhìn Ngụy Thu Nghiên, buông tay nói: "Nhìn đi, nhìn đi, đâu phải ta không phối hợp, người ta không cho ta đi, Ngụy đại giáo sư có bản lĩnh thì đi khuyên nhủ mấy vị này đi, bọn họ mới là người uy hiếp nghiêm trọng tới sự an toàn của học sinh Thanh Đại, gây ảnh hưởng lớn tới trật tự của trường đó!" Áp lực lần này liền đổ lên đầu Ngụy Thu Nghiên! Đối mặt ánh mắt chờ mong, tò mò của mọi người, mặt cô lập tức đỏ bừng. Người không ngốc cũng nhận ra mình đã bị Ngụy Hoằng chơi một vố rồi. Vừa rồi chẳng phải nàng là người nghĩa chính ngôn từ răn dạy mọi người sao? Giờ thì vấn đề không còn ở Ngụy Hoằng nữa. Những công tử bột Nhan Ngạo Bắc kia không phải hạng dễ chọc, cô ta rõ hơn ai hết, có bản lĩnh, có gan thì đi gây sự với họ đi. Rõ ràng, Ngụy Thu Nghiên không dám! Cô chỉ có thể cố gắng chống đỡ, mặt nghiêm lại ho nhẹ một tiếng, thúc giục nói: "Nhan học sinh, các em cứ lái xe đi trước đi, đừng có chặn đường ở đây nữa." "Không được!" Nhan Ngạo Bắc không hề nể mặt, cười lạnh nói: "Hắn tông nát xe của bọn tôi, tổn thất mấy trăm triệu mà ngay cả một tiếng xin lỗi cũng không có, dựa vào cái gì bọn tôi phải vội vã lái xe đi?" "Đúng đấy, dựa vào cái gì?" "Xin lỗi, hôm nay không xin lỗi thì đừng hòng đi được!" "Ngụy giáo sư, nghe nói cô cũng là người Giang Châu, hai người không phải quen nhau sao? Cô thiên vị hắn như vậy cũng không tốt đâu!" Đám công tử bột mỗi người một câu châm chọc. Cục diện lại một lần nữa rơi vào thế bế tắc! Ngụy Thu Nghiên bất đắc dĩ nhìn Ngụy Hoằng, nhẹ giọng nói: "Lập tức xin lỗi! Nhanh lên!" "Xin lỗi Ngụy giáo sư, tai ta không tốt, không nghe thấy cô nói gì." Ngụy Hoằng móc móc lỗ tai, cười nói: "Cô có thể nói lớn hơn một chút không?" "Ta bảo ngươi lập tức xin lỗi!" Ngụy Thu Nghiên cũng nổi giận, trừng mắt quát: "Nghe thấy không hả?" "Không nghe thấy!" Ngụy Hoằng mặt lạnh xuống, cười nhạt đáp trả: "Cô là cái thá gì mà muốn tôi xin lỗi là xin lỗi? Cô có quyền gì mà cứ đứng đây kỷ kỷ oai oai, tưởng có chút mặt mũi lắm hả?" Mặt Ngụy Thu Nghiên lập tức lúc trắng lúc xanh! Mấy giáo sư khác cũng nhíu mày mặt mày khó coi. "Ngươi đừng quá đáng." Ngụy Thu Nghiên cố nén tức giận nhỏ giọng quát: "Những người này không phải người ngươi chọc nổi đâu, mau xin lỗi đi!" "Mẹ nó!" Ngụy Hoằng trực tiếp chửi tục, nhìn quanh một lượt, càng lớn tiếng nói: "Mọi người thấy cả rồi đấy, giáo sư Thanh Đại đường đường chỉ có thế này, vì giải quyết tranh chấp không hỏi trắng đen mà ép buộc ta phải xin lỗi!" "Ta vừa nãy đã đồng ý cho lái xe đi rồi, cũng chủ động yêu cầu bồi thường toàn bộ tổn thất cho đối phương, bây giờ là do họ không chịu buông tha, không cho ta đi, Ngụy giáo sư không dám chọc đám phú nhị đại địa phương, chỉ dám ức h·i·ế·p những người nơi khác như chúng ta, là có ý gì?" Bốp! Xung quanh từng đôi mắt lập tức biến sắc. Khuôn mặt Ngụy Thu Nghiên đỏ bừng lên, hai con ngươi càng lộ vẻ giận dữ, không nhịn được trách mắng: "Ngươi đừng có ngang ngược càn quấy, đã làm sai thì phải xin lỗi, đó là đạo lý mà học sinh tiểu học đều hiểu." "Ai đúng ai sai tới phiên cô phán xét? Cô là thẩm phán chắc?" Ngụy Hoằng cười nhạo. "Câm miệng, ngươi đây là cách tôn sư trọng đạo à?" "Ngươi là sinh viên khoa nào? Tên gì?" Mấy giáo sư khác lập tức như bị đạp trúng đuôi, nhao nhao nổi giận. Lúc này tình hình đã rõ! Hai nhóm phú nhị đại xung đột! Một đám là dân bản địa không dễ chọc, một đám là dân nơi khác. Ngụy Thu Nghiên đứng về phe Nhan Ngạo Bắc, các giáo sư khác tự nhiên không thể không nể mặt cô ta, vì vậy nhao nhao gây áp lực muốn hắn cúi đầu chịu thua, tranh thủ thời gian giải quyết vụ xung đột này. "Cậu thanh niên, nhanh chóng xin lỗi rồi cho lái xe đi đi." Một giáo sư nam trẻ tuổi bất mãn quát: "Ta mặc kệ cậu là sinh viên trường này hay là tân sinh sắp nhập học, đây không phải là nơi cậu có thể gây chuyện, nếu không muốn còn chưa vào trường đã bị xử lý, tốt nhất là nên có thái độ nghiêm túc." "Ha ha ha, Lục giáo sư nói đúng!" "Họ Ngụy kia, mau xin lỗi đi!" "Cậu còn chưa khai tên đâu, cẩn thận còn chưa bước chân vào trường đã phải chịu kỷ luật!" "Chậc chậc chậc, sao không mạnh miệng nữa đi?" Đám công tử bột nghe vậy đều đắc ý cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận