Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 392: Liệt hỏa nấu dầu, cuối cùng không lâu dài!

Chương 392: lửa cháy đổ thêm dầu, không bền vững!
Sau đó, Ngụy Hoằng có được mấy ngày yên tĩnh hiếm hoi!
Liễu Miên Miên sinh lòng sợ hãi, không dám gây chuyện, thành thật trốn ở Hoành Điếm quay phim, không dám hó hé nửa lời.
Diêm La, Thẩm Mặc Hàn, Tần Tư Niên ba người đều bị hắn điên cuồng trả thù chèn ép, tổn thất nặng nề, nhất thời chỉ dám trốn trong bóng tối lặng lẽ liếm láp vết thương, căn bản không dám có bất kỳ động tĩnh nào.
Những chuyện này người ngoài không hề hay biết!
Nhưng Yến Kinh ngũ đại hào môn lại nắm rõ như lòng bàn tay.
Trong lúc vô tình, Ngụy Hoằng vừa phô trương cơ bắp một đợt hung hãn, nhận được sự chú ý lớn của tầng lớp cao nhất hào môn, bề ngoài hắn chỉ là một thương nhân nhà giàu mới nổi, nhưng sớm đã được các đại lão này tôn trọng, có tư cách ngồi trên bàn cờ đấu trí.
Bất quá, cây cao thì dễ bị gió lớn, đạo lý lửa cháy đổ thêm dầu cuối cùng không bền vững, Ngụy Hoằng hiểu rõ hơn ai hết, cho nên hắn tranh thủ thời gian bắt đầu suy nghĩ nên làm thế nào để thỏ khôn có ba hang, cắm rễ thế lực của mình vào nơi sâu hơn.
Tập đoàn Hoằng Thịnh nhìn bề ngoài ngày càng hưng thịnh lớn mạnh, nhưng suy cho cùng chỉ là một thể chế thương mại thuần túy, một khi chính sách quốc gia thay đổi hoặc một số người liên thủ chia cắt, hắn cuối cùng vẫn không thể chống lại.
Ngụy Hoằng cần có nhiều thủ đoạn, nhiều át chủ bài hơn mới có thể đảm bảo mình không bị người khác thôn tính, biện pháp duy nhất là chuyển phần lớn trọng tâm xuống dưới mặt đất, vươn xúc tu vào trong nước thậm chí toàn cầu, âm thầm phát triển một đế chế thương nghiệp lớn mạnh hơn.
Mà tất cả những điều này, hắn không thể tự mình ra tay làm!
Nhất định phải tìm một người đáng tin cậy, có năng lực để đóng vai trò con rối mới được, nhưng người này không dễ tìm, Ngụy Hoằng nghĩ ngợi hồi lâu cuối cùng chỉ nghĩ đến một người - Chu Mỹ Quyên!
Người này là học tỷ của hắn ở Thanh Đại kiếp trước, từng là một trong những phụ tá đắc lực của hắn, có khứu giác và thủ đoạn không tệ trong kinh doanh.
Kiếp này, Ngụy Thắng sớm đã bỏ túi những thành viên tổ chức của hắn kiếp trước, Chu Mỹ Quyên cũng bị nhét vào bộ phận đầu tư của tập đoàn Thắng Thiên làm phó quản lý.
Theo việc Ngụy Thắng ngã ngựa, Trần Gia Hào tiếp quản sau đó đổi tên tập đoàn thành Trần Thị, hiện tại Chu Mỹ Quyên cũng không có một cuộc sống dễ chịu.
Dù sao nàng có thiên phú là thật, nhưng Ngụy Thắng người thưởng thức nàng đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần, mà nàng chỉ là tốt nghiệp Thanh Đại, người tài giỏi như vậy trong các xí nghiệp lớn một nắm không hết, đủ loại thạc sĩ tiến sĩ nhiều vô kể, Chu Mỹ Quyên thực sự có chút không đáng chú ý, lại càng không có khả năng nhận được sự coi trọng của Trần Gia Hào.
Lúc này nếu như đào nàng tới, ngược lại là một lựa chọn tốt.
Cho nên, Ngụy Hoằng rất nhanh đã hạ quyết tâm, chiều tối ngày hôm sau, bên ngoài cao ốc Trần Thị, khi Chu Mỹ Quyên mệt mỏi tan làm chuẩn bị ra ga tàu, hai tên bảo tiêu trực tiếp ngăn cản nàng, bí mật đưa người lên xe Bentley đậu bên đường.
"Ngụy đổng?"
Chu Mỹ Quyên vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.
Cô cẩn thận rụt vào một góc ghế, hai tay vô thức siết chặt, bộ đồ công sở OL kết hợp với kính đen, dung mạo bình thường không có gì nổi bật.
Ánh mắt thấp thỏm lo âu nhìn người trẻ tuổi đối diện quý phái, tao nhã, khí độ bất phàm.
Về những lời đồn liên quan đến Ngụy Hoằng, nàng sớm đã nghe qua vô số lần!
Dù sao thì ông chủ trước của nàng, Ngụy Thắng, chính là bị hắn đánh bại.
Hai công ty chỉ cách nhau một con phố, trong công ty mỗi ngày đều có người bàn luận về nhân vật truyền kỳ này, nàng muốn không để ý cũng không được.
Nhưng Chu Mỹ Quyên vẫn không tài nào hiểu nổi, mình đã đắc tội hắn ở đâu, đến nỗi Ngụy Hoằng phải phái bảo tiêu đích thân đưa nàng lên xe.
"Đừng hoảng, ngươi không có đắc tội ta!" Ngụy Hoằng tùy tiện lấy một chai rượu vang đỏ từ tủ lạnh trên xe, rót ra hai ly rồi đưa cho nàng một ly, ánh mắt hiền hòa mang ý trấn an, khiến cho tâm trạng căng thẳng của nàng dịu đi một chút.
"Ngụy đổng, ngài tìm tôi có việc sao?" Chu Mỹ Quyên run rẩy nói: "Tôi, tôi chỉ là một phó quản lý nhỏ của bộ phận đầu tư tập đoàn Trần Thị, à không, mấy ngày trước tôi vừa bị giáng chức thành nhân viên bình thường, tôi không biết bất kỳ bí mật thương mại nào, xin ngài đừng lãng phí thời gian vào người tôi."
"Yên tâm đi, trên người ngươi không có bất cứ thứ gì đáng giá để ta phải tự mình ra mặt tìm hiểu tình báo!" Ngụy Hoằng lắc lắc ly rượu vang đỏ, khẽ cười nói: "Ta chỉ muốn hỏi cô Chu có nguyện ý nhảy việc về làm với ta không thôi."
"Nhảy việc?"
Chu Mỹ Quyên đầy vẻ ngạc nhiên.
Hiển nhiên, không ngờ rằng Ngụy Hoằng lại đích thân đến tìm, mà còn diễn một màn thần bí như vậy, lại chỉ là muốn đào người?
Với thân phận và địa vị của hắn, chỉ cần một câu phân phó, tự nhiên sẽ có bộ phận nhân sự hoặc công ty săn đầu người hỗ trợ đào người, sao phải đích thân ra mặt chứ?
"Đừng nghĩ nhiều, sở dĩ ta tìm tới ngươi tự nhiên có lý do." Ngụy Hoằng nhíu mày, đi thẳng vào vấn đề: "Ta cần một người không đáng chú ý, có năng lực, dễ kiểm soát, thay ta đến cảng thành xây dựng một công ty vỏ bọc."
"Cái này..."
Chu Mỹ Quyên vẫn có chút mơ hồ.
Hắn không định sắp xếp cô vào Hoằng Thịnh? Chẳng lẽ dạo gần đây có ý định phát triển sang cảng thành sao?
Nhưng nghĩ kỹ lại, Chu Mỹ Quyên không nhịn được mà kinh hô: "Ngụy đổng ngài muốn tìm một con rối?"
"Không sai, ta thích làm việc với người thông minh!" Ngụy Hoằng nhấp một ngụm rượu, tán thưởng nói: "Cô là cao tài sinh của học viện thương mại Thanh Đại, thực tập đến nay luôn chật vật thất bại, có năng lực nhưng chỉ thiếu cơ hội mà thôi."
"Cha mẹ ngươi đều mang bệnh mãn tính, em trai lại mắc chứng tan máu bẩm sinh, mỗi năm đều phải tốn rất nhiều tiền điều trị, phí chăm sóc, nhưng trong tập đoàn Trần Thị ngươi lại không cách nào nhanh chóng được trọng dụng, muốn nhảy việc lại không đủ lực! "
"Mà bây giờ, ta cho cô một cơ hội thể hiện tài năng, chỉ cần ngoan ngoãn làm tốt con rối bên ngoài, thay ta quản lý sự vụ công ty vỏ bọc ở cảng thành, hết thảy của cô sẽ đều tươi sáng."
Chu Mỹ Quyên vẫn còn có chút mông lung!
Nàng ngây người nhìn chiếc ly rượu trên tay, ngón tay co lại vài lần, vẫn có cảm giác không chân thực cho lắm.
"Nơi này có một ngàn vạn tiền an gia, lương năm sau là ba mươi triệu, cộng thêm 1% lợi nhuận ròng hàng năm của công ty vỏ bọc trích phần trăm!" Ngụy Hoằng đẩy qua một chiếc thẻ, một cái bảng giá đơn giản thô bạo, trực tiếp làm cho đầu óc của cô choáng váng.
Hơi thở của Chu Mỹ Quyên dần trở nên gấp gáp, nàng cố gắng kiềm chế sự run rẩy của mình, mới khó khăn mở miệng nói: "Ngụy đổng, ngài không đùa chứ?"
"Đương nhiên là không!" Ngụy Hoằng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ánh đèn neon rực rỡ, nhếch khóe môi nói: "Mặt khác, cô có thể hoàn toàn yên tâm, công ty vỏ bọc sẽ bị các công ty quốc gia khác nhau, cổ phần đan xen khống chế, không ai tra ra được lai lịch của nó, lại không liên quan đến bất kỳ ngành nghề phạm pháp nào."
"Cô chỉ cần quản lý tốt mảng đầu tư, để người dưới tay tìm kiếm những dự án có giá trị, có tiềm năng trên toàn quốc thậm chí toàn cầu, sau đó gửi vào hộp thư cá nhân cho ta xem xét duyệt là được!"
"Cách một khoảng thời gian, ta sẽ thuê đội ngũ chuyên nghiệp đánh giá bên thứ ba, đội ngũ thuế vụ, đội ngũ kiểm tra đến kiểm toán, những chuyện này cô không cần quan tâm."
Chu Mỹ Quyên nghe được mà trố mắt.
Thì ra là vậy, kiểm tra thuế vụ phải mời bên thứ ba đến làm, dự án cũng do Ngụy Hoằng tự mình xem xét duyệt, vậy cô đúng là một con rối chính hiệu mà.
Chuyện này vốn không cần mời cô là một cao tài sinh đến làm, tùy tiện để một con lợn ngồi vị trí này còn được ý chứ?
"Ngụy đổng, tôi?" Chu Mỹ Quyên có chút muốn nói lại thôi.
"Đồng ý hay từ chối, tự cô cân nhắc!" Ngụy Hoằng giơ tay cắt ngang lời nàng, phân phó lái xe: "Lái xe, đưa cô Chu về nhà!"
"Rõ!"
Bảo tiêu vội vàng khởi động xe.
Chu Mỹ Quyên nhìn dòng xe cộ như nước ngoài cửa sổ, sau một lúc mới hồi phục tinh thần từ trong sự kinh ngạc, nghiến răng nói: "Tôi nhất định sẽ không làm ngài thất vọng, cảm ơn lão bản đã bồi dưỡng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận