Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 241: Tỉnh táo cái lông, lão tử cho hắn mặt đúng không?

Chương 241: Tỉnh táo cái lông, lão tử cho hắn mặt đúng không? Tầng cao nhất, trong văn phòng Chủ tịch! Ngụy Hoằng nhàn nhã ngồi tại bàn trà, trước mặt đang đun nước pha trà. Ngụy Thắng một đám người bị các bảo tiêu nhìn chằm chằm, nối đuôi nhau mà vào. Hương trà lan tỏa khắp nơi! Ngụy Hoằng không ngẩng đầu lên, hết sức tập trung chia ra hai chén nước trà. Một chén hắn tự rót tự uống, chén còn lại thì đẩy về phía Ngụy Thắng. Hành động này khiến mọi người tại đây biến sắc, bởi vì ai cũng nhìn ra, trong mắt hắn chỉ có Ngụy Thắng xứng cùng mình ngồi xuống nói chuyện, những người khác thậm chí đến tư cách uống trà cũng không có.
"Tiểu Hoằng, đây là cách ngươi đãi khách sao?" Ngụy Xuân Lan vô ý thức trừng mắt, quát lớn: "Cô nãi nãi tự mình đến nhà thăm hỏi mà còn không mau đứng dậy nghênh đón, giáo dưỡng của ngươi đều học được từ chó trong bụng rồi hả?" Ngụy Hoằng nhíu mày, nhưng không tức giận, chỉ như cười mà không phải cười ngước mắt liếc bà một cái, khinh miệt hỏi ngược lại: "Ngụy nữ sĩ quên ta sớm đã không còn là người Ngụy gia sao? Cái gì cô nãi nãi chó nãi nãi, một bà già đáng chết, đáng để ta đứng dậy đón lấy sao? Không mau tự soi lại xem mình có xứng hay không!"
"Ngươi?" Ngụy Xuân Lan tức giận run rẩy đưa tay. Ngụy Hoằng không kiên nhẫn nhấp một ngụm trà mới nói: "Có lời cứ nói, có rắm cứ thả, hôm nay nếu không phải chủ tịch mới của tập đoàn Ngụy thị đích thân đến nhà, các người ngay cả cửa Hoằng Thịnh còn không vào được, thân phận địa vị của mình đến đâu, tự trong lòng cũng phải biết rõ!""Ta xem các người là thân thích thì tự nhiên là khách khí, nhưng nếu ta không coi các ngươi ra gì thì các ngươi làm gì được ta?"
Lời này như một gáo nước lạnh! Hung hăng tưới lên người nhà họ Ngụy. Từ Ngụy Xuân Lan đến Ngụy Tú Anh, Ngụy Thải Lam, ai nấy đều mang vẻ mặt biệt khuất. Rõ ràng, họ cũng nhớ tới thái độ thay đổi trước kia của Ngụy Hoằng. "Ha ha!" Ngụy Thắng cong môi cười. Hắn không chút khách khí ngồi đối diện Ngụy Hoằng, cầm chén trà lên uống. Hắn cũng không định mở miệng ngay, mà ra hiệu cho Ngụy Tú Anh tùy tiện. Dù sao, lần này hắn tới không phải để giúp bọn họ nói chuyện.
"Tiểu Hoằng, lần này lão thái bà ta đến xin lỗi ngươi!" Ngụy Tú Anh đỏ mặt, cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống ghế sofa, ngập ngừng nói: "Hôm qua ở lễ đính hôn đều là tại lão thái bà bị váng đầu, mong cháu đại nhân đại lượng không so đo!" "Đúng vậy, chúng ta tới xin lỗi, đều là người nhà cả, không cần thiết chấp nhặt chuyện nhỏ!" "Người một nhà có gì không vui cứ nói ra là được, nói đến thì ta còn là cậu của cháu đó!""Cháu ở lại Yến Kinh phát triển, chúng ta chiếu cố lẫn nhau thì tốt biết bao, không hơn việc cháu đơn đả độc đấu sao?"
Mấy người phòng ba nhà họ Chu nhao nhao lên tiếng nịnh bợ, cười làm lành. Lục Tiểu Vĩ cũng mất bộ dạng càn rỡ dưới lầu, ngoan ngoãn ngồi một bên. Ánh mắt hắn láo liên, không biết đang nghĩ gì. Ngụy Hoằng liếc bọn họ một cái, cười lạnh nói: "Nếu hôm nay các vị đến đây chỉ để nói mấy lời này, vậy thì mời đừng tốn hơi sức nữa. Ta với Ngụy gia đã sớm đoạn tuyệt quan hệ, với các người lại càng không liên quan gì, đừng lôi chủ đề người một nhà ra mà nói."
"Dù đoạn tuyệt quan hệ thì cũng đâu cần phải thành kẻ thù?" Ngụy Xuân Lan tiến lên hai bước, lo lắng nói: "Quan hệ thân thích giữa chúng ta không cắt được, chẳng lẽ vì chút xích mích nhỏ mà cháu nỡ ép chúng ta đến đường cùng?" "Ta ép các người sao?" Ngụy Hoằng vừa tự rót trà, vừa cười khẩy nói: "Tập đoàn Hoằng Thịnh vừa chuyển đến Yến Kinh, còn chưa vững chân thì làm gì có tư cách nhắm vào nhà họ Chu, nhà họ Lục chứ?" "Cháu thì không có, nhưng nhà Hoàng Phủ sẽ ra tay!" Lục Tiểu Vĩ bất mãn, lầm bầm: "Bây giờ có biết bao người ở sau lưng bỏ đá xuống giếng!"
"Việc đó liên quan gì đến ta?" Ngụy Hoằng giơ tay liền đập mạnh chén trà xuống đất. "Choang" một tiếng, mảnh sứ văng tung tóe. Mọi người hoảng sợ, vội lùi lại tránh né. "Mẹ kiếp!" Ngụy Hoằng còn chưa hết giận, đứng bật dậy mắng: "Mẹ nó, ta đã đoạn tuyệt quan hệ với Ngụy gia các người, hôm qua ở lễ đính hôn không gây chuyện cho các người đã coi như có ý rồi đi?" "Khá lắm, các người đúng là không biết xấu hổ mà! Mình bị nhà khác nhắm vào thì tới tìm ta giải quyết vấn đề? Thật coi ta là kẻ ngốc dễ bị lừa?" "Tiếp theo có phải còn muốn mượn ta kiếm chút lợi, nhờ cậy nhà Hoàng Phủ, rồi lại từ Hoằng Thịnh tập đoàn của ta hút máu? Có muốn ta chuyển hết cổ phần công ty cho các người không?"
Nghe những lời chất vấn này, Ngụy Tú Anh, Ngụy Xuân Lan đều đỏ mặt tía tai. Những người phòng ba nhà họ Chu thì đều bị mắng đến ngơ ngác. Trước giờ, bọn họ chỉ tiếp xúc với tầng lớp thượng lưu, dù có trở mặt cũng sẽ không ai chỉ thẳng mặt mà mắng, Ngụy Hoằng thẳng thắn không nể nang như vậy khiến bọn họ xấu hổ đến muốn chui xuống đất. Chỉ có Lục Tiểu Vĩ tức tím mặt, hắn vốn coi thường gã biểu đệ này, lúc này trở mặt đâu còn nhịn được, nghiến chặt nắm đấm muốn xông lên: "Mày mẹ nó dám nói chuyện như vậy hả?"
"Tiểu Vĩ, đừng xúc động, có gì từ từ nói!" "Tiểu Vĩ, bình tĩnh một chút, mày điên rồi hả?" Ngụy Xuân Lan vội giữ chặt Lục Tiểu Vĩ. Lục Tiểu Vĩ hùng hổ kêu gào: "Tỉnh táo cái cái lông a, lão tử cho hắn mặt đúng không? Loại vong ơn bội nghĩa như này gặp một cái đánh một cái, người nhà không giúp, mày tính là cái thá gì, thảo!"
Đối mặt với sự khiêu khích, Ngụy Hoằng không hề tức giận! Hắn chỉ cười, tiếp tục uống trà. Rồi, ngay giây sau Lục Tiểu Vĩ đã bị một cú đạp văng ra ngoài. "Soạt" một tiếng! Lục Tiểu Vĩ như bao tải rách va vào bàn làm việc của lão bản. Hắn choáng váng, phun ra một ngụm máu rồi ngã trên đất, ai oán kêu rên. La Khôn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ngoài cửa, bẻ bẻ cổ tay, trước ánh mắt ngơ ngác của mọi người, một tay kéo Lục Tiểu Vĩ như kéo một con chó chết lôi ra ngoài.
"Tiểu Vĩ, con làm sao vậy Tiểu Vĩ?" "Bỏ hắn ra, dừng tay!" Ngụy Xuân Lan lo lắng đuổi theo, trong văn phòng lại trở về sự yên tĩnh. "Tiếp tục đi!" Ngụy Hoằng rót cho mình một chén trà, nhướng mày cười nói: "Các vị có gì muốn nói thì cứ tự nhiên thoải mái nói ra, chỉ cần các người nghĩ rằng lời ngụy biện của mình có thể thuyết phục được ta, thì cứ thử xem sao, xem có moi được nửa điểm lợi ích gì ở chỗ ta không!" Lúc này! Đám người lần nữa trầm mặc! Dù sao ai cũng không phải là người ngu. Lúc này, nếu ai vẫn còn nghĩ mình là người thân nên có thể lợi dụng được, thì chắc chắn là kẻ ngốc.
"Cô nãi nãi!" Ngụy Thắng cuối cùng cũng lên tiếng, cười ha hả nói: "Đại ca không giúp các người không sao, sau này có gì cứ tìm ta là được, tập đoàn Ngụy thị chúng ta vừa mua xong tòa cao ốc Hằng Huy đối diện, ngày sau cũng sẽ đặt chân ở Yến Kinh." "Hằng Huy?" Mọi người hít một hơi. Qua cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy bên đường có một tòa nhà thấp hơn Hoằng Thịnh cao ốc một chút, nhưng diện tích vẫn rất lớn, văn phòng mới tinh, hiện đại. Hoằng Thịnh cao ốc lúc mua đã mất 183 tỷ! Vậy thì cái tòa nhà Hằng Huy này cũng phải đến 150 tỷ chứ? Tập đoàn Ngụy thị trong mấy năm qua giá cổ phiếu liên tục giảm sút, làm sao có thể lấy ra 150 tỷ tiền mặt để mua hẳn một tòa nhà cao ốc?
"Tiểu Thắng, cháu không nói đùa chứ?" Ngụy Tú Anh run giọng hỏi thăm, ánh mắt nhìn Ngụy Thắng mang một tia không thể tin. "Tất nhiên là không!" Ngụy Thắng bắt chéo chân, đắc ý nói: "Tập đoàn của chúng ta có Nhan thiếu ở sau lưng chống lưng, một tòa nhà bé tí có đáng gì?" "Nhan thiếu?" Đám người lại một phen kinh hãi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận