Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 256: Ngươi xác định mình có tư cách cùng ta cò kè mặc cả?

"Chương 256: Ngươi xác định mình có tư cách cùng ta cò kè mặc cả?"
"Các ngươi đang giở trò gì vậy? Tại sao lại giam ta?"
"Thả ta ra, mau thả ta ra!"
Ở cửa thang máy, Nữ phục vụ sinh đang ra sức giãy giụa!
Khuôn mặt nàng tràn đầy hoảng sợ, nhưng vẫn cố tỏ ra vẻ uất ức tột độ, định làm ầm ĩ lên để đục nước béo cò.
Hoàng Phủ Thanh Âm bước lên mấy bước đỡ lấy Triệu Tiểu Mạn, sau khi liên tục kiểm tra một lần thấy nàng không có vấn đề gì, mới lạnh lùng trừng mắt nhìn: "Câm miệng, ai sai khiến ngươi?"
"Ngươi đang nói gì vậy? Ta chỉ là nhân viên phục vụ, các ngươi vì sao lại chặn ta lại? Đây là phạm pháp!" Nữ phục vụ sinh nói lảng, không chịu trả lời thẳng vào vấn đề.
Ngụy Hoằng nén cơn giận đang bốc lên ngùn ngụt trong lòng, im lặng châm một điếu thuốc, nói với vệ sĩ: "Đưa đi hỏi cho rõ ràng, đến lúc cuối có thể dùng chút thủ đoạn."
"Rõ!"
La Khôn cười nham hiểm bẻ bẻ cổ.
Hắn túm lấy cánh tay nữ phục vụ sinh, chuẩn bị lôi cô ta vào phòng gần đó.
"Không, các ngươi muốn làm gì? Đây là phạm pháp!" Nữ phục vụ sinh sợ hãi kêu lên, động tĩnh lớn nhanh chóng thu hút những nhân viên tạp vụ khác, không ít người tụ tập từ xa chỉ trỏ.
Chẳng mấy chốc!
Quản lý khách sạn cũng nghe tin chạy đến!
Đây là một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn, hắn lau mồ hôi lạnh, cúi đầu khom lưng hỏi: "Ngụy đổng, ý ngài là sao? Có phải người của chúng tôi có gì đắc tội? Ngài đại nhân có lòng bao dung, trước hết thả người ra đã, như vậy trông cũng không hay a!"
"Quản lý cứu ta!" Nữ phục vụ sinh lo lắng giải thích: "Tôi thấy vị khách này uống rượu say trong nhà vệ sinh, tôi tốt bụng đến đỡ, bọn họ lại ngăn cản tôi không cho rời đi, bây giờ còn định mang tôi đi! Cứu mạng a!"
"Đang làm cái gì vậy, làm cái gì vậy?"
"Người có tiền thì không coi ai ra gì sao?"
"Thả Tiểu Liễu ra!"
Các nhân viên tạp vụ khác thấy vậy cũng can đảm xông lên đẩy tới đẩy lui.
Ngụy Hoằng càng lúc càng giận, mặt lạnh định động thủ.
Hoàng Phủ Thanh Âm lại đưa tay kéo hắn lại, nhỏ giọng nói: "Cẩn thận một chút, đừng làm lớn chuyện!"
Chuyện này không vẻ vang gì!
Làm lớn chuyện chẳng tốt cho ai cả.
Mà lại ai biết xung quanh có người nào đang âm thầm quay video, tạo cái bẫy chờ bọn họ nhảy vào không?
Một khi động thủ, đến lúc đó coi như nói không rõ ràng!
"Ha ha!" Ngụy Hoằng nhếch môi nhả ra một vòng khói, nhìn chằm chằm vào người quản lý trung niên, từng chữ từng chữ nói: "Bạn tôi tửu lượng rất tốt, nhưng hôm nay vừa uống nửa chén rượu đã bất tỉnh, tôi nghi ngờ cô ấy bị người hạ thuốc, bây giờ ông muốn bao che cô ta sao?"
"Hạ thuốc?"
Mọi người nghe vậy kinh hãi.
Quản lý trung niên cũng sợ đến mức lùi lại hai bước, liên tục khoát tay nói: "Ngụy đổng đừng nói lung tung, làm gì có chuyện đó, chúng tôi là khách sạn năm sao, rất quy củ..."
"Đừng nói nhảm, lát nữa tôi sẽ báo cảnh sát rồi đưa người đi bệnh viện xét nghiệm máu." Ngụy Hoằng chỉ tay vào mặt ông ta, lạnh lùng nói: "Người bị hại này là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Triệu, tôi không biết người của các ông ăn phải mật gấu gì mà dám ra tay với cô ấy, nhưng mà tiếp theo đây, tốt nhất các ông nên tiếp nhận sự trả thù của nhà họ Triệu!"
"Nhà họ Triệu?"
Nhóm nhân viên tạp vụ hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ hoàn toàn không biết đó là sự tồn tại gì.
Nhưng sắc mặt người quản lý trung niên lại trắng bệch, hắn run rẩy nhìn về phía Triệu Tiểu Mạn, lại nhìn nữ phục vụ sinh, rồi run run nói: "Ngụy đổng, chuyện này không liên quan gì đến tôi đâu, cô ta làm gì là việc của cô ta, tôi chỉ là một người làm công, xin ngài đừng giận cá chém thớt lên đầu tôi và khách sạn."
Rõ ràng!
Hắn đã nghe qua nhà họ Triệu!
Yến Kinh không thiếu gì ngoài quyền quý vô số kể.
Một tấm biển hiệu ném xuống đất có thể trúng ba năm phú hào.
Các loại người có thế lực lại càng nhiều, một người làm công như hắn sao dám trêu chọc loại người này?
"Tiểu Liễu, cô điên rồi hả?" Quản lý trung niên rối rít cả lên, quay sang quát mắng nữ phục vụ sinh: "Cô rốt cuộc đã làm gì vị khách này? Cô không thể chọc vào người ta, mau nói đi!"
"Ta, tôi không có!" Nữ phục vụ sinh lấm lét né tránh không dám trả lời trực tiếp, nhưng vẫn cứ mạnh miệng.
"Trong khách sạn khắp nơi đều có camera, cô đừng nghĩ mình làm kín đáo là thoát tội được." Ngụy Hoằng cười lạnh, lơ đễnh nói: "Lát nữa cảnh sát đến xét nghiệm máu, cô đoán xem lúc đó ai sẽ phải vào tù?"
"Không liên quan gì đến tôi, không phải tôi làm!" Nữ phục vụ sinh kinh hoàng kêu lên.
"Không phải cô làm cô cũng phải vào tù!" Ngụy Hoằng tóm chặt tóc cô ta, cười lạnh từng chữ: "Tập đoàn Hoằng Thịnh chúng tôi có cả đội luật sư sẽ chơi với cô đến cùng, cô không chỉ phải ngồi tù mục xương, cả nhà cô cũng đừng hòng sống yên ổn, tôi đảm bảo sẽ có người phải trả giá đắt vì chuyện này."
"Ngươi, ngươi không thể làm như vậy!" Nữ phục vụ sinh sợ hãi run rẩy, nói năng lộn xộn: "Ta không biết thân phận của vị tiểu thư này, là có người đưa tiền cho ta làm, không liên quan gì đến ta!"
"Con nhỏ ngu này, thật sự là không biết sống chết, người nào cũng dám chọc giận, mày không muốn sống nữa à?" Quản lý trung niên tức giận đến giơ chân, vội vàng đuổi đám nhân viên tạp vụ khác đi, sợ chuyện này làm lớn ảnh hưởng đến danh dự của khách sạn.
Đồng thời xoay người cười xu nịnh, cúi đầu khom lưng nói: "Ngụy đổng, có phải có sự hiểu lầm không, ngài xem đừng báo cảnh sát có được không? Chúng ta có gì thì từ từ thương lượng, tôi nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời hài lòng."
"Ngươi xác định mình có tư cách cùng ta cò kè mặc cả?" Ngụy Hoằng buông tóc nữ phục vụ sinh.
Hắn móc ra khăn tay lau sạch ngón tay, ánh mắt tràn đầy khinh miệt.
Quản lý trung niên sắc mặt ngây ra, ngượng ngùng cười không dám lên tiếng.
Đúng vậy, hắn nào có tư cách thương lượng với Ngụy Hoằng?
Cho dù ông chủ của hắn đích thân đến đây cũng chỉ có nước nhận tội.
Ngụy Hoằng đám người nổi giận ngay cả khách sạn cũng có thể phải đóng cửa, cái loại đại lão này cũng dám trêu chọc, nữ phục vụ sinh kia đúng là đầu óc có vấn đề hay là bị làm sao rồi.
"Tôi đưa Mạn Mạn đi bệnh viện trước!" Hoàng Phủ Thanh Âm vẫn im lặng nãy giờ, nhẹ nhàng nói: "Chuyện này anh giải quyết đi, nếu cần, Hoàng Phủ gia sẽ ra mặt."
Quản lý trung niên nghe xong thì lại càng run chân.
Hoàng Phủ gia? Ngọa Tào, đây là chọc vào bao nhiêu người rồi a!
"Tiểu Liễu, mau khai ra đi!" Quản lý trung niên lo lắng thúc giục nói: "Cô trêu vào những người ghê gớm rồi, nếu không nói thật, coi chừng cả nhà không may."
"Tôi, tôi nói!" Nữ phục vụ sinh mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nói: "Tôi chỉ nhận của người ta 20 vạn, hắn bảo tôi hạ thuốc vào rượu của hai vị tiểu thư này, ai uống cũng được, hễ mà uống rượu xong thì tìm cách đưa lên phòng tổng thống ở tầng 25!"
"Quản lý, xin cứu tôi với, mẹ tôi đang nằm viện rất cần tiền, em trai tôi còn phải lên đại học, tôi rất cần tiền..."
"Tôi chỉ là nhất thời nghĩ quẩn, không có ác ý, anh giúp tôi với..."
Ngụy Hoằng không muốn nghe cô ta ồn ào nữa, trực tiếp trầm giọng hỏi: "Người ở đâu?"
"Phòng tổng thống 2507." Nữ phục vụ sinh rụt rè trả lời: "Tôi đã nói rồi, các người có thể thả tôi đi không?"
"Thả cô đi?" Ngụy Hoằng ngẩn ra hỏi lại: "Cô não tàn à, gây ra chuyện này rồi còn muốn đi? Ngồi tù đã là cái kết cục nhẹ nhất cho cô rồi, nếu nhà họ Triệu trả thù, cô cứ đợi đến cửa nát nhà tan đi!"
Nói xong!
Hắn vẫy tay ra hiệu cho La Khôn báo cảnh sát xử lý, còn mình thì mang theo vệ sĩ thẳng đến tầng 25.
Hắn lại muốn xem xem rốt cuộc ai đang giở trò, còn dám nhắm mục tiêu vào Hoàng Phủ Thanh Âm và Triệu Tiểu Mạn, thật đúng là không biết sống chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận