Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 17: Đề phòng sâm nghiêm, Tiểu Bạch Hoa học muội!

Chương 17: Đề phòng nghiêm ngặt, Tiểu Bạch Hoa học muội!
Thi đua bài thi, so với bài thi thông thường, độ khó tăng lên mấy bậc. Rất nhiều kiến thức mơ hồ khó hiểu, đề bài cũng quái lạ, không thông qua chỉ đạo huấn luyện lâu dài căn bản khó nắm chắc, dù là học bá thực sự cũng phải đau đầu. Thế nhưng đối với Ngụy Hoằng lại nhẹ nhàng như bài toán cộng trừ tiểu học. Hắn trí thông minh cao đến 180, lại có tài nhớ như in, kiếp trước từng tiếp xúc vô số đề thi, liếc mắt liền biết đáp án, có khi còn không thèm viết quy trình giải đề.
"Bá bá bá!"
Ngụy Hoằng vẫn hạ bút như thần. Mắt quét qua, ngòi bút liền viết ra đáp án. Tốc độ làm bài này khiến mọi người kinh ngạc. Một bạn đeo kính không nhịn được hỏi: "Lão Lương, đề này không phải thầy cũng làm rồi à?"
"Đánh rắm!" Lương Phi Bằng tức giận: "Đây là hôm qua ta mới chỉnh lý, ngoài ta ra không ai xem."
"Ghê vậy, vậy hắn viết bậy bạ à?"
"Không phải, không phải, mọi người nhìn, đáp án chính xác kìa!"
"Ngọa Tào, đại thần à!"
Mọi người nhanh chóng vây quanh. Họ xem qua đề bài, vội tìm giấy bút tính toán. Chốc lát mọi người đều kích động, vì đáp án Ngụy Hoằng viết đều đúng, mà nhiều bài họ phải nghĩ nửa ngày, người ta đã dễ dàng viết ra đáp án. Sự thật rõ ràng, người này là đại thần tuyệt đối! Cho dù Lương Phi Bằng là kim bài đạo sư ban thi đua cũng không có khả năng tính toán trâu bò như vậy.
"Ngụy Hoằng, trí thông minh của em bao nhiêu?" Lương Phi Bằng không nhịn được hỏi.
"Lúc 12 tuổi đo, hình như 180!" Ngụy Hoằng không ngẩng đầu nói: "Cũng không biết đúng không nữa."
"180? Cao hơn cả Einstein?"
"Ngưu bứca, anh có thể được chứng kiến thiên tài là như thế nào!"
"Lão Lương, thầy đào đâu ra thần nhân vậy?"
Mọi người lại không ngừng kinh hô. Ai nấy nhìn Ngụy Hoằng bằng ánh mắt cuồng nhiệt. Họ không thích ăn diện, không theo đuổi đồ xa xỉ, cũng không hứng thú yêu đương, chỉ sùng bái những đại thần đỉnh cao, đó là điều chung của giới học bá. Giờ khắc này, Ngụy Hoằng đã có được sự tôn trọng của họ!
Mười lăm phút trôi qua nhanh chóng, khi hai tờ bài thi đầy đáp án đặt trước mặt, Lương Phi Bằng đã vội vàng chấm tại chỗ, mất nửa tiếng mới hoàn thành.
"Điểm tuyệt đối? Ngọa Tào!" Lương Phi Bằng không nhịn được trợn mắt mắng tục: "Tiểu tử ngươi làm thế nào vậy? Bài cuối cùng là đề thi mới nhất, ta mới nghĩ ra hai cách giải, ngươi viết ra năm cách?"
Trong hai tờ bài thi, Ngụy Hoằng lướt qua đại đa số đề. Chỉ riêng bài cuối dành chút tâm tư. Thi triển tài năng đã làm người ta kinh ngạc.
"Mấy đề này với tôi không khó." Ngụy Hoằng bỏ bút xuống, tiện miệng nói: "Từ hôm nay tôi sẽ học ở lớp thi đua, nhưng trừ các cuộc thi lớn ra thì tôi không tham gia thi nhỏ, lịch học Lương lão sư cũng không cần sắp xếp, muốn học gì tôi tự đọc là được."
"Được!" Lương Phi Bằng gật đầu đồng ý. Thực tế, hắn thấy mình chỉ bảo ban được rất ít. Ngụy Hoằng mà muốn vào đại học thì thiếu niên ban Thanh Bắc cũng phải tranh giành nhau. Thiên tài IQ cao có kế hoạch riêng, thầy giáo không tiện can thiệp.
"Nhưng!" Lương Phi Bằng nói: "Nếu em rảnh trong lớp thì giúp tôi chỉ dạy mấy đứa này."
Ngụy Hoằng cười, liếc nhìn qua. Đối diện ánh mắt mong chờ, khát khao, kích động, sùng bái của đám học bá. Cuối cùng ánh mắt rơi vào nam sinh đeo kính đen, tướng mạo chất phác, đầu nấm, dừng lại vài giây mới rời đi.
"Được!" Ngụy Hoằng cong môi cười thâm ý nói: "Mỗi ngày tôi sẽ đến trường một chuyến, không xác định thời gian, có thể đến muộn về sớm. Các bạn có câu hỏi gì cứ tích lũy lại trên sổ, mỗi ngày tôi sẽ dành ra nửa tiếng, mọi người có thể hỏi."
"Thật sao? Tuyệt quá!"
"Ô ô ô, cảm ơn đại thần!"
"Ha ha, lần này lão Lương có thể về hưu rồi!"
Đám học bá kích động nhảy cẫng reo hò. Lương Phi Bằng cười thầm may mắn. Vốn chỉ thấy Ngụy Hoằng thành tích tốt, muốn đào về ban thi đua thử xem, ai ngờ người ta lại là giả heo ăn thịt hổ, lần này có người chỉ dẫn thì ban thi đua năm nay chắc chắn gặt hái thành tích không tồi.
Dưới sự chỉ dẫn hết mình của Ngụy Hoằng! Một buổi chiều ngắn ngủi, hắn đã thân thiết với đám học bá ban thi đua.
...
Năm giờ rưỡi chiều, chuông tan học vang lên! Ngụy Hoằng thu dọn đồ hướng bãi đỗ xe đi. Kết quả vừa đến thì thấy bên cạnh ba chiếc Bentley Mộ Thượng lại thêm hai chiếc xe việt dã hầm hố. Chúng cao lớn thô kệch, đầy sức hút nam tính.
"Thiếu gia!"
Mấy bảo tiêu đồng loạt cúi đầu chào. Ngụy Hoằng nhíu mày nói: "Sao nhiều người vậy?" Nhìn qua thì bảo tiêu những 12 người. Buổi sáng hắn chỉ mang một tổ, giờ lại thêm một tổ nữa.
"Cung thúc lo lắng an toàn của ngài." Đội trưởng bảo tiêu giải thích: "Nên đã điều thêm một tổ người, hắn dặn từ giờ ngài ra ngoài phải có hai tổ người đi theo."
Nói rồi hắn vỗ tay! Lập tức có hai nữ bảo tiêu trẻ tuổi bước ra.
"Từ giờ, hai người này sẽ bảo vệ ngài." Đội trưởng nói: "Dù là đi học, họ cũng sẽ ngồi một bên."
"Được!" Ngụy Hoằng hờ hững gật đầu: "Nhưng hai người tốt nhất đổi đồ thường phục, đừng quá chói mắt, tôi không thích bị làm phiền khi học."
"Rõ!" Hai nữ bảo tiêu cung kính đáp. Ngụy Hoằng hài lòng hơn chút.
Cung thúc chắc chắn biết tin hắn đối đầu với Tạ Chí Giang và Kỷ Minh Hiền hôm nay. Sợ hắn đắc tội bị trả thù, nên mới điều thêm một tổ người. Cẩn thận chút cũng tốt. Kỷ Minh Hiền chắc chưa xuống tay vội. Tạ Chí Giang thì chưa chắc, thời trẻ hắn lấy đầu bao thầu để khởi nghiệp, dính tới đủ trò cờ bạc, quán bar, KTV, sòng bạc, hầm mỏ, đừng thấy hắn bị Ngụy Hoằng dạy dỗ như chó hôm nay, lúc nổi hung ác lên thì dám giết người thật. Sáu bảo tiêu không đủ bảo vệ Ngụy Hoằng. Hai tổ 12 người hơi phô trương nhưng tính an toàn cao hơn.
"Đáng tiếc trong nước không được mang súng!" Ngụy Hoằng lẩm bẩm, tiện tay đưa cặp cho nữ bảo tiêu: "Về nhà!"
"Rõ!" Đội trưởng bảo tiêu vội ra hiệu. Nhưng đúng lúc này, một nữ sinh thở hồng hộc chạy tới. Nữ sinh mặc váy trắng, giày đế bằng, tóc đuôi ngựa tung bay khi chạy, ngũ quan xinh đẹp, mắt ướt sương, rất thanh thuần, đúng là một Tiểu Bạch Hoa quật cường. Nàng bị bảo tiêu chặn lại liền tức giận kêu lên: "Ngụy Hoằng học trưởng, anh đứng lại cho tôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận