Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!
Chương 295: Hiện tại thương chiến đều cao cấp như vậy sao?
"Chương 295: Hiện tại thương chiến đều cao cấp như vậy sao?"
"Ngụy đổng, lời ngài vừa nói là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng sự kiện phần mềm đạo văn, kẻ cầm đầu thực sự là Thắng Thiên tập đoàn?"
"Xin hỏi việc app « toàn cầu thông tin » bị sập, có phải có liên quan đến ngài?"
"Ngài có phải đã mời hacker đi tấn công kho dữ liệu tổng bộ của Thắng Thiên tập đoàn?"
"Đối với xác nhận vừa rồi, ngươi còn có gì muốn nói?"
Các phóng viên ai nấy đều như mèo vớ được chuột! Hưng phấn xúm lại gần Ngụy Hoằng, một mặt muốn vượt qua sự ngăn cản của bảo tiêu, một mặt không ngừng lớn tiếng đặt câu hỏi.
"Lốp ba lốp bốp!"
Đèn flash không ngừng nhấp nháy tứ phía!
Ngụy Hoằng đứng dậy chỉnh lại vạt áo, mặt mang theo nụ cười lịch sự bước lên trên đài, đám đông tránh ra một lối cho hắn đi đến trước mặt Ngụy Thắng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt sự thù địch hiện rõ!
"Ngươi đừng tưởng rằng làm mấy trò sau lưng là có thể thắng ta!" Ngụy Thắng đè xuống nỗi bất an trong lòng, nhỏ giọng cười lạnh: "Đừng quên, tướng tài dưới tay ngươi đều ở trong tay ta hết rồi, có vấn đề gì mà ta không giải quyết được?"
"Đồ con lợn, sắp c·hết đến nơi còn không tự biết!" Ngụy Hoằng khinh miệt đáp trả: "Để mặc ngươi nhảy nhót lâu như vậy, giờ cũng đến lúc diệt ngươi rồi, chuẩn bị c·h·ết đi chứ?"
"Ha ha, hù dọa ai đấy?" Ngụy Thắng khinh thường cười nhạo!
Ngụy Hoằng không tiếp tục nói nhảm với hắn, đi đến trước micro gõ gõ, khi toàn trường đã yên tĩnh lại, hắn đón ánh mắt của mọi người và vô số camera từ tốn mở miệng: "Các vị, có biết vì sao hôm nay app của Thắng Thiên tập đoàn bị sập không? Bởi vì, phần mềm cốt lõi của bọn họ đã sớm bị ta cài cửa sau!"
"Cái gì?"
Đám người kinh ngạc xôn xao!
Ngụy Thắng cũng bị dọa đến mặt mày tái mét!
Ngụy Hoằng nhếch môi tiếp tục cười nói: "Thắng Thiên tập đoàn từ năm ngoái vẫn luôn cài cắm nhân viên vào công ty của chúng ta, thậm chí còn mua được một nhân viên nghiên cứu phát minh cốt cán, đánh cắp bí mật cốt lõi của công ty ta rồi đăng ký độc quyền, sau đó lại vu oan giá họa cho chúng ta, còn thuê cả thủy quân lên mạng tung tin đồn nhảm!"
"Đối với việc này ta một mực không trả lời, cứ mặc bọn chúng đổ hết nước bẩn lên đầu tập đoàn của chúng ta là vì chờ đến ngày hôm nay! Cái chương trình cốt lõi kia bị cấy một cái cửa ngầm vô cùng kín đáo, một khi lượng dữ liệu người dùng quá nhiều thì nó sẽ tự động sụp đổ."
"Việc Thắng Thiên tập đoàn muốn giải quyết vấn đề này cũng vô cùng đơn giản, khởi động lại kho dữ liệu app là được, cũng không biết Ngụy tổng có chấp nhận việc cứ cách mỗi một tháng, lại mất một lần dữ liệu người dùng không nhỉ?"
Lời vừa nói ra!
Toàn trường lần nữa âm thầm tắc lưỡi!
Từng ánh mắt chế giễu lần lượt đổ dồn về phía Ngụy Thắng.
Những người trong ngành internet đều biết rõ, việc cứ mỗi một khoảng thời gian lại xóa sạch dữ liệu người dùng mang ý nghĩa gì, điều đó có nghĩa là dữ liệu tài khoản cũ của người dùng sẽ hoàn toàn mất hết, cần phải bồi dưỡng lại độ trung thành! Làm như vậy vài lần thì dù phần mềm có tốt đến đâu cũng bị người dùng bỏ xó! Thử nghĩ nếu trò chơi của bạn cứ mỗi một khoảng thời gian lại cài đặt lại dữ liệu, những trang bị mà bạn tân tân khổ khổ có được đều mất hết thì bạn có chửi công ty game hay không?
Bây giờ, Thắng Thiên tập đoàn phải đối mặt với phiền phức như thế này!
Mặt Ngụy Thắng lúc xanh lúc tím, đối diện với ánh mắt chất vấn của mọi người, hắn khẽ cắn môi gắng gượng cười nói: "Ha ha! Ngụy đổng thật biết đùa, tập đoàn chúng ta có bộ phận nghiên cứu của mình, không cần ăn cắp kỹ thuật của ai, lần này chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi!"
"Tốt, cứ tiếp tục mạnh miệng đi!" Ngụy Hoằng không thèm để ý phất tay, giễu cợt nói: "Cho ngươi 30 phút có được không? Nếu trong vòng 30 phút mà vẫn không giải quyết được bug thì Thắng Thiên tập đoàn cứ việc khởi động lại kho dữ liệu mà xem!"
"Được, đa tạ Ngụy đổng đã đề nghị!"
Ngụy Thắng nghiến răng nghiến lợi đáp ứng!
Hắn biết mình đang bị đặt lên trên đống lửa!
Trong vòng 30 phút mà không giải quyết được bug thì chẳng khác nào ngồi nhận sự thật đạo văn, đến lúc đó dù hắn có đưa ra thêm nhiều chứng cứ nữa cũng chỉ thành trò cười.
Còn việc khởi động lại kho dữ liệu lại càng là tự tát vào mặt mình!
Ngụy Hoằng đây là chuẩn bị ép chết hắn trước mặt mọi người mà!
"Chư vị, xin chờ một lát!" Ngụy Thắng cười lớn nói: "Ta tin rằng bộ phận kỹ thuật của tập đoàn chúng ta sẽ nhanh chóng xong việc thôi!"
Lúc này, một số người trong giới truyền thông, các hot girl mạng xã hội được mời đến đã bắt đầu livestream! Sau khi giới thiệu sơ lược với phòng livestream về những gì đã xảy ra, đám cư dân mạng lập tức bị khơi dậy hứng thú, số lượng người xem trong phòng livestream cũng không ngừng tăng vọt! Nhất là sau khi Ngụy Hoằng đưa ra giới hạn thời gian 30 phút, nó càng làm cho đám người tò mò hơn nữa!
"Tôi đi, không ngờ bây giờ thương chiến lại cao cấp đến vậy sao? Cài cắm nội gián lấy trộm chương trình cốt lõi, tôi còn tưởng cùng lắm thì phái người đi chặt cây phát tài của công ty đối phương thôi chứ!"
"666! Không ngờ Thắng Thiên tập đoàn ngay cả chương trình cốt lõi cũng đi đạo văn, còn không biết xấu hổ mà phản công, cười c·h·ết mất!"
"Đúng đấy, ai lúc trước cứ mắng tập đoàn Hoằng Thịnh thì mau đứng ra chịu đòn!"
"Mẹ nó, thảo nào tôi thấy « toàn cầu thông tin » rút lui nhanh vậy, còn cả đống tin chưa kịp xem nữa chứ!"
Đám cư dân mạng bàn tán ồn ào!
Ngụy Thắng thì mồ hôi lạnh vã ra, hắn biết đây là lúc mình đang ở vào thời khắc sinh tử, một khi ngồi vững chuyện Thắng Thiên tập đoàn đạo văn, vậy hậu quả sẽ vô cùng khó lường.
Đầu tiên, phần mềm chắc chắn sẽ bị tẩy chay, giá cổ phiếu sẽ rớt không phanh! Phần lớn giá trị vốn hóa của Thắng Thiên tập đoàn đều do giá cổ phiếu đẩy lên, Ngụy Hoằng có thể không cần quan tâm lưới bộc, nhưng hắn thì không thể! Nếu giá cổ phiếu sụt giảm thì e rằng đến lúc đó hắn ngay cả vốn lưu động cũng không có, công ty chắc chắn sẽ nhanh chóng lâm vào nguy cơ nợ nần và đứt gãy chuỗi tài chính, cuối cùng dẫn đến phá sản!
Nhan Ngạo Bắc đã c·h·ết rồi!
Hắn đã rất vất vả mới bám lại được vào Nhan Băng Vân!
Lỡ như cô ta thấy hắn là một kẻ vô dụng, không còn giá trị gì, thì đến lúc đó Thắng Thiên tập đoàn đóng cửa, Ngụy Thắng lại mất đi chỗ dựa, hắn thực sự không dám tưởng tượng mình sẽ rơi vào kết cục như thế nào. Phá sản gần như chẳng khác gì khí vận bị xói mòn! Nghèo rớt mùng tơi thì chẳng khác nào mặc người c·h·ém g·iết! Thật đến ngày đó thì Ngụy Hoằng cũng không cần cố ý ra tay thu thập hắn, vốn đã quen với cuộc sống sung sướng như Ngụy Thắng sẽ tự nghẹn mà c·h·ết thôi.
"Lưu Đông, mẹ nó rốt cuộc là xong chưa?" Ngụy Thắng đi đến một bên, một thanh niên gầy gò đeo kính đen, mặc áo ca rô đang bận rộn trước máy tính xách tay. Người này là sinh viên năm 4 của trường Thanh Đại, một thiên tài kỹ thuật nổi danh, có thiên phú rất cao trong lĩnh vực máy tính, trong trường cũng có chút danh tiếng.
Kiếp trước! Hắn chính là một viên mãnh tướng dưới tay Ngụy Hoằng! Đã có công rất lớn trong việc phát triển các loại phần mềm! Ngụy Thắng đã nhanh chân đưa hắn về trướng, vốn trông cậy hắn có thể giúp mình củng cố vị trí, ai ngờ Lưu Đông hiện giờ vẫn còn quá non nớt, căn bản không giúp được gì nhiều trong việc phát triển chương trình cốt lõi! Đường cùng, Ngụy Thắng chỉ có thể để nội gián ăn cắp chương trình! Bây giờ biết Ngụy Hoằng đã cấy cửa sau vào chương trình, vội vàng quá mức nên căn bản không có cách nào giải quyết, chỉ có thể trông mong Lưu Đông nhanh chóng giải quyết được rắc rối!
"Ngụy tổng!" Lưu Đông bận rộn một hồi, cuối cùng đẩy mắt kính lên, mặt đầy vẻ áy náy nói: "Tôi đã liên hệ với các đồng nghiệp bộ phận kỹ thuật, đồng thời cũng gấp rút loại bỏ bug, phát hiện đúng là trong khung chương trình cốt lõi có chôn một cái cửa ngầm, một khi dữ liệu người dùng vận chuyển quá nhiều thì sẽ sụp đổ!"
"Nó giống như một viên gạch ở dưới nền móng vậy, một khi rút ra thì toàn bộ chương trình sẽ lập tức sụp đổ, ngoài việc không ngừng khởi động lại kho dữ liệu thì chúng ta không còn cách thứ hai nào khác để giải quyết trong thời gian ngắn!"
Người Ngụy Thắng lay động! Mặt hắn chợt trắng bệch!
"Ngụy đổng, lời ngài vừa nói là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng sự kiện phần mềm đạo văn, kẻ cầm đầu thực sự là Thắng Thiên tập đoàn?"
"Xin hỏi việc app « toàn cầu thông tin » bị sập, có phải có liên quan đến ngài?"
"Ngài có phải đã mời hacker đi tấn công kho dữ liệu tổng bộ của Thắng Thiên tập đoàn?"
"Đối với xác nhận vừa rồi, ngươi còn có gì muốn nói?"
Các phóng viên ai nấy đều như mèo vớ được chuột! Hưng phấn xúm lại gần Ngụy Hoằng, một mặt muốn vượt qua sự ngăn cản của bảo tiêu, một mặt không ngừng lớn tiếng đặt câu hỏi.
"Lốp ba lốp bốp!"
Đèn flash không ngừng nhấp nháy tứ phía!
Ngụy Hoằng đứng dậy chỉnh lại vạt áo, mặt mang theo nụ cười lịch sự bước lên trên đài, đám đông tránh ra một lối cho hắn đi đến trước mặt Ngụy Thắng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt sự thù địch hiện rõ!
"Ngươi đừng tưởng rằng làm mấy trò sau lưng là có thể thắng ta!" Ngụy Thắng đè xuống nỗi bất an trong lòng, nhỏ giọng cười lạnh: "Đừng quên, tướng tài dưới tay ngươi đều ở trong tay ta hết rồi, có vấn đề gì mà ta không giải quyết được?"
"Đồ con lợn, sắp c·hết đến nơi còn không tự biết!" Ngụy Hoằng khinh miệt đáp trả: "Để mặc ngươi nhảy nhót lâu như vậy, giờ cũng đến lúc diệt ngươi rồi, chuẩn bị c·h·ết đi chứ?"
"Ha ha, hù dọa ai đấy?" Ngụy Thắng khinh thường cười nhạo!
Ngụy Hoằng không tiếp tục nói nhảm với hắn, đi đến trước micro gõ gõ, khi toàn trường đã yên tĩnh lại, hắn đón ánh mắt của mọi người và vô số camera từ tốn mở miệng: "Các vị, có biết vì sao hôm nay app của Thắng Thiên tập đoàn bị sập không? Bởi vì, phần mềm cốt lõi của bọn họ đã sớm bị ta cài cửa sau!"
"Cái gì?"
Đám người kinh ngạc xôn xao!
Ngụy Thắng cũng bị dọa đến mặt mày tái mét!
Ngụy Hoằng nhếch môi tiếp tục cười nói: "Thắng Thiên tập đoàn từ năm ngoái vẫn luôn cài cắm nhân viên vào công ty của chúng ta, thậm chí còn mua được một nhân viên nghiên cứu phát minh cốt cán, đánh cắp bí mật cốt lõi của công ty ta rồi đăng ký độc quyền, sau đó lại vu oan giá họa cho chúng ta, còn thuê cả thủy quân lên mạng tung tin đồn nhảm!"
"Đối với việc này ta một mực không trả lời, cứ mặc bọn chúng đổ hết nước bẩn lên đầu tập đoàn của chúng ta là vì chờ đến ngày hôm nay! Cái chương trình cốt lõi kia bị cấy một cái cửa ngầm vô cùng kín đáo, một khi lượng dữ liệu người dùng quá nhiều thì nó sẽ tự động sụp đổ."
"Việc Thắng Thiên tập đoàn muốn giải quyết vấn đề này cũng vô cùng đơn giản, khởi động lại kho dữ liệu app là được, cũng không biết Ngụy tổng có chấp nhận việc cứ cách mỗi một tháng, lại mất một lần dữ liệu người dùng không nhỉ?"
Lời vừa nói ra!
Toàn trường lần nữa âm thầm tắc lưỡi!
Từng ánh mắt chế giễu lần lượt đổ dồn về phía Ngụy Thắng.
Những người trong ngành internet đều biết rõ, việc cứ mỗi một khoảng thời gian lại xóa sạch dữ liệu người dùng mang ý nghĩa gì, điều đó có nghĩa là dữ liệu tài khoản cũ của người dùng sẽ hoàn toàn mất hết, cần phải bồi dưỡng lại độ trung thành! Làm như vậy vài lần thì dù phần mềm có tốt đến đâu cũng bị người dùng bỏ xó! Thử nghĩ nếu trò chơi của bạn cứ mỗi một khoảng thời gian lại cài đặt lại dữ liệu, những trang bị mà bạn tân tân khổ khổ có được đều mất hết thì bạn có chửi công ty game hay không?
Bây giờ, Thắng Thiên tập đoàn phải đối mặt với phiền phức như thế này!
Mặt Ngụy Thắng lúc xanh lúc tím, đối diện với ánh mắt chất vấn của mọi người, hắn khẽ cắn môi gắng gượng cười nói: "Ha ha! Ngụy đổng thật biết đùa, tập đoàn chúng ta có bộ phận nghiên cứu của mình, không cần ăn cắp kỹ thuật của ai, lần này chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi!"
"Tốt, cứ tiếp tục mạnh miệng đi!" Ngụy Hoằng không thèm để ý phất tay, giễu cợt nói: "Cho ngươi 30 phút có được không? Nếu trong vòng 30 phút mà vẫn không giải quyết được bug thì Thắng Thiên tập đoàn cứ việc khởi động lại kho dữ liệu mà xem!"
"Được, đa tạ Ngụy đổng đã đề nghị!"
Ngụy Thắng nghiến răng nghiến lợi đáp ứng!
Hắn biết mình đang bị đặt lên trên đống lửa!
Trong vòng 30 phút mà không giải quyết được bug thì chẳng khác nào ngồi nhận sự thật đạo văn, đến lúc đó dù hắn có đưa ra thêm nhiều chứng cứ nữa cũng chỉ thành trò cười.
Còn việc khởi động lại kho dữ liệu lại càng là tự tát vào mặt mình!
Ngụy Hoằng đây là chuẩn bị ép chết hắn trước mặt mọi người mà!
"Chư vị, xin chờ một lát!" Ngụy Thắng cười lớn nói: "Ta tin rằng bộ phận kỹ thuật của tập đoàn chúng ta sẽ nhanh chóng xong việc thôi!"
Lúc này, một số người trong giới truyền thông, các hot girl mạng xã hội được mời đến đã bắt đầu livestream! Sau khi giới thiệu sơ lược với phòng livestream về những gì đã xảy ra, đám cư dân mạng lập tức bị khơi dậy hứng thú, số lượng người xem trong phòng livestream cũng không ngừng tăng vọt! Nhất là sau khi Ngụy Hoằng đưa ra giới hạn thời gian 30 phút, nó càng làm cho đám người tò mò hơn nữa!
"Tôi đi, không ngờ bây giờ thương chiến lại cao cấp đến vậy sao? Cài cắm nội gián lấy trộm chương trình cốt lõi, tôi còn tưởng cùng lắm thì phái người đi chặt cây phát tài của công ty đối phương thôi chứ!"
"666! Không ngờ Thắng Thiên tập đoàn ngay cả chương trình cốt lõi cũng đi đạo văn, còn không biết xấu hổ mà phản công, cười c·h·ết mất!"
"Đúng đấy, ai lúc trước cứ mắng tập đoàn Hoằng Thịnh thì mau đứng ra chịu đòn!"
"Mẹ nó, thảo nào tôi thấy « toàn cầu thông tin » rút lui nhanh vậy, còn cả đống tin chưa kịp xem nữa chứ!"
Đám cư dân mạng bàn tán ồn ào!
Ngụy Thắng thì mồ hôi lạnh vã ra, hắn biết đây là lúc mình đang ở vào thời khắc sinh tử, một khi ngồi vững chuyện Thắng Thiên tập đoàn đạo văn, vậy hậu quả sẽ vô cùng khó lường.
Đầu tiên, phần mềm chắc chắn sẽ bị tẩy chay, giá cổ phiếu sẽ rớt không phanh! Phần lớn giá trị vốn hóa của Thắng Thiên tập đoàn đều do giá cổ phiếu đẩy lên, Ngụy Hoằng có thể không cần quan tâm lưới bộc, nhưng hắn thì không thể! Nếu giá cổ phiếu sụt giảm thì e rằng đến lúc đó hắn ngay cả vốn lưu động cũng không có, công ty chắc chắn sẽ nhanh chóng lâm vào nguy cơ nợ nần và đứt gãy chuỗi tài chính, cuối cùng dẫn đến phá sản!
Nhan Ngạo Bắc đã c·h·ết rồi!
Hắn đã rất vất vả mới bám lại được vào Nhan Băng Vân!
Lỡ như cô ta thấy hắn là một kẻ vô dụng, không còn giá trị gì, thì đến lúc đó Thắng Thiên tập đoàn đóng cửa, Ngụy Thắng lại mất đi chỗ dựa, hắn thực sự không dám tưởng tượng mình sẽ rơi vào kết cục như thế nào. Phá sản gần như chẳng khác gì khí vận bị xói mòn! Nghèo rớt mùng tơi thì chẳng khác nào mặc người c·h·ém g·iết! Thật đến ngày đó thì Ngụy Hoằng cũng không cần cố ý ra tay thu thập hắn, vốn đã quen với cuộc sống sung sướng như Ngụy Thắng sẽ tự nghẹn mà c·h·ết thôi.
"Lưu Đông, mẹ nó rốt cuộc là xong chưa?" Ngụy Thắng đi đến một bên, một thanh niên gầy gò đeo kính đen, mặc áo ca rô đang bận rộn trước máy tính xách tay. Người này là sinh viên năm 4 của trường Thanh Đại, một thiên tài kỹ thuật nổi danh, có thiên phú rất cao trong lĩnh vực máy tính, trong trường cũng có chút danh tiếng.
Kiếp trước! Hắn chính là một viên mãnh tướng dưới tay Ngụy Hoằng! Đã có công rất lớn trong việc phát triển các loại phần mềm! Ngụy Thắng đã nhanh chân đưa hắn về trướng, vốn trông cậy hắn có thể giúp mình củng cố vị trí, ai ngờ Lưu Đông hiện giờ vẫn còn quá non nớt, căn bản không giúp được gì nhiều trong việc phát triển chương trình cốt lõi! Đường cùng, Ngụy Thắng chỉ có thể để nội gián ăn cắp chương trình! Bây giờ biết Ngụy Hoằng đã cấy cửa sau vào chương trình, vội vàng quá mức nên căn bản không có cách nào giải quyết, chỉ có thể trông mong Lưu Đông nhanh chóng giải quyết được rắc rối!
"Ngụy tổng!" Lưu Đông bận rộn một hồi, cuối cùng đẩy mắt kính lên, mặt đầy vẻ áy náy nói: "Tôi đã liên hệ với các đồng nghiệp bộ phận kỹ thuật, đồng thời cũng gấp rút loại bỏ bug, phát hiện đúng là trong khung chương trình cốt lõi có chôn một cái cửa ngầm, một khi dữ liệu người dùng vận chuyển quá nhiều thì sẽ sụp đổ!"
"Nó giống như một viên gạch ở dưới nền móng vậy, một khi rút ra thì toàn bộ chương trình sẽ lập tức sụp đổ, ngoài việc không ngừng khởi động lại kho dữ liệu thì chúng ta không còn cách thứ hai nào khác để giải quyết trong thời gian ngắn!"
Người Ngụy Thắng lay động! Mặt hắn chợt trắng bệch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận