Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 279: Cũ mới phe phái đấu tranh, giai cấp mầm tai vạ!

Chương 279: Đấu tranh phe phái cũ mới, mầm họa giai cấp!
Thành phố Giang Châu, bệnh viện tư nhân Thánh Mã Lợi Á, phòng bệnh VIP lầu ba!
Từ Mậu Cung đang lẳng lặng nằm trên giường bệnh ngủ mê man, mấy vị chủ nhiệm y sư chăm chú kiểm tra tình hình, cuối cùng đều thở dài một hơi, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Lê Giang đang vội đến thăm bệnh.
"Lê trợ lý, ca phẫu thuật của Từ tiên sinh vô cùng thuận lợi, đã qua cơn nguy hiểm!" Một vị chủ nhiệm trung niên đẩy mắt kính trên sống mũi, nói rành mạch: "Tiếp theo chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày chắc là có thể tỉnh lại, tạm thời không có nguy hiểm tính mạng!"
"Tốt!" Lê Giang hài lòng gật đầu, trầm giọng phân phó: "Phương án điều trị tiếp theo nhất định phải cẩn trọng hết sức, nhân viên hộ lý cũng phải tìm y tá đáng tin cậy của bệnh viện, tuyệt đối không được giao cho người ngoài, nếu xảy ra vấn đề Ngụy đổng tuyệt đối sẽ gây khó dễ cho các ngươi."
"Hiểu rồi, hiểu rồi!"
Chủ nhiệm trung niên cười trừ lau mồ hôi lạnh.
Ngụy Hoằng dù đã rời Giang Châu, nhưng uy danh hắn gây dựng ở đây trước đó, tuyệt đối không phải chuyện một sớm một chiều có thể tan biến, người có chút thân phận địa vị đều biết ai có thể động vào ai không thể.
Tai nạn xe cộ của Từ Mậu Cung lần này quá kỳ lạ, ai cũng hiểu rõ bên trong có chuyện, bệnh viện không muốn tự rước họa vào thân nhất định phải bảo đảm an toàn cho ông ta.
Lê Giang phất tay ra hiệu nhóm bác sĩ y tá rời khỏi phòng bệnh!
Một nữ trợ lý đưa qua một phần báo cáo điều tra, nói: "Lê trợ lý, đây là báo cáo điều tra của cảnh sát về vụ việc, bọn họ nhận định đây là vụ tai nạn xe liên hoàn do lái xe mệt mỏi gây ra, lái xe gây chuyện đã bị giam, hiện tại nhận tội chịu phạt!"
"Hừ!"
Lê Giang nhìn cũng không thèm nhìn mấy báo cáo này, tiện tay xé nát ném vào thùng rác.
Lại liếc mắt nhìn Từ Mậu Cung đang nằm trên giường bệnh, mới lên tiếng: "Ngụy đổng cực kỳ tức giận về chuyện này, tình hình chi nhánh Giang Châu hiện tại thế nào? Sao lại gây ra phiền toái lớn như vậy?"
"Tình hình chi nhánh vô cùng phức tạp!" Nữ trợ lý cũng là người cũ của tập đoàn, nàng rất hiểu tình hình chi nhánh, hít một hơi rồi lắc đầu nói: "Từ khi trụ sở chính của tập đoàn chuyển đến Yến Kinh, những đồng nghiệp ở lại Giang Châu đầy oán khí, bọn họ cho rằng mình là nhân vật bị tập đoàn vứt bỏ!"
"Thêm nữa nội bộ chúng ta có một phần là công nhân cũ của tập đoàn Ngụy thị trước đây, phần lớn là nhân viên mới tuyển sau này, xung đột giữa phe phái cũ mới là khó tránh khỏi..."
Lê Giang nghe vậy lặng lẽ nhíu mày.
Chuyện này hắn cũng có nghe thấy, dù sao cẩn thận tính toán thì bản thân hắn cũng xuất thân từ tập đoàn Ngụy thị, những nguyên lão đi theo Ngụy Hoằng tổ kiến tập đoàn Hoằng Thịnh này khó tránh khỏi sẽ bám víu nhau, vô thức cho rằng miếng bánh này nên thuộc về mình.
Có thể theo thời gian trôi đi tập đoàn không ngừng lớn mạnh!
Ngày càng nhiều người mới có năng lực bắt đầu nắm giữ vị trí cao.
Những nguyên lão này khó tránh khỏi sẽ có chút bất an trong lòng.
Thêm nữa việc Ngụy Hoằng không chịu để tập đoàn lên sàn mà chọn cách dùng thưởng cuối năm siêu nhiều để ban ơn cho toàn thể nhân viên, các nguyên lão càng có ý kiến lớn.
Bởi vì nếu chọn đưa tập đoàn lên sàn, họ chắc chắn sẽ được chia một phần cổ phần gốc, từ đó dễ dàng đạt được tự do tài chính.
Còn bây giờ bọn họ không thể nhận được cổ phần gốc để phất lên!
Lại còn phải luôn cảnh giác người mới cướp đi quyền lợi địa vị của mình!
Chênh lệch này khiến nguyên lão trong lòng chắc chắn có ý kiến nhỉ?
Lúc này chỉ cần có người cố ý khơi một chút, thế nào cũng có người mờ mắt chọn đâm sau lưng, cho nên việc chi nhánh Giang Châu hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy gần như là tất nhiên, dù sao mầm họa đã xuất hiện ngay từ căn cơ rồi.
"Đã tra ra là ai chưa?" Lê Giang cười khổ ngồi trên ghế sa lông, vô thức xoa xoa huyệt thái dương.
Nữ thư ký cười ngượng trả lời: "Đại khái là phó tổng giám đốc Tiết!"
"Nàng?"
Lê Giang không nhịn được hít sâu một hơi.
Thực ra lần này cho dù tra ra là ai, đều là người hắn không muốn thấy.
Dù sao mấy nguyên lão ở chi nhánh đều xem như người quen cũ, người một nhà đâm sau lưng nhau là chuyện đáng buồn.
Nhưng hắn không thể ngờ tới lại là Tiết Tuyết Mai!
Nàng năm nay ba mươi tám tuổi, từng là phó tổng quản lý bộ phận nhân sự của tập đoàn Ngụy thị.
Về sau đi theo Ngụy Hoằng thành lập tập đoàn Hoằng Thịnh, đảm nhiệm giám đốc bộ phận nhân sự, đã tìm về rất nhiều nhân tài trong các ngành nghề, có thể nói là có công lớn.
Kết quả lúc trụ sở chính của tập đoàn chuyển đi!
Ngụy Hoằng cân nhắc đến việc chi nhánh cần người đáng tin cậy trấn giữ.
Vì vậy đặc biệt nâng cấp bậc của nàng lên thành phó tổng giám đốc, để nàng toàn quyền quản lý công việc của chi nhánh, mà nàng nhờ xuất thân từ bộ phận nhân sự, quen thuộc với nhân sự toàn tập đoàn nên làm việc rất hiệu quả.
Lê Giang nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, nàng lại là người có hiềm nghi lớn nhất.
"Không thể nào?" Hắn vô thức nghi ngờ: "Phó tổng giám đốc Tiết quyền cao chức trọng nắm giữ một phương, mấy năm nay cũng kiếm được không ít, Ngụy đổng đều là nhắm mắt làm ngơ, nàng còn gì không vừa lòng?"
"Trợ lý Lê không biết thôi!" Nữ thư ký hạ giọng, cười khổ lẩm bẩm: "Phó tổng giám đốc Tiết cảm thấy mình còn trẻ khỏe thì nên đến Yến Kinh phát triển, bây giờ bị nhét vào Giang Châu, đúng là khinh miệt và coi thường mình, trong lòng nàng đối với sắp xếp này bất mãn vô cùng, bí mật không biết đã than vãn với người bao nhiêu lần."
"Từ khi trở thành người đứng đầu Giang Châu, nàng lợi dụng chức quyền tha hồ đề bạt người nhà, bồi dưỡng thân tín, chèn ép người đối lập, chi nhánh Giang Châu gần như thành của một mình nàng! Thế nhưng dù là vậy, năm ngoái phát thưởng cuối năm nàng cũng chỉ được có 4,37 triệu!"
Trong nháy mắt!
Lê Giang liền hiểu hết mọi chuyện!
Mọi sự phản bội chẳng qua đều bắt nguồn từ lợi ích mà thôi.
Năm ngoái Ngụy Hoằng dốc 20% lợi nhuận thưởng cuối năm cho nhân viên, trên dưới toàn công ty ai nấy đều vui vẻ ra mặt, còn có cư dân mạng gọi Ngụy đổng là bá đạo.
Nhưng trên thực tế phúc lợi này chỉ hấp dẫn đối với tầng lớp trung và hạ!
Một nhân viên bình thường cố gắng một năm, thưởng cuối năm cao hơn tiền lương thì rất thoải mái.
Nhưng còn tầng lớp cao thì sao? Mấy người này vốn đã có tiền lương rất cao rồi.
Lúc này cho dù phát mấy trăm vạn tiền thưởng cuối năm, họ cũng sẽ không thỏa mãn.
Họ sẽ chỉ oán trách Ngụy Hoằng sao không cho công ty lên sàn, mà lại đem tiền thưởng cuối năm chia cho nhân viên bình thường, mà không chịu chia cổ phần cho mình.
Một tập đoàn giống như một xã hội thu nhỏ, luôn có phân chia giai cấp.
Khi Ngụy Hoằng chọn hướng tới đại chúng, thì thiểu số giai cấp đặc quyền đương nhiên sẽ nảy sinh bất mãn.
"Phiền phức rồi!"
Lê Giang thở dài một tiếng, mi tâm lại nhăn thành chữ Xuyên!
Nếu là người khác gây sự, dù là có nội ứng hắn cũng không sợ!
Chỉ cần tìm hiểu rõ ngọn ngành, dễ như trở bàn tay có thể bắt người đến, sau đó nhanh chóng giải quyết mọi chuyện.
Nhưng giờ liên quan đến người có cấp bậc như Tiết Tuyết Mai, thì phiền phức lớn hơn!
Sau đó Lê Giang dù muốn tra gì cũng sẽ gặp khó khăn trùng trùng, thời gian kéo dài, dư luận trên mạng càng diễn biến gay gắt hơn, nghĩ thôi cũng thấy đau đầu!
"Chuẩn bị một chút, buổi chiều chúng ta đến công ty một chuyến, thông báo cho các cấp cao tầng trong chi nhánh chuẩn bị họp."
"Ngoài ra, bảo bộ phận pháp vụ liên hệ với cục thuế vụ, ban ngành liên quan ở Ma Đô, lấy hồ sơ các vụ án liên quan đến tập đoàn."
"Đồng thời bảo phó tổng giám đốc Tiết nộp cho ta một bản báo cáo chi tiết về vụ việc, lần này ta đại diện cho Ngụy đổng đến thị sát, đừng ai hòng lừa gạt qua chuyện!"
Lê Giang đứng dậy bất đắc dĩ ra lệnh.
Mấy người phụ tá liền vội vàng quay người xuống dưới bận rộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận