Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 169: Đừng quá đem mình làm bàn thái tốt a!

Chương 169: Đừng quá coi mình là món ngon chứ!
Sau mười phút, Mấy cảnh sát nhân dân đã tới hiện trường!
Những người dân thôn Ngụy vốn còn định khóc lóc ầm ĩ lăn lộn, lập tức ngoan ngoãn hơn hẳn, từng người rụt cổ như chim cút.
"Chuyện gì xảy ra? Ai báo cảnh?" Một cảnh sát trung niên hỏi han.
"Cảnh sát, tôi báo cảnh!" Nữ thư ký bước lên thương lượng: "Những người này tự tiện xông vào tập đoàn chúng tôi la hét, khóc lóc om sòm, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động kinh doanh và vận chuyển của tập đoàn, còn xung đột với người của chúng tôi, xin các anh giải quyết."
Cảnh sát nghe vậy tự nhiên không dám lơ là, dù sao tập đoàn Hoằng Thịnh hiện giờ là xí nghiệp đầu ngành của cả thành phố Giang Châu, đóng thuế cao nhất, nếu ai gây ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh bình thường thì sẽ bị khiển trách.
Sau khi tìm hiểu sơ bộ tình hình, Mấy cảnh sát lập tức nghiêm túc mời người về cục cảnh sát.
Đám người thôn Ngụy dù không muốn cũng phải theo về hợp tác điều tra.
Ngụy Tú Anh, Ngụy Thải Lam mặt mày đầy phẫn hận và không cam tâm, nhưng vẫn không thể ngăn cản được mọi chuyện, dù sao tập đoàn Hoằng Thịnh đã báo cảnh bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình.
"Mấy vị!" Ngụy Hoằng thiện ý nhắc nhở: "Mọi chuyện vừa xảy ra đều đã được camera giám sát của phòng họp ghi lại, nếu như các người định bóp méo sự thật trên mạng để dẫn dắt dư luận hoặc để người nhà dưới lầu tiếp tục làm ầm ĩ thì tôi không ngại cho các người lên sóng, đến lúc đó cả nước sẽ biết mấy vị danh viện quý phu nhân có bộ mặt thế nào!"
Sắc mặt của Ngụy Tú Anh và những người khác trở nên cứng đờ!
Trên mặt không khỏi lộ ra vẻ bối rối vì bị vạch trần tâm tư.
Rõ ràng là chuyện này các nàng cũng không phải không cân nhắc đến.
Chỉ là Ngụy Hoằng làm việc lão luyện, trực tiếp phá tan khả năng này mà thôi.
"Ngươi sẽ hối hận!" Ngụy Thải Lam hít sâu một hơi nói: "Nghe nói tập đoàn Hoằng Thịnh chi tiền xa xỉ, một lần đầu tư mấy bộ phim, hi vọng đến lúc đó sẽ không quỳ xuống cầu xin đến trước mặt ta."
"Không đến mức!" Ngụy Hoằng không thèm để ý phủi quần áo, cười khẩy nói: "Cầu ai cũng không có khả năng cầu đến một kẻ làm thuê cao cấp đâu, người ngoài không biết còn tưởng Huy Hoàng giải trí là sản nghiệp của ngươi đấy, thật nực cười!"
"Được! Các người cứ chờ đấy!"
Ngụy Thải Lam tức giận nghiến răng nghiến lợi!
Cuối cùng mặt mày xanh mét đỡ lấy Ngụy Tú Anh cùng đám người quay người rời đi.
Lê Giang nhíu mày bước tới gần, hạ thấp giọng hỏi: "Có cần để bộ phận pháp vụ vào cuộc không? Nếu như cần, chúng ta kiện bọn chúng cũng được, dù chưa chắc sẽ bị phạt tù nhưng ít nhất cũng khiến bọn chúng bị nhốt vài ngày."
"Không cần, chỉ là một đám dân làng thôi mà." Ngụy Hoằng không thèm để ý phất tay nói: "Loại người này tham lam không đáy lại nhát như chuột, dọa một chút thì chúng không dám quay lại đâu, nhưng mà mời thần thì dễ đưa thần thì khó, nhà họ Ngụy mời chúng đến giờ lại muốn đuổi chúng đi cũng không dễ, để bọn họ tự đau đầu đi!"
"Cũng phải!" Lê Giang ngập ngừng nói: "Lần này ngươi chơi cứng với Ngụy Thải Lam không phải là thượng sách, dù sao nàng ta cũng là giám đốc điều hành của Huy Hoàng giải trí, có quyền lớn lại có quan hệ rộng trong ngành giải trí..."
"Ý ngươi là nói, tiếp theo nàng ta chắc chắn sẽ càng tàn nhẫn phong sát chúng ta, thậm chí không tiếc công sức khiến phim của chúng ta không thể ra rạp đúng không?" Ngụy Hoằng hỏi lại.
Lê Giang im lặng gật đầu.
Rõ ràng ai cũng đoán được kết quả này.
Ngụy Hoằng lắc đầu không nói thêm gì, chỉ nhấc chân đi về phía cửa thang máy, đồng thời nói: "Nghĩ những chuyện này cũng vô ích, vàng ở đâu cũng phát sáng, tác phẩm của chúng ta chất lượng tốt thì không sợ ai phong sát cả! Đi, đến bộ phận văn nghệ xem sao."
Lê Giang nhận một tập tài liệu từ tay nữ thư ký, chào hỏi mọi người rồi đuổi theo.
Một đám người rầm rộ tiến vào thang máy, đi thẳng tới bộ phận văn nghệ.
"Hội nghị vừa mới kết thúc không lâu, bộ phận văn nghệ đã có phương án điều chỉnh mở rộng sơ bộ, ngài xem qua chút!"
"« Ngôi sao của ngày mai thi hát » đã hoàn tất việc hợp tác với đài truyền hình... "
"Hiện tại Bùi Diên Ngọc và Quý Uyển đang thu âm ca khúc mới, nếu không có vấn đề gì, bất cứ lúc nào cũng có thể đăng tải lên các ứng dụng!"
Lê Giang vừa giới thiệu tình hình!
Vừa dẫn Ngụy Hoằng đi thị sát một vòng ở các khu vực của bộ phận văn nghệ.
Tầng lầu này được chia thành rất nhiều phòng, có phòng họp, văn phòng, khu vực làm việc lớn, còn có phòng luyện thanh nhỏ, phòng tập nhảy, phòng biểu diễn, phòng thu âm, có thể nói là rất xa hoa đầy đủ mọi thứ.
"Cơ sở vật chất của các cậu, e là còn đầy đủ hơn cả mấy công ty giải trí hàng đầu trong nước ấy nhỉ?" Ngụy Hoằng cười trêu chọc nói.
"Đương nhiên rồi!" Lê Giang kiên nhẫn giới thiệu: "Bất kể là phòng luyện thanh hay phòng thu âm, chúng tôi đều sử dụng vật liệu đặt làm cao cấp nhất, thiết bị đều theo tiêu chuẩn của các công ty điện ảnh, truyền hình, giải trí hàng đầu thế giới, đã làm là phải làm tốt nhất."
"Không tệ!"
Ngụy Hoằng hài lòng gật gù.
Đây mới là thái độ làm việc, hắn không thiếu tiền, cho nên cái gì cũng phải là tốt nhất, như vậy mới làm ra được tác phẩm tốt nhất.
Bùi Diên Ngọc và Quý Uyển lúc này đang bận rộn trong phòng thu âm, xuyên qua tấm kính cách âm, có thể thấy hai người đang không ngừng chỉnh sửa âm luật của mình, cả hai đều đang nỗ lực thể hiện ca khúc của mình.
Lần này để hâm nóng tên tuổi cho « Ngôi sao của ngày mai thi hát », cũng để mở đường cho phim chiếu rạp sau này, Bùi Diên Ngọc và Quý Uyển sẽ lần lượt tung ra mấy ca khúc mới.
Bài thứ nhất có tên là « Tận thế » và « Biển sâu »!
Cả hai đều là những ca khúc có chất lượng tốt trong danh sách các ca khúc của Ngụy Hoằng, mấy năm gần đây giới âm nhạc trong nước ảm đạm đầy sự trì trệ, chắc hẳn hai bài hát này có thể tạo nên một cơn mưa máu gió tanh.
"Đã có bản thu âm thử chưa? Cho tôi nghe thử một chút!"
"Có rồi, ngài đợi một chút!"
Người phụ trách của bộ phận văn nghệ vội vàng đưa một bộ tai nghe của hãng quả táo.
Sau khi Ngụy Hoằng đeo tai nghe lên, một tiếng nhạc rock mạnh mẽ từ xa đánh tới, tựa như mặt đất đang rung chuyển, bầu trời bị nhuộm thành màu tro tàn, sợ hãi cùng tuyệt vọng nảy sinh trong lòng.
Dần dần, một giọng nam khàn khàn gào thét cất tiếng hát!
Tựa như một tia hy vọng xuyên thủng tầng mây dày đặc!
Trong nháy mắt nắm bắt khát vọng và nhiệt huyết sâu thẳm nhất trong lòng người.
Lại như một chiến binh chiến đấu không ngừng.
Một khúc hát nhẹ nhàng, du dương, Ngụy Hoằng cũng không khỏi mỉm cười, đây chắc chắn là một trong số ít bài Rock n' Roll hay trong những năm qua, một khi được tung ra chắc chắn có thể gây tiếng vang lớn trong giới Rock n' Roll trong nước.
Về phần « Biển sâu » của Quý Uyển cũng rất hay!
Bài hát vừa mới chuyển, một giọng nữ mềm mại, thư thái, du dương như tiếng trời chậm rãi vang lên.
Uyển chuyển như dòng suối trong núi, róc rách chảy vào lòng người!
Lại tựa như gió nhẹ lướt qua khuôn mặt, mọi suy tư đều tuôn trào trong lòng!
Mỗi nốt nhạc, giai điệu đều nhảy múa trong dòng sông thời gian, như mặt biển dần nổi sóng, thu hút sâu sắc từng tế bào trên cơ thể.
"Không tệ!" Ngụy Hoằng hài lòng gật đầu: "Giọng hát tiến bộ rất nhiều, một số chi tiết xử lý chưa tốt, bảo Lưu Lăng đạo sư chỉ bảo thêm một lần, tranh thủ thu âm phiên bản hoàn hảo hơn, tám giờ tối nay đăng tải lên các ứng dụng âm nhạc lớn, lại chi thêm tiền quảng bá lớn."
"Rõ!"
Lê Giang gật đầu đáp ứng, vội vàng bảo bộ phận văn nghệ làm theo.
Ngay khi có mệnh lệnh, toàn bộ bộ phận lập tức bận tối mặt tối mày.
Ngụy Hoằng lại nghe lại hai ca khúc mới, cuối cùng hài lòng nở nụ cười.
Ngụy Thải Lam muốn phong sát Hoằng Thịnh? Nàng ta phong được sao? Đừng có coi mình là món ngon thế chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận