Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 32: Không có Ngụy gia ngươi là cái thá gì!

Chương 32: Không có Ngụy gia, ngươi là cái thá gì!
Hoắc Anh Hào cái tên này! Như là một quả bom hạng nặng ném xuống mặt hồ. Tại giới thượng tầng ở Giang Châu, nó gây nên những đợt sóng lớn. Các vị chủ tịch tập đoàn, tổng giám đốc, các ông lớn giới kinh doanh đều lo lắng khi thấy con rồng vượt sông này xuất hiện, sợ bản thân sẽ trở thành mục tiêu của đối phương, cuối cùng bị nuốt chửng đến mức không còn gì.
Cuối tháng 9, một tấm thiệp mời được gửi đi khắp nơi. Hoắc Anh Hào chi ra ba trăm triệu, mua lại biệt thự trang viên số ba lưng chừng núi. Căn biệt thự tiếp giáp với dinh thự của Ngụy gia, từ đây tuyên cáo chính thức việc Hoắc Anh Hào đã bén rễ và phát triển ở thành phố Giang Châu.
Bữa tiệc được lấy tên là yến tiệc thăng quan, chiêu đãi toàn bộ giới thượng lưu trong thành phố. Trong khoảnh khắc, các phú hào, danh nhân tranh nhau đến nhà chúc mừng.
Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn ở trang viên số ba sáng choang. Các loại xe sang trọng nối đuôi nhau tới, nhân viên phục vụ đi lại không ngừng trong phòng tiệc. Đèn chùm thủy tinh lớn lấp lánh ánh sáng mê hoặc. Các quý bà, các ông lớn giới kinh doanh tay cầm ly rượu đỏ trò chuyện vui vẻ, giữa không khí ăn uống linh đình, phảng phất đâu đâu cũng tràn ngập hương vị xa hoa.
Ngụy Hoằng và Từ Mậu Cung ngồi ở một góc đại sảnh trên ghế sofa, hai người uống champagne, thỉnh thoảng nhìn những nhân vật quyền quý và phú hào đang có mặt, cứ như đang xem một vở kịch vui, ung dung tự tại.
“Hoắc Anh Hào vậy mà lại đặc biệt gửi thiệp mời cho ta, cũng có chút thú vị đấy.” Ngụy Hoằng cười nhẹ, lắc ly rượu.
“Chuyện lạ gì!” Từ Mậu Cung châm điếu xì gà, nhả khói nói: “Việc ngài trở mặt với Ngụy gia sớm đã lan truyền khắp nơi, Hoắc Anh Hào muốn bén rễ ở thành phố Giang Châu, đương nhiên đã sớm tìm hiểu rõ ràng rồi.”
“Không!” Ngụy Hoằng lắc đầu bác bỏ: “Hắn sở dĩ gửi thiệp mời cho Ngụy gia, lại riêng gửi cho ta một tấm, hẳn là trong lúc làm cổ phần công ty dược Đằng Thịnh, đã phát hiện ra dấu vết chúng ta ra tay.”
“Không thể nào?” Từ Mậu Cung lập tức ngồi thẳng người, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
Hắn nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, mới chậm rãi nói ra: “Theo lý thuyết thì người của ta làm việc rất cẩn thận, mỗi lần đều chỉ mua bán cổ phần nhỏ lẻ, không đến mức bị người khác chú ý tới. Nhưng nói không để lại chút dấu vết nào thì cũng không thể, Hoắc Anh Hào này không hề đơn giản.”
“Cho nên, đây cũng là lý do ta muốn đến dự tiệc.” Ngụy Hoằng hứng thú nói: “Một thành phố Giang Châu nhỏ bé, đột nhiên có một người thông minh xuất hiện, chắc hẳn sẽ trở nên rất thú vị đây.”
“Chúng ta với hắn không có ân oán, tạm thời hẳn là sẽ không bị ảnh hưởng mới đúng.” Từ Mậu Cung phủi tro, nói: “Lần này kiếm được tiền từ công ty dược Đằng Thịnh, tôi sẽ gửi vào thẻ ngân hàng vô danh ở ngân hàng Thụy Sĩ, như vậy, trước khi cậu trưởng thành thì số tiền này sẽ không bị người Ngụy gia khống chế.”
“Một người một nửa!” Ngụy Hoằng kiệm lời nói: “Đây là chuyện đã thống nhất từ trước, đừng phá luật.”
“Được, được, được!” Từ Mậu Cung bất đắc dĩ cười khổ.
Hắn vốn muốn giao toàn bộ số tiền kiếm được cho Ngụy Hoằng để làm vốn khởi nghiệp. Nhưng tên này lại quá ương bướng, đành phải buông xuôi vậy.
Cửa sảnh tiệc đột nhiên vang lên tiếng ồn ào. Theo hướng có tiếng động nhìn lại, hóa ra người của Ngụy gia đã tới. Ngụy lão gia, Ngụy lão phu nhân, đại tỷ Ngụy Lâm Lang, Ngụy Thắng mặc trang phục hoa lệ đến dự tiệc. Mấy cô chị gái còn lại vì bận công việc nên không thấy mặt.
Với tư cách là người đứng đầu Giang Châu, sự xuất hiện của Ngụy Gia Lương đương nhiên thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Ông nhận một ly rượu vang đỏ từ khay của nhân viên phục vụ, thong thả tự nhiên trò chuyện với các danh nhân.
Sau khi chào hỏi một nhóm các quý bà, Đỗ Tư Tuệ vô ý thức nhìn xung quanh, cuối cùng nhanh chóng tìm thấy Ngụy Hoằng đang ngồi trong góc.
“Tiểu Hoằng, quả nhiên con cũng ở đây, sao không cùng mọi người đến? Mẹ còn bảo người may cho con một bộ lễ phục đính hôn nữa.”
“Con cái, đừng uống nhiều rượu quá, dễ hại dạ dày!”
“Tối nay ăn gì chưa? Có đói bụng không? Mẹ đi lấy chút bánh ngọt cho con nhé?”
Đỗ Tư Tuệ ra vẻ một bà mẹ hiền quan tâm hỏi han! Không khỏi làm cho Từ Mậu Cung, Ngụy Lâm Lang, Ngụy Thắng âm thầm cau mày. Thậm chí những cô chiêu cậu ấm, các quý bà có mặt cũng đều không khỏi ngạc nhiên.
“Hả? Không phải nói Ngụy thiếu gia đã trở mặt với cha mẹ sao? Sao thái độ của Ngụy phu nhân lại tốt như vậy?”
“Kỳ lạ, trước kia có thấy bà ta thương con như thế này đâu?”
“Đúng đấy, trước đây mỗi khi nhắc đến con trai, Ngụy phu nhân lúc nào cũng oán trách, khi nào lại nói năng dễ nghe thế này?”
Những lời bàn tán của mọi người truyền đến tai Đỗ Tư Tuệ. Vẻ mặt bà ta có chút khó chịu. Dù vậy, bà vẫn cố gắng tươi cười thân thiện nhìn về phía Ngụy Hoằng, chỉ mong đứa con trai có thể thay đổi suy nghĩ mà nhìn mình thêm vài lần.
Trong lòng bà thầm thề! Chỉ cần con trai tha thứ cho sự tệ bạc của mình trước kia. Bà nhất định sẽ cố gắng làm một người mẹ tốt.
Đáng tiếc, Ngụy Hoằng ngay cả nhìn bà ta một cái cũng không thèm, trực tiếp nhíu mày ra lệnh cho bảo tiêu: “Con ruồi ở đâu ra thế? Ồn ào, thật ghét!”
Bảo tiêu tiến lên hai bước ngăn Đỗ Tư Tuệ lại, lạnh giọng nói: “Thưa phu nhân, thiếu gia nhà tôi thích yên tĩnh, xin mời!”
Đỗ Tư Tuệ lảo đảo, trong mắt đầy vẻ không dám tin. Những người xung quanh thì hoàn toàn hít một hơi khí lạnh. Dù đã sớm nghe nói tính tình Ngụy Hoằng bây giờ thay đổi nhiều, đối với cha mẹ cũng không có vẻ gì là tôn trọng. Nhưng tận mắt chứng kiến vẫn không khỏi tê cả da đầu, người này có phải là điên rồi không?
[Ai!] Ngụy Thắng đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này để châm ngòi ly gián, tiếng lòng của hắn vang lên bên tai Đỗ Tư Tuệ và Ngụy Lâm Lang: [Đại ca sao có thể như vậy? Dù gì cũng là người một nhà có mâu thuẫn, sao lại náo loạn trước mặt mọi người như vậy, cứ thế này chẳng phải nhà chúng ta trở thành trò cười cho giới thượng lưu sao?]
Nghe vậy, trong mắt Ngụy Lâm Lang lửa giận càng sâu. Cô theo thói quen định xông lên cho Ngụy Hoằng hai cái bạt tai, dù bị bảo tiêu ngăn lại vẫn phẫn nộ quát lớn: “Tiểu súc sinh, mày dám nói với mẹ ruột như vậy, có tin tao lột da mày ra không?”
“A? Sao lại có tiếng chó sủa?” Ngụy Hoằng mất kiên nhẫn nhíu mày.
“Phụt!” Trong đám người lập tức vang lên những tiếng cười khúc khích.
Ngụy Lâm Lang tức đến mức không giữ nổi hình tượng. Đỗ Tư Tuệ mặt mày đầy vẻ bất lực, kéo cô lại nói: “Lâm Lang con đừng nóng giận như thế, các con là chị em ruột, cãi nhau ở đây chẳng phải chỉ để người ngoài chê cười sao.”
“Mẹ!” Ngụy Lâm Lang tức giận giậm chân: “Anh ta còn không sợ để người ngoài chê cười, con có gì mà phải sợ? Con không chiều theo cái tính xấu này của anh ta!”
“Không phải luôn mồm muốn đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta sao? Đã cứng đầu thế rồi thì đừng có mà dùng thiệp mời của Ngụy gia, mạnh miệng đến cái vòng không thuộc về mày làm gì, không có Ngụy gia mày là cái thá gì!”
Ngụy Lâm Lang càng mắng càng lớn tiếng! Hận không thể trút hết nộ khí tích tụ trong lòng ra ngoài.
"Chửi hay lắm, cũng không biết cái thằng oắt này đang làm trò gì nữa, không có Ngụy gia nó có đáng một xu nào không? Ngay cả mặt mũi mẹ ruột và chị gái cũng không nể nang?”
"Ha ha, người ta mắt cao rồi, giờ đâu thèm để ý đến cái vòng của chúng ta nữa, chúng ta vẫn nên bớt trêu chọc thì hơn.”
“Mẹ kiếp, lão tử còn không thèm nhìn hắn ấy! Không có quan hệ của bọn ta, ta cũng không tin hắn có thể lăn lộn làm ăn ở Giang Châu này.”
Kỷ Bằng, Tạ Tư Tư và một đám phú nhị đại khác nhao nhao châm chọc thêm vào.
Nhưng chưa kịp để Ngụy Hoằng nói gì, một giọng nói như cười mà không cười đã từ lầu hai truyền xuống: “Hiền chất Ngụy Hoằng không phải đến đây nhờ thiệp mời của Ngụy gia, mà là khách quý ta đích thân mời đến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận