Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 88: Tạ gia tiệc tối, lập nghiệp thanh niên!

Chương 88: Tiệc tối nhà họ Tạ, thanh niên khởi nghiệp!
Cửa ải cuối năm, tiệc mừng thọ của Tạ lão gia!
Một tấm thiệp mời được gửi đến tay Ngụy Hoằng!
Hiện tại toàn thành phố Giang Châu đều biết hắn đã tự lập môn hộ.
Bởi vậy, các loại giao thương thương nghiệp, tiệc chiêu đãi, các tập đoàn lớn đều sẽ hiểu ý mà gửi đi hai phần thiệp mời.
Đây là buổi tiệc đầu tiên kể từ khi Hoằng Thịnh tập đoàn thành lập.
Ngụy Hoằng không chọn từ chối mà trực tiếp diện kiến với trang phục chỉnh tề.
Đêm xuống, đèn đuốc trong trang viên nhà họ Tạ sáng rực, xe sang tụ tập.
Các vị khách cầm ly champagne, rượu vang đỏ vừa trò chuyện vừa cụng ly, không khác gì một buổi tiệc thương nghiệp lớn.
Ngụy Hoằng dẫn Lê Giang tiến vào đại sảnh!
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ, tò mò quan sát!
"Ngươi cứ tự nhiên đi lại!"
Hắn tiện tay lấy một ly champagne từ khay của nhân viên phục vụ, rồi thuận miệng dặn Lê Giang một câu, quay người tiến đến chỗ các phú thương quyền quý.
Đêm nay đến đây chủ yếu là để giao tiếp!
Mục tiêu của Ngụy Hoằng là các đại lão, Lê Giang thì có nhiệm vụ rút ngắn khoảng cách với các quản lý cấp cao của các công ty khác.
Cả hai người phân công hợp tác, đúng là "hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh".
"Lý tổng, Lưu đổng, lâu ngày không gặp, trông hai vị càng ngày càng khỏe mạnh!" Ngụy Hoằng cười nói chào hỏi mấy phú hào đi trước.
Trước kia, mỗi khi gặp những người này, hắn nhất định phải gọi là chú bác!
Nhưng bây giờ, hắn cố ý gọi là "tổng", "đổng".
Một sự thay đổi nhỏ trong cách xưng hô tự nhiên cũng là biểu hiện cho sự thay đổi về thân phận.
Mọi người ở đây đều là cáo già, dù thật lòng hay giả tạo thì cũng đều tươi cười lộ diện.
"Ngụy đổng tuổi trẻ tài cao, chúng tôi đã già rồi!"
"Tập đoàn Hoằng Thịnh của các anh dạo này náo nhiệt quá ha, còn đào mất hai nhân viên kỹ thuật lâu năm của tôi, làm tập đoàn của tôi lao đao quá trời."
"Chưa hết đâu, mấy quản lý cấp cao bên tập đoàn chúng tôi cũng 'nhảy thuyền' sang đấy, Ngụy đổng đây đúng là không nể nang gì chúng tôi nha!"
Mọi người cười nói trêu ghẹo.
Giờ khắc này, Ngụy Hoằng không còn là người thừa kế của tập đoàn Ngụy thị!
Cũng không phải là cậu học sinh cấp ba 17 tuổi mà mọi người nhìn thấy lớn lên, còn chưa mọc đủ lông đủ cánh nữa.
Mà là một người có thể ngang hàng nói chuyện với bất cứ ai, thậm chí còn là đối tượng để họ nịnh nọt, lấy lòng.
Chỉ một lát sau, xung quanh Ngụy Hoằng đã chật ních người vây quanh.
Có người chủ động lấy lòng, kết giao, cũng có kẻ thích xem náo nhiệt, trêu chọc.
Ngụy Hoằng vẫn điềm tĩnh ứng phó, không để lộ ra nửa điểm sơ hở nào.
Ngược lại, sự khéo léo ăn nói và kiến thức uyên bác của hắn khiến không ít người phải thầm kính nể.
"Thằng nhóc này khá đấy, không hổ là người thừa kế do Ngụy lão gia đích thân bồi dưỡng, đối nhân xử thế rất hào phóng, lời ăn tiếng nói thì kín kẽ không chê vào đâu được."
"Lợi hại thật, thiếu niên này còn cáo già hơn cả mấy lão hồ ly, trong giới phú nhị đại của toàn thành phố Giang Châu này, gần như không ai có thể sánh được với hắn."
"Ngụy gia cũng thật là ngu ngốc, lại nỡ lòng đuổi đứa con trai như thế này ra khỏi nhà? Nếu đổi lại là tôi, dù nó có giẫm lên đầu cả nhà tôi đi vệ sinh, tôi cũng sẽ khen nó giỏi!""Đúng là đồ ngu mới không cần con ruột mà lại đi nuôi con nuôi, hơn nữa con ruột lại còn có năng lực đến vậy."
Mấy phú hào đứng sau đám đông nhỏ giọng bàn tán.
Ngụy gia một đoàn người vừa mới bước vào sảnh yến tiệc, vợ chồng Ngụy Gia Lương đã nghe thấy những lời này, hai người vừa nhìn thấy Ngụy Hoằng như hạc giữa bầy gà trong đám người, trái tim không nhịn được mà thắt lại.
Khoảng thời gian này!
Tập đoàn Hoằng Thịnh phát triển nhanh chóng, thể hiện đà phát triển không ngừng!
Ngụy Hoằng càng được người người săn đón, càng làm nổi bật lên sự ngu ngốc, bất tài của Ngụy gia, đi đến đâu cũng bị người ta lén chế giễu vài câu, vợ chồng Ngụy Gia Lương gần như không dám xuất hiện trong các buổi tiệc tùng.
"Bá phụ bá mẫu, hai bác đã đến rồi, mời mau vào!"
Tạ Tư Tư và Tạ Chí Giang, với tư cách chủ nhà, đang bận tiếp đón khách khứa.
Nhìn thấy người Ngụy gia tới, nàng vội chủ động tiến lên đón.
Thái độ này cho thấy sự thân sơ của nhà họ Tạ.
Ngụy Gia Lương cuối cùng cũng nở một nụ cười, ông lịch sự hàn huyên vài câu với Tạ Chí Giang, rồi bắt đầu giao lưu, bắt chuyện với mọi người xung quanh.
Hai cha con rõ ràng đang ở cùng một địa điểm!
Thế nhưng lại ăn ý né tránh nhau!
Khoảng cách xa nhất thiên hạ có lẽ cũng chỉ như thế này thôi phải không?
Ngụy Hoằng không thèm để ý đến những ánh mắt phức tạp mà họ thỉnh thoảng ném về phía mình.
Chỉ là liếc qua Ngụy Thắng, người đang mang vẻ khó chịu, và không bỏ qua đôi mắt thâm quầng của hắn.
Rõ ràng là khoảng thời gian này không có sự truyền máu và hấp thụ khí vận của hắn, bản thân Ngụy Thắng khó có được những lợi ích từ gia đình Ngụy thị, cuộc sống cũng không khá giả gì.
"Ngụy đổng!" Lúc này, một thanh niên có vẻ hơi rụt rè từ trong đám người chen ra, khuôn mặt tươi cười lấy lòng: "Tôi là Ngô Phong, người sáng lập công ty khoa học kỹ thuật điện tử Khoa Nguyên, nghe nói gần đây tập đoàn Hoằng Thịnh đang tuyển chọn các dự án đầu tư mạo hiểm có phải không? Không biết tôi có thể làm phiền ngài hai phút được không?"
"Ồ?"
Ngụy Hoằng đánh giá người này từ trên xuống dưới.
Khí chất bình thường, bộ vest không vừa vặn.
Nụ cười nịnh bợ rụt rè, thoạt nhìn là một thanh niên mới tốt nghiệp đại học đang khởi nghiệp.
Những người này thường dùng đủ mọi cách để trà trộn vào các buổi tiệc của giới thượng lưu, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để chào hàng sản phẩm của mình với các đại gia đầu tư, hy vọng giành được cơ hội đầu tư mạo hiểm để có thể "một bước lên trời".
Trong các buổi tiệc, kiểu người này có thể thấy ở khắp mọi nơi.
Nếu các phú hào có hứng thú thì cũng sẵn lòng nói chuyện thêm vài câu.
Ngụy Hoằng cũng không để tâm đến việc chậm trễ một chút thời gian, cho nên lịch sự gật đầu nói: "Được, tư liệu công ty của anh đâu?"
"Đây, đây ạ!" Ngô Phong không ngờ rằng đối phương lại chịu để ý đến mình, không khỏi kích động đưa một xấp tài liệu tới, đồng thời run run giới thiệu: "Công ty chúng tôi là một công ty khởi nghiệp quy mô nhỏ, kể cả tôi thì có tổng cộng 5 người, chủ yếu muốn nghiên cứu phát minh ra một thiết bị lọc không khí."
"Theo sự phát triển của thời đại, mọi người ngày càng coi trọng chất lượng cuộc sống, sự phát triển của đô thị hóa cũng làm cho không khí ngày càng tệ hơn, thiết bị lọc không khí của chúng tôi có tiềm năng rất lớn..."
Ngụy Hoằng tiện tay liếc qua bản giới thiệu sản phẩm, dự án!
Đột nhiên, hắn giơ tay ngăn lời người thanh niên lại, hỏi thêm vài câu đơn giản.
Cuối cùng, hắn gật đầu hỏi: "Anh muốn đầu tư bao nhiêu tiền?"
"Năm trăm vạn, à không, ba trăm vạn là được!" Ngô Phong vui mừng đến mức giọng cũng run lên: "Chỉ cần có ba trăm vạn, chúng tôi nhất định có thể cho ra thành phẩm, đến lúc đó nhất định sẽ không để công ty của quý vị phải thua lỗ."
"Ba trăm vạn không đủ, một ngàn vạn để nghiên cứu phát minh nâng cấp, một ngàn vạn để quảng bá sản phẩm, một ngàn vạn để mở rộng thị trường, ít nhất phải ba ngàn vạn!" Ngụy Hoằng lấy từ trong túi áo vest ra một chiếc bút máy tinh xảo, vạch lên trang dự án ba chữ "ba ngàn vạn", sau đó đưa cho Ngô Phong và nói: "Ngày mai đến tập đoàn Hoằng Thịnh tìm thư ký Lê Giang, cậu ấy sẽ sắp xếp!"
"Cảm ơn Ngụy đổng, cảm ơn Ngụy đổng!"
Ngô Phong lập tức kích động cúi đầu cảm tạ.
Những người khác thấy vậy không khỏi thầm tắc lưỡi.
"Ôi trời, người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, ba ngàn vạn cứ thế mà không nháy mắt quăng ra? Đây là thừa tiền, não không được bình thường à?"
"Dễ dàng như vậy đã đồng ý đầu tư rồi sao? Không sợ bị lừa à?"
"Xem ra vị này cũng chỉ được cái vẻ bề ngoài thôi, mười mấy tỷ gia sản không mấy ngày nữa sẽ bị tiêu sạch thôi."
Mọi người lén lút xoi mói.
Nhao nhao khẳng định Ngụy Hoằng sớm muộn cũng sẽ bị người ta vét sạch gia sản.
Mà càng nhiều thanh niên khởi nghiệp thì giống như gặp được một người "oan gia", tất cả đều như ong vỡ tổ xông đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận