Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 01: Tiếng lòng hãm hại, đoạn tình tuyệt yêu!

Chương 01: Tiếng lòng hãm hại, đoạn tình tuyệt yêu!
"Súc sinh! Tiểu Thắng là em trai ngươi, ngươi thậm chí ngay cả nó cũng hại?"
"Ta đánh chết ngươi cái loại tâm địa ác độc cẩu vật này!"
...
Mở mắt ra!
Bên tai truyền đến từng trận chửi rủa!
Ngụy Hoằng chật vật quỳ trên mặt đất, phía sau lưng đau rát nhức nhối.
Phụ thân Ngụy Gia Lương vung vẩy sợi roi đằng, khuôn mặt phẫn nộ, khiến hắn ý thức có chút hoảng hốt.
Mình không phải đã bị xe đụng chết sao?
Tại sao lại mơ thấy cảnh tượng lúc 17 tuổi?"
"Chờ một chút, đây không phải là mơ?"
Ngụy Hoằng lập tức tỉnh táo lại khi nhận thức được cơn đau nhức.
Ánh mắt của hắn đảo qua phụ thân, mẫu thân, các tỷ tỷ.
Cuối cùng dừng lại trên người một thiếu niên gầy gò, trong đôi mắt lóe lên tia hận ý kinh người.
Mình đây là trọng sinh rồi!
Kiếp trước, lái xe Lý thúc vì cứu cha Ngụy mà chết thảm trong tai nạn xe cộ.
Ngụy Gia Lương áy náy nên đã nhận nuôi đứa con trai độc nhất của ông ấy.
Thiếu niên Lý Thắng biến thành Ngụy Thắng, trở thành con út của Ngụy gia, một gia tộc giàu có ở thành phố Giang Châu.
Từ đó, Ngụy Hoằng bắt đầu chuỗi ngày xui xẻo cả đời!
Hắn không ngừng bị Ngụy Thắng vu oan, hãm hại!
Không chỉ mối quan hệ với người nhà ngày càng xấu đi, mà ngay cả ở trường học hắn cũng bị mọi người chán ghét, ruồng bỏ!
Chỉ tiêu đi học bị cướp, đi thi bị vu cáo gian lận, thi đại học thì bị hạ độc, vô vàn chuyện rắc rối liên tục ập đến.
Mỗi lần hắn muốn giải thích, người nhà, bạn bè đều không chịu tin!
Cho đến khi Ngụy Hoằng bị hãm hại đến chết thảm, hóa thành linh hồn lang thang ở nhân gian, mới dần dần biết rõ đầu đuôi câu chuyện.
Hóa ra Ngụy Thắng chính là một kẻ xuyên không có 'kim thủ chỉ', hắn có thể truyền đạt tiếng lòng cho người khác, dựa vào năng lực hiếm có này, hắn tạo cho mình vỏ bọc một chú chó con ngoan ngoãn, hiền lành.
Chỉ cần hắn nói mấy câu châm ngòi trong lòng!
Ngụy Hoằng sẽ bị mọi người xung quanh chán ghét, phỉ nhổ!
Cuối cùng không chỉ bị cướp hết khí vận, mọi thứ đều mất mà còn phải chịu cái kết chết thảm vì tai nạn xe cộ.
Bây giờ là tháng thứ ba Ngụy Thắng vừa đến Ngụy gia.
Hắn biết rõ mình bị dị ứng đậu phộng, vậy mà còn cố ý ăn bơ lạc để vu oan, hãm hại.
Ngụy Gia Lương giận tím mặt, mới dùng gia pháp đánh Ngụy Hoằng.
Kiếp trước, hắn liều mạng giải thích!
Nhưng người nhà không ai tin hắn cả, thậm chí càng giải thích càng bị đánh tàn nhẫn hơn.
Cuối cùng hắn phải nhập viện ba tháng, lưng để lại đầy sẹo.
Hiện tại sống lại một lần, Ngụy Hoằng sẽ không xuẩn ngốc như vậy nữa, khi Ngụy Gia Lương giơ roi đằng lên định đánh xuống, hắn bỗng nhiên đưa tay nắm chặt, dễ dàng giữ được tay đối phương.
"Ngươi còn dám phản kháng?" Ngụy Gia Lương giận dữ.
"Vì sao lại không dám?" Ngụy Hoằng lạnh lùng đứng dậy, thân hình thiếu niên 17 tuổi cao lớn, kinh nghiệm hai đời người khiến ánh mắt hắn trở nên sắc bén, liếc một cái khiến cha ruột phải lùi lại mấy bước.
"Ta cho ngươi đứng lên sao? Quỳ xuống!" Ngụy Gia Lương tiếp tục phẫn nộ gào thét.
Mẫu thân Đỗ Tư Tuệ cũng mặt đầy căm ghét, mở miệng quát lớn: "Bất kính cha mẹ, độc hại tay chân, từ nhỏ chúng ta đã dạy dỗ ngươi như vậy sao? Giáo dục ở nhà của ngươi đâu?"
Các tỷ tỷ cũng ở bên chỉ trích: "Tiểu Thắng đã đủ đáng thương rồi, mà ngươi vẫn hết lần này đến lần khác bắt nạt nó, cha mẹ dạy dỗ cũng là vì tốt cho ngươi thôi, còn không mau quỳ xuống nhận phạt đi?"
Ánh mắt lạnh lùng của Ngụy Hoằng lướt nhìn cả nhà.
Trong ánh mắt không còn vẻ ôn hòa, hiền lành như trước, mà trở nên lạ lẫm khiến người ta kinh ngạc, run rẩy.
Ngụy gia từ trước đến nay âm thịnh dương suy, mẫu thân Đỗ Tư Tuệ liên tiếp sinh sáu người con gái.
Cuối cùng mới ra nước ngoài tìm người thụ tinh nhân tạo rồi sinh được hắn.
Lão gia tử nhà Ngụy vô cùng yêu thương đứa cháu trai này!
Từ nhỏ đã nuôi dưỡng hắn bên người, dốc lòng dạy dỗ.
Điều này dẫn đến việc thời gian hắn ở cùng cha mẹ, tỷ tỷ không nhiều.
Bất kể là cha mẹ hay sáu người tỷ tỷ, tình cảm đối với hắn đều vô cùng nhạt nhẽo.
Từ khi ông nội qua đời cách đây ba năm, Ngụy Hoằng gần như đã trở thành người vô hình trong gia đình này.
Hiện tại Ngụy Thắng về nhà, vị thế của hắn càng trở nên đáng lo!
Đến mức ngay cả bảo mẫu, người hầu cũng dám tỏ thái độ khó chịu với hắn!
Trùng sinh một lần, Ngụy Hoằng sẽ không kết giao tình thân với bất kỳ ai, không lưu luyến nửa phần.
Mọi hận thù hắn đều sẽ tự tay đòi lại từng món một.
"Đường đường là chủ tịch tập đoàn Ngụy thị, quản lý mấy ngàn nhân viên, đúng là một kẻ không phân biệt phải trái ngu xuẩn!" Ngụy Hoằng cúi đầu cười nhạo, từng chữ từng câu thốt ra từ kẽ răng: "Khó trách ông nội thường nói ngươi như bùn nhão không thể trát tường, một lòng bồi dưỡng ta làm người nối nghiệp, thì ra ông đã sớm nhìn thấu bản chất mù mắt, mù tâm của ngươi rồi, buồn cười! Buồn cười!"
"Ngươi nói cái gì?" Ngụy Gia Lương tức giận đến toàn thân run rẩy!
Những người còn lại trong Ngụy gia cũng trợn mắt há hốc mồm.
Không ai ngờ rằng hắn không những dám phản kháng, mà còn dám trực tiếp chế giễu.
"Ta nói sai sao?" Ngụy Hoằng nghiêng đầu hỏi lại: "Nghe người khác nói gì liền tin nấy, ngay cả chứng cứ cũng không thèm tìm đã xuống tay với con ruột mình, ngươi không ngu thì cũng xấu xa thôi, nếu nó bảo phân là thơm, ngươi có muốn nếm thử không?"
"Bốp!"
Đỗ Tư Tuệ bước nhanh tới, hung hăng tát vào mặt hắn một cái.
"Tiểu súc sinh, ai cho ngươi nói như vậy?" Bà ta giận dữ, căm ghét chửi bới: "Thật đúng là nuôi không quen Bạch Nhãn Lang!"
"Các người từng nuôi dưỡng ta sao?" Ngụy Hoằng ngẩng cằm lên, khinh miệt nhắc nhở: "Đừng quên, ta là do ông nội nuôi lớn!"
Đỗ Tư Tuệ mặt lộ vẻ khó xử, vô ý thức lại giơ tay lên.
"Sao? Còn muốn đánh nữa?" Ngụy Hoằng cười lạnh chất vấn: "Không phải là do ngươi không sinh được con trai, không thể không tìm người thụ tinh nhân tạo, mà vì ta không phải do ngươi sinh ra nên ngươi vẫn luôn ghét ta có phải không?"
"Còn cả đám rác rưởi các người!" Hắn vung tay chỉ vào từng người tỷ tỷ: "Các người chẳng phải là ghen ghét ông nội cho ta 30% cổ phần tập đoàn, nên trong lòng không cam tâm có phải không? Trước kia ta vì tình thân mà liều mạng lấy lòng, từng người nịnh nọt theo sau, thật sự nghĩ bản thân mình cao quý lắm chắc?"
Đã từng chết một lần, hắn sớm đã nhìn thấu hết thảy!
Bây giờ hắn chỉ muốn xé toạc mặt nạ của từng người!
Thứ gọi là tình thân, cút hết xuống địa ngục đi!
"Vừa rồi mấy roi còn có một cái tát kia, ta có thể không tính toán, coi như là trả ơn dưỡng dục!" Ngụy Hoằng đảo mắt nhìn đám người sắc mặt khác nhau, lạnh lùng lên tiếng: "Nhưng nếu còn lần sau nữa, ta cam đoan sẽ ăn miếng trả miếng, các ngươi không tin có thể thử xem! "
"Một năm sau, vào ngày ta trưởng thành sẽ là lúc chúng ta đoạn tuyệt quan hệ, trong thời gian này tốt nhất đừng gây chuyện gì, nếu không đừng trách ta đuổi các người ra khỏi đây, dù sao đây cũng là biệt thự ông nội để lại cho ta, nghe rõ chưa?"
Trong nháy mắt!
Toàn bộ im phăng phắc!
[Trời ơi!] Tiếng lòng của Ngụy Thắng vang lên trong tai mọi người: [Đã sớm nghe nói đại ca mới là người có quyền lực nhất ở Ngụy gia, nếu không phải lão gia tử chết sớm thì tất cả mọi người phải nhìn sắc mặt anh ta mà sống, không ngờ lại là thật!] Sắc mặt mọi người dần trở nên tái mét!
Ngụy Gia Lương càng cảm thấy uy quyền bị thách thức, lửa giận dưới đáy lòng không ngừng bùng cháy, tức giận đến mức giơ roi đằng lên lần nữa: "Phản rồi, tiểu súc sinh phản thiên rồi đúng không? Hôm nay ta không trừng trị ngươi thật nặng thì ngươi không biết ai là chủ trong nhà này!"
"Bốp!"
Roi đằng đánh xuống!
Trong khoảnh khắc, một trận đau nhức kịch liệt ập tới! Máu tươi từ trán chậm rãi chảy xuống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận